Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, không kìm được tiếp tục trêu cô, “Vậy hóa ra em không tin anh à?”
Lâm Duyệt nghẹn lời, một lúc lâu sau mới ấp úng, “Tin không được, không tin cũng không xong, sao anh khó hầu hạ thế?” Cuối cùng, cô còn hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ kháng nghị.
“Anh không khó hầu hạ chút nào cả.” Trần Lộc Xuyên bước tới gần cô.
Bóng dáng cao lớn kia thoáng chốc phủ lên. Hô hấp bị kiềm hãm, Lâm Duyệt lí nhí, giọng nói mềm mại như đang làm nũng. “Ai mà tin chứ.”
Trần Lộc Xuyên ôm cô, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu, giọng khàn khàn, “Thật đó, em thử thì biết.”
Tiếng Lâm Duyệt càng nhỏ hơn, “Thế à, vậy anh có yêu cầu gì?”
“Ừm,” Trần Lộc Xuyên ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới nói, “Bao ăn bao ở, thỉnh thoảng cho một ít tiền tiêu vặt là được.”
Lâm Duyệt phì cười, “Mấy năm trước nhà em có nuôi chó, chăm nó còn nhiều yêu cầu hơn. Tốt xấu gì ngày nào nó cũng được mẹ em dắt ra ngoài đi dạo.”
“Anh muốn thêm một điệu kiện nữa.”
Lâm Duyệt mở to mắt, “Cái gì?”
Trần Lộc Xuyên ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên mái tóc. Lâm Duyệt thấy nhột, hơi rụt cổ lại, nghe giọng nói trầm thấp của anh, “Cho ăn, phải được ăn no.”
Vành tai Lâm Duyệt nóng như lửa đốt, đẩy anh ra, vội chạy, “Em đi tắm.”
Trần Lộc Xuyên nhìn bộ dáng vội vàng bỏ trốn vào phòng tắm của cô, phì cười.
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Duyệt bước ra ngoài. Cô đã thay quần áo ngủ, che kín từ đầu đến chân, chẳng lộ ra là mấy. Trần Lộc Xuyên nhìn lướt qua, rất vừa lòng, thầm nghĩ càng kín đáo càng tốt.
Lâm Duyệt đưa một cái túi cho Trần Lộc Xuyên, “Khăn tắm treo trên mắc, anh đi tắm đi.”
Khi cô đứng sát vào, hương sữa tắm trên người bay đến, còn mang theo vị ngọt.
Trần Lộc Xuyên chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, lại nhìn bộ đồ ngủ của Lâm Duyệt, tuy bảo thủ nhưng cũng đủ để thấy được hương sắc, lại cộng thêm trí tưởng tượng…
Anh vội vàng dừng suy nghĩ không mấy trong sáng của mình, cầm lấy chiếc túi, đi về phía phòng tắm.
Lúc anh tắm xong đi ra, Lâm Duyệt đang ngồi trên sofa xem TV. Trên bàn để một đĩa hạt bí, cô ngồi ngẩn người ra, vẻ mặt trông ngô ngố.
Trần Lộc Xuyên nhìn mấy giây rồi mới gọi tên cô.
Lâm Duyệt quay đầu lại, nhất thời giật mình. Ở phía dưới, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm.
Lâm Duyệt vội vàng dời tầm mắt, đi vòng qua người anh, “Để em vào.”
Cô đi vào, thấy chiếc túi được anh đặt trên giá đã mở, lộ ra gói quần lót bên trong.
Lâm Duyệt vội vàng cầm lên, cất đồ đi.
Đúng lúc ấy, ánh đèn từ phía cửa chợt tối sầm lại.
Trần Lộc Xuyên bước vào, rất tự nhiên cầm lấy cốc súc miệng.
Lâm Duyệt lúc này tim đập rộn lên, khẽ liếc nhìn hình ảnh Trần Lộc Xuyên đứng bên cạnh mình.
