Cát Bụi Thời Gian

Chương 22: Chương 22




Chín mươi dặm về phía Đông, Lucia Carmine đang thiêm thiếp trong một khu rừng trải dọc con đường tới Penaflel.

Rubio Arzano thì mê mải ngắm nhìn. Buộc phải đánh thức Lucia dậy. Cô ấy ngủ trông như thiên thần, anh nghĩ. Nhưng bình minh đã tới.

Rubio cúi xuống, thì thầm.

- Sơ Lucia...

Lucia mở mắt.

- Đến giờ ta phải đi rồi.

Cô ngáp và lười biếng duỗi người. Chiếc áo khoác cô đang mặc bị tuột cúc, để lộ ra một phần ngực. Rubio vội nhìn đi nơi khác. Mình phải đề phòng suy nghĩ của mình. Cô ấy là con dâu của Giêsu.

- Thưa sơ...

- Gì vậy?

- Tôi. Tôi tự hỏi không biết có nên hỏi xin sơ một ân huệ? - Mặt anh gần như đỏ bừng.

- Vâng, gì vậy?

- Tôi... lâu rồi tôi không được cầu nguyện: Nhưng tôi là giáo dân Thiên chúa. Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh!

Đó là điều cuối cùng mà Lucia lo ngại. Nó đã đến.

Đã bao lâu rồi mình không đọc kinh nhỉ? Cô tự hỏi. Ở tu viện thì không. Trong lúc mọi người đang cầu nguyện thì óc cô lại bận rộn với những kế hoạch tẩu thoát.

- Tôi... tôi không....

- Tôi bảo đảm nó sẽ làm cho cả hai ta đều dễ chịu hơn.

Làm sao để giải thích với anh rằng cô không nhớ một bài kinh nào?

- Tôi... ờ...

- À phải, có một bài cô vẫn nhớ. Thời Đó, cô gái nhỏ thường quỳ bên giường và người cha đứng cạnh, sẵn sàng bế cô lên gối rồi hôn chúc cô ngủ ngon. Từng lời bài kinh số hai mươi ba dần dần trở lại với cô.

Chúa là người dẫn dắt tôi, tôi sẽ không muộn Người đặt ta xuống những đám cỏ xanh. Người dẫn ta đến những con đường công lý vì tên của Người...

Hình ảnh xưa dội về trong ký ức.

Cô và hai anh cô đã làm chủ thế giới này. Và cha đã tự hào về cô biết bao. Con sinh ra ở dưới ngôi sao may mắn, Thiên thần của bố.

Cứ nghe vậy, Lucia lại thấy hài lòng. Không gì có thể làm hại được cô. Chẳng phải cô là con gái xinh đẹp của Angelo Carmne vĩ đại sao? Dầu cho phải băng qua thung lũng của thần chết ta cũng chảng sợ ma tà quỷ ác:

Ma quỷ chính là kẻ thù của cha và các anh cô Đó, và cô đã bắt chúng phải trả nợ. Các thánh thần ở bên ta, an ủi vỗ về ta...Lúc mình cần sự chia sẻ, vỗ về thì Chúa ở Đâu? Lucia đọc chậm lại, tiếng cô như thì thầm, cái gì đã xảy đến với cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng mặc làm lễ Đó Cô tự hỏi. Một tương lai rực sáng.

Làm sao mới đấy mà mọi thứ đã đảo lộn. Tất cả. Ta đã mất cha, mất hai anh trai, và mất chính bản thân mình.

Trong tu viện, cô chẳng một lần nghĩ về Chúa. Vậy mà ở Đây, với người nông dân giản dị này...

- Nếu không phiền, xin sơ đọc giúp một bài kinh. Lucia tiếp tục:

Cái tốt và sự nhân từ sẽ theo ta suất cuộc đời, và ta nguyện ở ngôi nhà của Chúa mãi mãi.

Rubio đăm đắm nhìn cô:

- Cảm tạ sơ!

Lucia gật đầu, không thốt được lời nào. Rồi tự hỏi, Mình làm sao thế nhỉ?

- Sơ đã sẵn sàng chưa?

Cô nhìn Rubio:

- Vâng, tôi đã sẵn sàng.

Năm phút sau họ lại tiếp tục cuộc hành trình.

* * *

Cơn mưa xối xả bất chợt đổ xuống, hai người ẩn trong một túp lều trống. Mưa đập vào mái, vào cả bốn bên, cứ như những cú đấm giận dữ.

