Cát Bụi

Chương 27: Chương 27




Kể từ lần Đinh Lộ Hi ở nhờ, Trần Lộc Xuyên vẫn chưa gặp lại cô ta lần nào. Hôm nay, Đinh Lộ Hi gọi điện thoại tới, nói muốn mời anh bữa cơm, cảm ơn lần trước đã giúp đỡ.

Lúc gặp mặt, khí sắc của cô ta so với lần trước đã tốt hơn nhiều, thần thái cũng thêm vẻ tự tin. Đinh Lộ Hi vốn dĩ có ngoại hình xinh đẹp, nay tâm trạng lại tốt, càng trở nên rực rỡ, khiến người ta không kìm được ngoái nhìn. Lúc gọi món, nhân viên phục vụ ai nấy đều lén lút liếc trộm vài cái.

Trong bữa ăn, Đinh Lộ Hi nói sơ qua về tình hình hiện tại.

Cô ta đã cắt đứt hoàn toàn với người nọ, thay đổi chỗ ở và số điện thoại. Hơn nữa, công việc ở đài truyền hình cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, đang cùng một đồng nghiệp làm biên tập tiết mục.

Trong giọng nói của cô ta mang theo vài phần tự giễu, nói may mà vợ của anh ta cho mình một cái tát. Có khi, lời thề non hẹn biển của đàn ông chỉ là một bức tranh bánh mì, ai tin thì đúng là mù mắt.

Chuyện này cuối cùng cũng không thể nói rõ trắng đen, nhưng Trần Lộc Xuyên cũng không thích bình luận về cuộc sống riêng tư của người khác.

“Vậy em và anh ta quen nhau thế nào?”

Đinh Lộ Hi cười nhạt, cụp mắt, nét mặt mang theo vẻ cô đơn, “Trước kia, em cảm thấy câu nói ‘Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ’ rất vớ vẩn, sau này mới phát hiện, quả thực không còn lời nào chuẩn xác hơn để hình dung nữa.”

Hai người gặp khi Đinh Lộ Hi đang học đại học, ra ngoài tìm tài trợ cho hội sinh viên. Lúc đó, cô ta đang bị người ta làm khó dễ, á khẩu không đối đáp lại được thì một người đàn ông đang ăn cơm bên cạnh đột nhiên cười nói, “Tôi có hứng thú với chương trình này, hay là cô thử trình bày qua với tôi?”

Người đàn ông mặc Âu phục giày da, ngoại hình anh tuấn, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ khí độ nho nhã, chỉ riêng đồng hồ đeo tay đã có giá không dưới 50 vạn, vừa nhìn đã biết là một người thành công.

Đinh Lộ Hi ban đầu còn nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi người nọ đưa danh thiếp, cô tra tin tức trên mạng theo thông tin từ tờ danh thiếp, tất cả thông tin đều là thật. Trước lạ sau quen, hai người bắt đầu yêu đương đến trời long đất lở. Cô gái nhỏ mới vào đời, gặp phải người đàn ông ổn trọng lớn hơn mười tuổi, cuộc sống ngày ngày đẹp đẽ như truyện ngôn tình, mãi đến khi cô ta nhìn thấy ảnh anh ta một tay ôm con một tay đặt lên vai vợ.

Thế nhưng, lúc đó cô ta vẫn u mê bất ngộ, tin rằng hắn ta có “nỗi khổ trong lòng”, một mình sống lẻ loi xa nhà, quyết định giải thoát cho hắn ta khỏi cuộc hôn nhân “không có tình yêu chỉ có trách nhiệm”.

Có một lần, Đinh Lộ Hi không chịu nổi loại quan hệ dị dạng này, có ý muốn chia tay. Thế nhưng, đúng lúc đó, công ty của hắn ta gặp chuyện không may, tài chính thâm hụt khó lòng cứu vãn. Trong cảnh túng quẫn, phụ nữ thường nảy sinh tình thương mẫu tính, cô ta lại đem nửa bàn chân vừa rút ra ngập lại vào trong vũng bùn, tự cho là mình đang cùng chung hoạn nạn. Sau đó, người vợ của hắn ta phát hiện ra. Kết quả, gã đàn ông kia tỉnh lại, lời thề thốt cảm động với cô ta trước kia tự nhiên cũng tan thành mây khói.