Lúc sửa sang phòng ốc, Lâm Duyệt cho lắp một cái gương to trong phòng tắm. Lúc này, tấm gương giống như một chiếc khung ảnh, ghi khắc lại hình ảnh hai người.
Lâm Duyệt nhìn bóng hai người, trong lòng đột nhiên dâng trào cảm giác thỏa mãn.
Hai người rửa mặt xong rất nhanh.
Lâm Duyệt đi ra ngoài trước. Cô tắt TV, thu dọn sạch sẽ đống vỏ hạt bí trên bàn, lúc này mới chần chừ nói, “Bây giờ chúng ta nghỉ ngơi chứ?”
Trần Lộc Xuyên đi về phía cô, “Mấy giờ rồi?”
Lâm Duyệt nhìn đồng hồ treo trên tường, “Mười giờ.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Ừ.”
Lâm Duyệt bật điện phòng ngủ, “Anh tắt đèn phòng khách đi.”
Trần Lộc Xuyên làm theo.
Lâm Duyệt hô hấp không khỏi chậm lại, nhìn bóng dáng của người nọ, thì thầm, “Được rồi.”
Trần Lộc Xuyên đặt chân lên sàn, từng bước tiến đến.
Lâm Duyệt đang định đi về phía giường, cánh tay đột nhiên bị nắm lấy. Người nọ thuận thế tắt đèn, bóng tối bao trùm, đôi môi phủ lên môi cô.
Hai người ngã xuống giường.
Bóng tối dày đặc không chút tia sáng, kí ức đêm đó cũng theo đó mà quay lại. Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy trước mắt sương mù mờ mịt. Hơi thở nóng rực phả bên tay, người nọ thì thầm, “Lần trước quần lót em mua quá nhỏ.”
Lâm Duyệt mở miệng, câu nói còn chưa thành hình đã bị động tác của anh làm cho bay biến sạch.
Anh lại tiếp, “Kích cỡ như thế này, nhớ kĩ chưa?”
Lâm Duyệt cắn chặt răng, mờ mịt gật đầu.
Như gió táp mưa sa, liên tiếp không ngừng, cô bị cuốn vào dòng nước lũ, trở về chốn hồng hoang sơ khai.
***
Hơn mười một giờ, tất cả yên tĩnh trở lại.
Hô hấp Lâm Duyệt vẫn dồn dập, “Em phải đi tắm lại.”
Trần Lộc Xuyên thầm thì, “Đợi lát nữa.”
Cửa sổ hơi hé ra, tấm rèm lay động. Lâm Duyệt khẽ động, thay đổi tư thế thoải mái hơn. Cô nằm trong vòng tay của anh, hơi thở cũng dần bình ổn trở lại.
Trần Lộc Xuyên bỗng nhiên mở miệng, “Cảm giác thế nào?”
Lâm Duyệt đỏ mặt, nhất thời cảm thấy khó thốt nên lời. Một lúc lâu sau, cô mới lí nhí, “Tốt hơn lần trước.”
Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, bàn tay đặt trên lưng cô tăng thêm lực, “Sau này cũng sẽ rất tốt.”
Lâm Duyệt chỉ cảm thấy ngượng ngùng, không nói gì. Cuối cùng, cô lại thấy câu này của anh tựa hồ có thâm ý khác.
Hai người lẳng lặng nằm một lát, Trần Lộc Xuyên ôm cô vào phòng ngủ, rồi lại vọt vào nhà tắm.
Trở lại giường, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, suy nghĩ cuối cùng trong đầu Lâm Duyệt là hai chữ “ngủ ngon” quả nhiên vẫn nên nói trực tiếp mới có ý nghĩa.
