Cát Bụi Thời Gian

Chương 23: Chương 23




Ở đồn cảnh sát Saiamanca, khi viện hạ sĩ Florian đã đặt ống nghe xuống, tay hắn vẫn còn run rẩy.

Chú đang giữ Jaime Miro và ba người của hắn ở Đây Mày có muốn tóm bọn chúng không?

Chính phủ đã treo khoản thưởng lớn cho cái đầu Jaime Miro cùng đồng bọn và bây giờ, những kẻ Basque ngoài vòng pháp luật Đó lại đang trong tay hắn.

Tiền thưởng Đó, nếu được, sẽ khiến hắn đổi đời. Hắn sẽ gửi các con tới học ở một trường tốt hơn, có thể mua được cho vợ chiếc máy giặt và vài món trang sức tặng nhân tình. Tất nhiên là phải chia một phần cho ông chú. Mình sẽ đưa lão hai mươi phần trăm, Santiago nghĩ, hay chỉ mười phần trăm thôi?

Hắn biết rất rõ tiếng tăm Miro và chẳng hề có ý định liều mạng bắt sống. Để bọn khác nhảy vào nguy hiểm và mang tiền thưởng về cho ta.

Hắn tính toán cách tốt nhất có thể. Ai cũng biết món nợ máu giữa viên đại tá Acoca và tên khủng bố này. Thêm nữa, đại tá có cả tổ chức GOE dưới quyền. Phải, Đó chính là phương án hành động.

Hắn nhấc máy, và mười phút sau được nói trực tiếp với đại tá Acoca:

- Tôi là hạ sĩ Florian Santiago, đang gọi từ đồn cảnh sát ở Saiamanca. Tôi có tin về Jaime Miro.

Acoca cố giữ giọng bình thường.

- Anh có chắc không?

- Chắc, thưa đại tá. Hắn đang nghỉ qua đêm tại Biệt thự - Nhà khách Quốc gia Borgon bên ngoài thành phố. Chú tôi là người quản lí ở Đó, Chính ông ấy vừa gọi điện cho tôi. Ngoài hắn có một tên khác và hai phụ nữ.

- Chú anh quả quyết là Miro?

- Vâng, thưa đại tá. Hắn và ba đứa đang ngủ ở trong hai phòng phía sau trên tầng hai nhà khách.

Acoca nói:

- Hạ sĩ, nghe tôi thật kỹ Đây. Tôi muốn anh đến Đó ngay lập tức và đứng ngoài theo dõi có tên nào ra không? Tôi sẽ tới Đó khoảng một tiếng nữa. Anh không được vào trong nhà khách. Không được để họ thấy. Rõ chưa?

- Rõ, thưa ngài. Tôi sẽ đi ngay. Hắn ngập ngừng - Thưa đại tá... còn khoản tiền thưởng?

- Khi chúng tôi tóm được Miro thì nó là của anh.

- Cảm ơn đại tá, tôi rất...

- Đi ngay!

- Rõ, thưa ngài!

Florian Santiago đặt ống nghe xuống. Hắn rất muốn gọi điện để báo tin vui này cho người tình của mình, nhưng khoan đã, sẽ để cô ấy ngạc nhiên sau. Còn bây giờ, hắn đang có việc phải làm.

Hắn gọi một cảnh sát trong phiên trực dậy:

- Ra bàn trực đi. Tôi có một việc phải giải quyết. Vài giờ nữa tôi sẽ về. Và khi trở lại, ta sẽ là người giàu có, hắn nghĩ. Cái đầu tiên ta sẽ mua là chiếc xe hơi Seat. Màu xanh. Không, có thể sẽ là màu trắng.

* * *

Đại tá Ramon Acoca đứng bất động, chỉ cho bộ óc làm việc. Lần này sẽ không được có sai lầm nào. Nó sẽ là nước đi cuối cùng trong ván cờ giữa hai đối thủ. Phải hết sức thận trọng. Chắc là Miro sẽ vô cùng cảnh giác trước mọi dấu hiệu lạ.

Acoca gọi sĩ quan phụ tá của mình:

- Tôi có mặt, thưa đại tá!

- Chọn hai mươi tư tay súng cừ nhất, phải đảm bảo họ được trang bị toàn súng tự động. Mười lăm phút nữa khởi hành đi Saiamanca.

- Rõ, thưa ngài!