- Anh nghĩ cơn bão này sẽ giam chúng ta ở Đây bao lâu? Rubio cười:

- Đây không phải là bão, thưa sơ. Nó là cái mà dân Basque chúng tôi kêu bằng sivinuti, nghĩa là cơn mưa đột ngột. Nó dừng cũng nhanh như khi nó ập xuống vậy đất đai đang khô, cần phải có mưa.

- Thật sao?

- Thật chứ! Tôi là nhà nông mà! Trông cũng đủ biết, Lucia nghĩ bụng.

- Nói điều này sơ bỏ qua cho, tôi và sơ có rất nhiều điểm chung.

Lucia nhìn gã quê mùa cục mịch đang vênh vác và nghĩ, sẽ có một ngày - Thật thế sao?

- Đúng thế. Tôi thực sự tin rằng, về nhiều phương diện, làm việc ở nông trang rất giống với sống trong tu viện.

Mối liên quan này vượt quá hiểu biết của cô.

- Tôi không hiểu.

- Ồ thưa sơ, ở tu viện, sơ nghĩ nhiều đến Chúa và những phép mầu nhiệm của Người, phải thế không?

- Vâng, phải vậy.

- Về mặt nào Đó, nông trang cũng là Đức Chúa. Mọi thứ xung quanh ta đều do tạo hóa. Tất cả mọi thứ mọc lên từ đất của Chúa, dù Đó là lúa mì, ô liu hay nho, táo... tất cả mọi thứ đều từ Chúa mà có, phải thế không?

Đó là phép mầu, ta nhìn thấy chúng nẩy nở hàng ngày và bởi vì ta cũng giúp chúng lớn lên, cho nên chính ta cũng là một phần của phép mầu.

Lucia mỉm cười trước giọng nói nhiệt tình của anh. Mưa đột nhiên tạnh hẳn:

- Ta lại đi được rồi, sơ ạ.

* * *

- Chúng ta sắp tới sông Duero - Rubio nói - Ngay phía trước ta là thác Penafiel. Ta sẽ đi tiếp đến thị trấn Puero và rồi đến Logrono, ở Đó ta sẽ gặp bọn họ.

Anh bạn cứ việc mà đến những nơi Đó, Lucia nghĩ, và chúc anh bạn may mắn. Còn tớ đi Thụy sĩ cơ.

* * *

Họ nghe thấy tiếng thác nước từ xa, khoảng nửa giờ trước khi tới nơi. Phong cảnh Penaftel rất đẹp, nước từ trên cao đổ xuống dòng sông chảy xiết, tạo nên những âm thanh dữ dội.

- Tôi muốn tắm một chút - Lucia nói. Phải hàng năm rồi, kể từ lần cuối cô được tắm.

Rubio Arzano ngạc nhiên nhìn cô:

- Ở Đây á?

Không, chàng ngốc ạ, ở Rome cơ.

- Vâng.

- Coi chừng nhé. Sau cơn mưa nước lớn lắm đấy.

- Không phải lo. Xin lỗi

- Ồ vâng Tôi đi chỗ khác Đây, sơ bỏ quần áo ra đi...

- Quanh đây thôi. Lucia nói nhanh - Rừng núi thế này chắc hẳn nhiều thú dữ.

Khi Lucia bắt đầu cởi đồ, Rubio nói mà không quay lại.

- Đừng ra xa quá. Con sông này nguy hiểm lắm đấy.

Lucia đặt cây thánh giá ở nơi có thể kiểm soát bằng mắt được. Không khí trong lành buổi sớm được cảm nhận tuyệt vời trên tấm thân trần của cô. Cởi xong đồ, cô khỏa nước bước xuống. Dòng nước mát lạnh và đầy sinh lực. Cô quay lên, thấy Rubio vẫn đang nhẫn nại đi ra theo hướng khác, lưng vẫn quay lại phía cô.

Lucia mỉm cười. Nếu là bất kỳ người đàn ông nào cô đã biết, thì chắc sẽ đang hau háu nhìn.

Lucia bước ra sâu hơn, tránh những hòn đá nhọn, vừa té nước vào người vừa cảm thấy nước như muốn lôi mình đi.

Cách Đó vài sải tay, một cây nhỏ đang bị nước cuốn phăng phăng. Lucia quay nhìn và bỗng mất thăng bằng, trượt đi Cô hét lên, cảm thấy đầu mình va mạnh vào đá.

Rublo quay ngoắt lại, kinh hoàng nhìn Lucia biến mất trong dòng nước cuồn cuộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.