Một mở đầu của tiểu thuyết ngôn tình, cuối cùng có kết cục của một bộ phim truyền hình hạng ba.

Lúc kể xong thì bữa cơm cũng kết thúc, Trần Lộc Xuyên nghe chuyện cũng có chút đồng cảm, đành nói, “Có thể tỉnh ngộ là tốt rồi, sau này em sẽ gặp được người xứng đáng.”

Đinh Lộ Hi cười cười, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, “Trong đài truyền hình có một đồng nghiệp rất tốt với em.”

Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vậy thì tốt rồi, quý trọng cậu ta.”

Hai người rời nhà hàng, cùng đi tới bãi đỗ xe.

Lúc đưa Đinh Lộ Hi về nhà, Trần Lộc Xuyên nói, “Mẹ anh cũng rất lo lắng cho em. Nếu rảnh gọi một cuộc điện thoại, đến nhà ăn cơm.”

Đinh Lộ Hi gật đầu, “Hiện tại em đang bận việc. Qua đoạn thời gian này sẽ đến thăm cô chú.” Cô ta dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Hay là ngày 1 tháng 5 em mời anh và cô chú bữa cơm?”

Trần Lộc Xuyên đáp, “Ngày 1 tháng 5 anh không đi được.”

“Anh bận à?”

“Anh hẹn bạn gái đi chơi.”

Đinh Lộ Hi kinh ngạc, “Anh có bạn gái từ bao giờ thế?”

“Mới đây thôi.”

Đinh Lộ Hi không nén nổi tò mò, “Có ảnh không, cho em xem với.”

Trần Lộc Xuyên cầm di động, mở khóa, “Có mấy tấm ở đây.”

Đinh Lộ Hi nhìn ảnh, khen ngợi, “Xinh quá, anh xem mắt mà quen biết đấy à?”

Khóe môi Trần Lộc Xuyên khẽ cong lên, “Không phải, từ nhỏ đã quen biết rồi.”

“Vậy tại sao bây giờ hai người mới xác định quan hệ?”

Trần Lộc Xuyên im lặng một lát, “Lúc đó có chút hiểu lầm.”

Đinh Lộ Hi cười cười, trả lại di động, “Chuyện này cô đã biết chưa ạ?”

“Chưa.” Trần Lộc Xuyên nghĩ đến việc này, thở dài. Phùng Dung và Hà San quan hệ gay gắt như vậy, anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà điều anh lo lắng hơn là, Lâm Duyệt cũng có vẻ chưa sẵn sàng công khai, liệu cô có nguyện ý cùng anh về ra mắt bố mẹ không?

Chuyện này quả nhiên vẫn còn là một chặng đường dài nữa.

Xe dừng trước cửa, Đinh Lộ Hi xuống xe, đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, gọi Trần Lộc Xuyên đang chuẩn bị lái xe rời đi.

Trần Lộc Xuyên nhìn cô ta, “Có chuyện gì sao?”

Đinh Lộ Hi vẻ mặt do dự, một lúc lâu sau mới hỏi, “Anh Xuyên, anh nói thử xem, chuyện trước kia, em có nên nói cho đồng nghiệp đó không?”

“Các em ở bên nhau rồi?”

“Vẫn chưa, anh ấy còn đang theo đuổi em.” Đinh Lộ Hi cụp mắt, thở dài, “Em rất thích anh ấy, nhưng mà, em không biết có nên nói hay không, em sợ…”

Trần Lộc Xuyên trầm ngâm một lát, đáp, “Đứng dưới góc độ của đàn ông, anh phải nói thật, ít có người đàn ông nào không ngại chuyện này. Nhưng nếu anh ta thực sự thích em thì sẽ không vì chuyện này mà rối rắm. Có nên nói hay không, tự em quyết định đi.”