Đại tá Acoca đã vạch ra xong kế hoạch cuộc tập kích. Một hàng rào cảnh sát bao vây chặt biệt thự, hai mươi tư tay súng của hắn sẽ tiến nhanh và tiến lặng lẽ. Một cuộc công kích sấm chớp trước khi tên khủng bố có cơ hội đáp trả...

Ta sẽ giết hết luôn khi chúng còn ngủ. Miro sẽ không có đường nào thoát

Mười lăm phút sau, sĩ quan phụ tá quay lại:

- Chúng tôi đã sẵn sàng, thưa đại tá!

* * *

Hạ sĩ Santiago chẳng tốn mấy thời gian để tới được nơi cần tới. Chẳng cần ai đe hắn cũng không có ý định theo dõi những tên khủng bố. Nhưng bây giờ, tuân lệnh đại tá Acoca, hắn đứng trong bóng tối cách nhà khách khoảng hai chục bước chân, và từ chỗ Đó hắn có thể nhìn rõ được cửa ra vào.

Trời đêm ớn lạnh, nhưng ý nghĩ về khoản tiền thưởng làm Santiago ấm áp. Hắn tự hỏi không biết hai người đàn bà trong Đó có xinh không, và họ có ngủ với hai người đàn ông không.

Nhưng có một điều Santiago tin chắc là vài giờ nữa họ sẽ chết hết. Chiếc xe chở lính nhẹ nhàng bò về phía nhà khách. Đại tá Acoca bật đèn pin nhìn vào bản đồ. Khi còn cách khoảng vài trăm mét, hắn ra lệnh.

- Dừng ở Đây. Xuống đi bộ tiếp. Tuyệt đối im lặng.

Santiago không hay biết gì cho tới lúc giật mình bởi giọng nói vang bên tai:

- Anh là ai?

Hắn quay lại, thấy mình đang đứng trước đại tá Ramon Acoca. Ôi lạy Chúa tôi, trông ông ta khiếp quá. Santiago nghĩ thầm.

- Tôi là hạ sĩ Santiago, thưa ngài!

- Có ai rời nhà khách không?

- Không, thưa ngài, tất cả bọn chúng vẫn đang trong Đó Chắc hẳn chúng đang ngủ say.

Đại tá quay sang sĩ quan phụ tá:

- Tôi muốn anh cho một nửa số quân bao vây quanh Đây Tên nào chạy trốn, bắn chết ngay. Số còn lại theo tôi Bọn chúng ở phòng phía sau trên gác. Hành động!

Santiago nhìn viên đại tá và đám lính nhẹ nhàng tiến vào cửa trước biệt thự, tự hỏi liệu cuộc đọ súng có ác liệt không, và nếu có, không biết ông chú mình có bị thiệt mạng oan không?

Vậy cũng thật đáng tiếc. Nhưng mặt khác, hắn cũng sẽ chẳng phải chia sẻ món tiền thưởng nữa.

Lên tới gác hai, Acoca thì thầm:

- Không để lỡ cơ hội, thấy chúng là lập tức nổ súng. Sĩ quan phụ tá hỏi:

- Thưa đại tá, ngài có muốn để tôi đi trước ngài?

- Không, hắn muốn có cái khoái cảm được tự tay giết Jaime Miro.

Cuối hành lang là hai căn phòng mà bọn Miro đang trong Đó. Acoca khẽ ra hiệu cho sáu người trấn tại một cửa và sáu người khác ở cửa đối diện.

- Đánh! - Y gào lên.

Đó là giây phút mà y đợi chờ cháy bỏng. Theo hiệu lệnh, hai toán lính cùng một lúc đạp tung hai cánh cửa lao vào, ngón tay hờm sẵn trên cò súng, để rồi... đứng nhìn hai căn phòng trống rỗng nhưng vẫn nồng hơi người.

- Truy lùng! Nhanh! Xuống tầng dưới! Acoca rít lên.

Tốp lính nhảy vào mọi phòng trong nhà trọ, đạp tung các cánh cửa, dựng dậy các vị khách đang hốt hoảng. Không tìm thấy Jaime Miro và đồng bọn Đâu cả. Đại tá lao như điên xuống tầng dưới, đến chỗ quầy lễ tân: không một ai.

- Người Đâu? Hắn gọi to - Có ai ở Đây không? Không một tiếng đáp. Thằng Miro lại đã trốn mất rồi. Một người lính nhìn xuống gầm quầy và kêu lên.

- Thưa đại tá...

Thân hình rúm ró của viên lễ tân bị trói và bị nhét giẻ vào mệng. Một mảnh giấy treo ở cổ mang dòng chữ Xin đừng quấy rầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.