Editor: Thiên Nhii
Nhục bổng bị bàn tay nhỏ cầm lấy, lại lần nữa thẳng lên, mãi cho đến khi giữa hai chân của Trương Diễn truyền đến một khoái cảm khiến hắn không thể gọi tên. Trong lúc vô cùng nguy hiểm như vậy, Diệp Huyên cũng không biết nằm mộng thấy gì, vừa lộ ra nụ cười ngọt ngào, vô thức cầm lấy dương cụ của hắn.
Trương Diễn chưa bao giờ kinh hoàng như vậy, hắn lập tức ngăn bàn tay nhỏ của Diệp Huyên lại. Vì lực kéo quá lớn, Diệp Huyên ưm một tiếng rồi tỉnh dậy.
Tiểu cô nương buồn ngủ dụi dụi mắt: “Sư phụ, trời đã sáng sao?”
Đôi mắt còn u ám vẻ buồn ngủ, hai bên má tựa như đóa hoa sen sau cơn mưa, chiếc miệng nhỏ mím lại, hương thơm dịu dàng lan ra bên gáy Trương Diễn. Sau đó, trong tâm Trương Diễn loạn như ma, phát hiện dương cụ của mình lại phồng lớn lên thật xấu hổ.
Phát hiện ngoài cửa sổ vẫn còn tối như mực, Diệp Huyên lầu bầu một tiếng: “Sư phụ đáng ghét, A Huyên đang nằm mơ mà.” Cũng không quản sắc mặt cứng ngắc của Trương Diễn, nhanh chóng vùi mặt vào ngực nam nhân, giống như bạch tuộc, ôm hắn càng chặt hơn.
Trương Diễn lấy lại tinh thần, tiểu đồ nhi đã ngủ say, lần này bàn tay yên phận đặt trước ngực hắn, mà dương vật của hắn vẫn còn cứng ngắc.
Xung quanh bụng lại giống như lửa thiêu đốt, Trương Diễn nằm trên giường, trong lúc nhất thời tâm tư khó giữ được bình tĩnh.
Hoặc là, mình cũng đi tìm con đường thành đạo? Hắn không khỏi suy nghĩ. Tu vị cao hơn nữa, dù sao hắn cũng là nam nhân bình thường. Nam nhân thì sinh ra phản ứng tự nhiên, Trương Diễn cũng sẽ có. Vậy, rốt cuộc chẳng qua là phản ứng sinh lý, không phải là chuyện kia. Tâm thanh tịnh, lập tức sẽ giải thoát được.
Nhưng trước mắt… Trương Diễn thầm đọc mười lần “Đạo đức thanh tâm minh thần thư” (Chung quy cũng là sách giúp tâm con người thanh tịnh), vậy mà côn thịt trong quần cũng không mềm xuống được.
Ngày mai, hắn âm thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để Diệp Huyên ngủ cùng mình nữa.
###
Diệp Huyên vừa tỉnh ngủ thì trời cũng đã sáng. Cửa sổ chiếu xuống ánh nắng sớm mai, nàng mở mắt ra, trên đệm biểu hiện nơi này đã từng có người ngủ qua. Chẳng qua là người đó không còn ở đây, chỉ để lại mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.
Diệp Huyên hút vào một hơi, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng thoải mái. Trời sinh tính tình Trương Diễn rất thuần khiết, lại có một mùi hương ấm áp, quanh năm quần áo luôn thoang thoảng mùi hương thảo mộc.
Một người nam nhân cực kỳ “chất lượng” thế này, lần đầu tiên của mình cho hắn, cảm giác vẫn thấy vô cùng có lời đó. Diệp Huyên không có tiết tháo suy nghĩ. (Tiết tháo: chỉ sự trong sạch, ý chỉ bà này mặt dày í). Tối hôm qua chỉ là mới bắt đầu, Diệp Huyên cố ý làm bộ như đang ngủ, đùa bỡn Trương Diễn, khiến cho cấm dục sư phụ này phải hoảng hốt.