“Vậy nếu như bạn gái anh…”

“Anh sẽ không,” Trần Lộc Xuyên quyết đoán trả lời, “Mỗi người đều có lúc phạm sai lầm. Anh để ý đến quá khứ của cô ấy, nhưng bản thân con người cô ấy đối với anh còn quan trọng hơn.”

Đinh Lộ Hi nhất thời trầm mặc, một lát sau mới cười cười, “Em thật hâm mộ chị ấy.”

Trần Lộc Xuyên cũng cười một cái, “Anh đi đây.”

Đinh Lộ Hi khoát tay.

Trần Lộc Xuyên lái được một đoạn, đeo tai nghe lên, gọi điện cho Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt vừa tạm biệt Sài Vi, lúc này cũng đang ở trên xe, “Anh ăn xong rồi?”

Trần Lộc Xuyên đáp, “Ừ, vừa xong, anh đang lái xe.”

Lâm Duyệt cười nói, “Thật trùng hợp, em cũng vậy.”

Radio trên xe đang phát một bài tình ca từ rất lâu, “Right here waiting”(1). Lâm Duyệt nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng vọng lại qua điện thoại, hỏi, “Anh đang nghe radio à?”

(1) Right here waiting của Richard Marx

“Ừ.”

Giọng hát du dương tràn đầy lưu luyến, trong lòng cô cũng theo đó mà dần dần gợn sóng. Bài hát này chuyển sang tiếng Trung được dịch thành “Tình này nguyện đợi”(2), có cảm giác dường như trăm ngàn cảm xúc đều cô đọng trong mấy chữ ngắn ngủi đó.

(2) Nguyên gốc: Thử tình khả đãi 此情可待

Lâm Duyệt không biết người khác yêu đương liệu có như vậy không, rõ ràng chỉ là một ngày không gặp, trong lòng lại trống trải như vậy.

Hai người nhất thời không ai nói gì, mãi đến khi bài hát kết thúc, tiếng MC chương trình radio vang lên.

“Ngày mai em định làm gì?”

Lâm Duyệt nghĩ đến tin nhắn của Hà San, bỗng cảm thấy đau đầu, “Ngày mai mẹ em mời khách ăn trưa, em phải về nhà.”

Trần Lộc Xuyên cười cười, “Nghe giọng em sao có vẻ không vui vậy?”

Lâm Duyệt sao có thể vui được chứ? Cô định nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Hai người vừa mới bắt đầu, lúc này cô dẫn anh trở về không phải là chuyện tốt.

Thứ nhất, cô không biết liệu Trần Lộc Xuyên có nguyện ý hay không. Thứ hai, trong bữa ăn còn có đối tượng xem mắt trước kia, đến lúc đó mẹ cô lại làm ầm chuyện lên, tình hình thế nào có thể tưởng tượng được.

“Ừm, mẹ em dạo này hay rầy rà, lúc đó chắc chắn sẽ lại bức hôn em.”

Bên kia nhất thời không nói gì, một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng gọi cô, “Lâm Duyệt.”

Không biết tại sao, tim cô chợt đập rộn lên, giọng nói cũng vì vậy mà nhẹ hẳn đi, “Vâng?”

Tiếp đó là sự im lặng kéo dài.

Lâm Duyệt chờ anh cất tiếng, trong lòng rối loạn nhưng cũng không dám chủ động hỏi. Cô nhất thời hơi hoảng, thầm nghĩ không phải anh tự hiểu câu vừa nãy thành cô bức hôn anh đấy chứ?

Một lúc lâu sau, Trần Lộc Xuyên mới cười một tiếng, “Không có gì đâu.”

Lâm Duyệt nhẹ nhàng thở ra, miễn cưỡng cười cười, “Lần tới anh gọi tên em, em nhất định sẽ không đáp lại đâu.”

Cô cảm thấy rất không thoải mái, cảm giác giống như có tảng đá đè nặng lên ngực, vô cùng khó chịu.

Cô đành tự an ủi bản thân, hai người tiến triển quá nhanh, vẫn còn thiếu tiếp xúc.