***
Tăng ca liên tiếp mấy ngày, đến cuối tuần, Lâm Duyệt đi theo Sài Vi thử trang phục phù dâu. Hôn lễ chưa đầy hai tuần nữa là đến, Sài Vi bận rộn xác định danh sách những người tham dự lần cuối, còn phải báo cáo với công ty, cả người bị quay như chong chóng.
Trong khả năng của mình, Lâm Duyệt cũng cố gắng giúp bạn vài việc. Tuy vậy, công ty đang lúc bận rộn, cô tuy có lòng nhưng sức không đủ.
Nhân lúc đi dạo phố thử trang phục, Sài Vi hỏi Lâm Duyệt tiến triển gần đây với Trần Lộc Xuyên.
Lâm Duyệt cười, “Vẫn tốt.”
Sài Vi liếc cô, “Chậc chậc, chẳng trách cậu ngày nào cũng mặt mày hớn hở, cười rõ ngố, trông chẳng khác nào cô em họ yêu sớm của tớ.”
Lâm Duyệt không phục, “Cậu thì không thế chắc?”
“Tớ á? Tớ và Vương Đàm Phong giờ đã là vợ chồng già, sớm qua cái giai đoạn xuân tâm nhộn nhạo của cậu rồi.”
Lâm Duyệt không nói lại được, yên lặng một lát mới nói, “Dù sao cậu cũng sắp kết hôn rồi, phía tớ còn chưa có động tĩnh gì.”
“Tại sao? Không phải Trần Lộc Xuyên nói lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết sao? Xem tốc độ phát triển của hai người, không quá ba tháng, đến con cũng có rồi ấy chứ.”
Lâm Duyệt phì cười, một lát sau lại thở dài, “Có thể là do tớ làm kiêu, chuyện xảy ra quá đột ngột, vẫn cảm thấy không nỡ.”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều càng dễ loạn.” Sài Vi xem xét trang phục, đưa cho Lâm Duyệt, “Thử xem.”
Một lát sau, Lâm Duyệt bước ra khỏi phòng thử đồ.
Sài Vi nhìn cô, hừ nhẹ, “Không được không được. Cậu mặc thế này quá nổi bật, lấn hết cả phần của tớ!”
Váy dài màu hồng nhạt, chân váy được phủ lớp sa mỏng, phần thân trên thiết kế đơn giản, kết hợp lại trông rất đẹp mắt. Lâm Duyệt có làn da trắng nõn, vóc dáng lại gầy, mặc bộ váy này, khí chất mảnh mai yếu đuối càng được tôn rõ.
Sài Vi mặc dù nói vậy, nhưng lại lôi điện thoại ra chụp ảnh, vừa chụp vừa tán thưởng, “Tớ mà là đàn ông, Trần Lộc Xuyên đừng hòng có cửa.”
Lâm Duyệt cười nói, “Cậu đừng khiêm tốn, tình sử của cậu quang vinh như thế, tớ không gánh nổi đâu.”
Sài Vi liếc cô, “Tớ kể chuyện tình sử quang vinh với cậu lúc nào?”
“Tiệc cuối năm, cái lần cậu cướp di động của tớ đó.”
“Không phải chứ? Tớ nói những gì?”
“Cái gì cũng nói hết rồi. Ủy viên thể dục lớp bên cạnh hồi tiếu học, trưởng đội bóng rổ thời trung học, kiện tướng thuyền rồng lúc lên đại học…” Lâm Duyệt cười bạn, “Sao từ nhỏ đến lớn khẩu vị cậu đều vậy thế?”
“Người chơi thể thao dáng người đẹp, thân hình rắn chắc.”
“Nhưng mà Vương Đàm Phong không hề giống mấy người đó nha.”