Trong lòng nàng đắc ý, vốn định tiến lên bước nữa, nhưng lại sợ khiến hắn nghi ngờ. Chỉ có thể kiềm chế, chạm vào tận trong lòng của Trương Diễn, khiến hắn phải trằn trọc, nàng ngủ thiếp đi, cũng không biết làm sao Trương Diễn vượt qua được tình cảnh lúc tối.
Đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến, chính là Trương Diễn trở lại.
Hiển nhiên là hắn vừa tắm xong, mặc một bộ trường bào màu xanh, đầu tóc đen nhánh xõa xuống, khí chất thanh cao lạnh lùng thường ngày giảm đi không ít, chỉ lộ ra sự dịu dàng không diễn tả được.
Diệp Huyên vừa thấy hắn, gương mặt liền vui vẻ, đôi chân nhỏ không mang giày chạy đến trước mặt Trương Diễn, cũng không biết lấy một trâm cài tóc từ đâu: “Sư phụ sư phụ, A Huyên buộc tóc cho sư phụ nhé.”
Trương Diễn thấy nàng chưa mặc xong y phục, áo lót lỏng lẻo mặc ở trên người, đang muốn lên tiếng quở trách. Lại thấy tiểu đồ nhi đã chạy đến trước mặt mình, mắt mở to sáng ngời giơ lên một chiếc trâm bằng ngọc, gương mặt tha thiết.
Hắn lập tức mềm lòng, bị Diệp Huyên kéo ngồi xuống ghế xong. Diệp Huyên đứng trên một chiếc ghết khác, tay nhỏ cầm lọn tóc đen của Trương Diễn, đưa vào mũi hít hà: “Sư phụ, tóc của người thơm quá.”
Bộ dạng như một chú chó nhỉ này khiến Trương Diễn bật cười, khác với nụ cười gượng gạo như trước kia, vui vẻ ở trong đáy mắt, khiến đôi mắt cứng rắn ngày thường cũng mềm mại hơn.
Không khí trong phòng lại im lặng như cũ.
Diệp Huyên cài chiếc trâm lên búi tóc cho Trương Diễn, nhìn một lúc, chợt hôn một cái lên mặt Trương Diễn.
Trương Diễn sửng sốt, lập tức cau mày nói: “Làm càn!”
Diệp Huyên cũng không sợ bộ dáng này của hắn, ngược lại ôm cổ hắn cười khanh khách cười: “Sư phụ, con xem những cuốn sách nói về phàm trần, đều là hôn phu buộc tóc cho nương tử. Sư phụ là nương tử của con, còn con là hôn phu đúng không?”
Trương Diễn dở khóc dở cười: “Con đọc mấy thứ đó ở đâu vậy, đồ đệ hư này, con có biết cái gì gọi là hôn phu, cái gì gọi là nương tử không?”
Từ nhỏ Diệp Huyên lớn lên ở trong phái Thương Lan, chung quanh cũng đều là đồng môn, Trương Diễn đương nhiên cho rằng nàng không hiểu những cách xưng hô của phàm trần.
“Dĩ nhiên là con biết!” Diệp Huyên cong môi nhỏ: “Hôn phu cùng nương tử là hai người vĩnh viễn ở chung một chỗ, giống như con cùng sư phụ vậy.” Nàng nói đến đây, cố ý làm ra ánh mắt ngây thơ thành khẩn nhìn Trương Diễn.
Chỉ thấy hắn ngơ ngẩn, thần sắc hơi mất tự nhiên, rồi lập tức giấu đi, ngay sau đó liền nói: “Con tỉnh rồi, thì cầm gối trở về phòng đi.”
Diệp Huyên mở to hai mắt: “Vì sao muốn con cầm về?”
Trương Diễn thấy nàng không hiểu, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Tối nay con về phòng của mình mà ngủ.”
Diệp Huyên giật mình, thật lâu mới mở lớn hai mắt, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con khiến người tức giận sao?”