Nói chuyện phiếm một lát, Trần Lộc Xuyên đột nhiên nói, “Thiếu chút nữa anh quên mất chuyện chính.”

“Chuyện gì vậy?”

“Mấy hôm trước anh nhờ người nghe ngóng được về một tiệm massage do một quân y xuất ngũ mở. Anh đã đi thử, ở đó rất chuyên nghiệp, anh đã dùng số điện thoại của em làm phiếu năm ở đó. Bao giờ gặp anh đưa phiếu cho em, em bảo cô Hà có thời gian đến đó.”

Lâm Duyệt ngẩn ra, tâm tình vừa hơi xuống dốc lúc này lại bắt đầu tốt hẳn lên, “Phiền anh rồi.”

Trần Lộc Xuyên cười cười, “Chỉ là việc nhỏ thôi. Mấy ngày trước về nhà, anh nói với bố, là bố hỏi thăm giúp.”

Cảm xúc trong lòng cô cuồn cuộn dâng trào, nhưng cũng không thể nói rõ đến tột cùng là cảm xúc gì. Im lặng mấy giây, Lâm Duyệt thấp giọng hỏi, “Em có thể đến tìm anh không?”

Bên kia yên lặng một lát, “Trong nhà rất bừa bộn. Anh thường tăng ca, vẫn chưa thu dọn. Nếu em không để ý, cứ tới đây đi.”

“Không sao, cùng lắm thì em giúp anh dọn.”

Trần Lộc Xuyên cười một tiếng, “Anh không nỡ.”

Lâm Duyệt mặt hơi nóng lên, cảm thấy bản thân hơi chủ động quá, “Chỗ ở của nam lúc nào cũng hơi bừa bộn. Hồi đại học, em từng đi qua chỗ kí túc của các anh, từ xa đã ngửi thấy mùi tất thối.”

Trần Lộc Xuyên bật cười, “Không đến mức đó, tất thối chắc chắn không có.”

“Vậy anh ở đâu?”

“Em vẫn chưa biết chỗ ở của anh?”

Lâm Duyệt thoáng im lặng, “Anh có nói cho em biết đâu.”

Trần Lộc Xuyên hừ nhẹ một tiếng, “Anh phải phê bình em. Làm bạn gái mà chẳng biết phụ trách gì cả.”

Không biết tại sao, Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Suy nghĩ lại, có lẽ là vì cách xưng hô “bạn gái” này.

Trần Lộc Xuyên nói địa chỉ xong, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Lâm Duyệt lái xe đi đến chỗ ở của Trần Lộc Xuyên.

Nơi đó nằm xa trục đường chính, vô cùng hẻo lánh, gần đó đến ngay cả cửa hàng cũng có vẻ không có. Cô liếc mắt nhìn tòa nhà, phân nửa đèn trong đó không sáng.

Từ phía xa, cô đã thấy bóng một người đứng dưới anh đèn trước cửa khu chung cư.

Lâm Duyệt lái xe lại gần, Trần Lộc Xuyên chỉ cho cô chỗ dừng xe.

Anh mặc áo phông xám và quần dài, trang phục có vẻ thoải mái hơn thường ngày. Trần Lộc Xuyên tự giác giúp cô xách đồ, dẫn cô vào trong.

Khu chung cư rất yên tĩnh, hoàn toàn không giống hoa viên Thường Thanh.

Lâm Duyệt nhìn xung quanh, không kìm được nói, “Nơi này cũng vắng vẻ quá rồi. Nếu có kẻ trộm, kêu cứu cũng không có người giúp.”

Trần Lộc Xuyên cười nói, “Kẻ trộm cũng không thèm đến đây, chỉ có em không ngại vất vả đem ấm áp đến vùng nông thôn này thôi.”

“Là em ngốc thì có.”

Trần Lộc Xuyên cười, “Đúng là ngốc thật.”

Lâm Duyệt liếc anh, “Anh còn nói thế nữa, em bỏ về đấy.”

Trần Lộc Xuyên nháy mắt, cầm lấy tay cô, “Hơn nữa còn rất xinh đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.