Sài Vi cúi đầu, kiểm tra tin nhắn trên QQ, “Bởi vì sau này tớ phát hiện, kiểu người này toàn tứ chi phát triển, suy nghĩ đơn giản, lúc gặp mặt ngoài trừ động tình thì chẳng biết gì cả. Vương Đàm Phong không giống như vậy. Lần thứ năm tớ gặp anh ấy, anh ấy vẫn còn nói mấy cái đồ thị hàm số, mô hình đường hầm. Cậu biết không, tớ từ nhỏ đến lớn không ham học, tuy rằng nghe không hiểu gì, nhưng lại không có cảm giác Vương Đàm Phong ngạo mạn. Anh ấy hành xử cứ như công thức, cực kỳ nghiêm túc. Sau đó tớ nghĩ, muốn giảng bài cho tớ thì được, nhưng tớ phải lột quần áo anh ấy ra mà giảng…”
Nhân viên cửa hàng là một cô gái vẫn còn trẻ, nghe vậy đỏ bừng mặt.
Lâm Duyệt cười đến mức cơ mặt cũng đau, “Sài Vi, cậu đúng là hentai[1] sống.”
[1]hentai: manga khiêu dâm Nhật Bản
Sài Vi kiêu ngạo hất cằm,“Cảm ơn, tớ cấp hai đã bắt đầu vẽ hentai rồi. Nghiên cứu nghệ thuật cơ thể nhiều năm như vậy, tất cả chỉ vì một ngày này.”
Sài Vi bấm bấm một lúc, gửi mấy bức ảnh vừa chụp qua QQ.
Lâm Duyệt vẫn hồn nhiên không biết gì, quay về chủ đề chính, “Vậy lấy cái này đi, tớ rất thích.”
Sài Vi “Ừ” có lệ.
Di động rung lên, Trần Lộc Xuyên nhắn lại: “Cám ơn. Cô vất vả rồi.”
Sài Vi cười, cất điện thoại, “Thích đúng không? Mua thôi!” Dứt lời, cô rất khí phách đi đến chỗ thu ngân.
Thanh toán xong, hai người định đi dạo một vòng nữa, nhân tiện mua một ít đồ ngọt.
Sài Vi nói, “Cậu hai bên đã xác định quan hệ rồi, không mời tớ bữa cơm đã muốn chuồn mà được à?”
Lâm Duyệt cười nói, “Không thể không mời rồi, cảm tạ đại nhân đã giúp làm mai.” Dứt lời, cô lấy điện thoại gửi tin cho Trần Lộc Xuyên, “Buổi tối anh có rảnh không?”
Bên kia trả lời rất nhanh, nói hôm nay có hẹn với bạn.
“Hôm nay anh ấy không rảnh, để hôm khác vậy nhé?”
Sài Vi xua tay, “Tùy cậu. Đừng quên là được.”
Đi được một lát, Lâm Duyệt nhận được tin nhắn của Hà San: “Trưa mai Từ Khôn đến nhà ăn cơm, con nhớ về.”
Lâm Duyệt nhất thời ngẩn người, vẫn chưa trả lời, Hà San đã nhắn tiếp,: “Nhất định phải về. Nếu không về, sau này con cũng đừng vác mặt về nhà nữa.”
Sài Vi liếc mắt nhìn cô, “Sao vậy?”
Lâm Duyệt thở dài, “Mẹ tớ vẫn chưa từ bỏ ý định, trưa mai còn mời Từ Khôn ăn cơm.”
“Từ Khôn là ai?”
“Người xem mắt lần trước.”
“Này, không phải cậu đã cắt đứt với anh ta rồi sao?”
“Mẹ tớ cảm thấy áy náy, tự liên hệ với anh ấy.”
“Vậy cậu đưa Trần Lộc Xuyên về nhà chống đỡ đi.”
Lâm Duyệt cười khổ, “Vậy càng không được.”
Làm sao chống đỡ được chứ, chỉ sợ càng loạn hơn thôi.
Theo tính cách của Hà San, “huyết hải thâm cừu” với Phùng Dung đã nhiều năm, nay cô đưa Trần Lộc Xuyên về nhà chính là xác định cắt đứt quan hệ mẹ con.