Editor: Thiên Nhii
Đây đã là lần thứ hai trong ngày nàng hỏi vấn đề này, Trương Diễn không khỏi thầm than trong lòng, nàng chỉ nói là mình khiến sư phụ tức giận, cũng không biết căn bản là sư phụ không có cách nào để đối mặt với nàng.
Trương Diễn trầm mặc không nói, chỉ là hơi xoay đầu.
Diệp Huyên thấy thế, trong mắt liền lăn xuống hai giọt nước mắt. Lúc nàng khóc cũng không có âm thanh phát ra, nước mắt từng giọt theo nhau rơi xuống, rơi trên mặt đất, nhưng vẫn không hề phát ra tiếng động.
Thật lâu sau, Trương Diễn không nghe thấy động tĩnh gì, không nhịn được đảo mắt qua xem, liền thấy gương mặt của Diệp Huyên đầy nước mắt.
Trong lòng hắn hơi hốt hoảng, nhưng gương mặt vẫn bình thản như trước, câu nói trong lòng muốn nói ra nhưng đè nén, rốt cuộc vì thương Diệp Huyên quá, đành cố trầm giọng nói: “Bảo con về phòng ngủ, chẳng lẽ sư phụ khiến con uất ức vậy sao?”
Diệp Huyên muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng cũng chỉ là nức nở. Nàng không ngừng nấc, rốt cuộc còn lại tiếng thút thít, nức nở trong cổ họng, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trương Diễn căng thẳng, ngay cả hắn cũng không nhận ra được giọng nói của mình rất nhẹ nhàng: “Đừng khóc, nếu không muốn, thì nói với sư phụ, vì sao chứ?”
Hắn nói còn chưa dứt, Diệp Huyên khóc lớn lên, đôi bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết lau lung tung trên mặt, giọng nói mang theo ủy khuất: “Sư phụ, có phải sư phụ không cần con nữa? Người trong phái đều nói sư phụ không quan tâm đến con nữa, nên đuổi con ra khỏi Phụng Chân Điện… Nói con không xứng làm đồ đệ của người… Còn nói, còn nói sư phụ ghét con, cho nên muốn đuổi con đi.”
Mặc dù nàng khóc khiến mọi thứ rối tung, ngôn từ không mạch lạc, nhưng Trương Diễn rất thông minh, lập tức hiểu ý của Diệp Huyên.
Lúc đầu hắn vẫn lạnh lùng, nhưng xem ra hắn im lặng ở trong Phụng Chân Điện lâu quá rồi, không để mắt đến đám người kia, dám bắt nạt Diệp Huyên!
Nghĩ đến lúc hắn để Diệp Huyên rời Phụng Chân Điện, để cho vài người không an phận mà nổi lên ý định bất chính. Mà hành động của Diệp Huyên cũng dễ hiểu, nàng rất sợ sư phụ không cần mình nữa, cho nên muốn dính bên người sư phụ. Nếu Trương Diễn nằng nặc bắt nàng đi về phòng ngủ, tiểu cô nương này sẽ đau lòng đến chết.
Thôi thôi, Trương Diễn đành than một tiếng: “Nếu con cứ khóc, sư phụ sẽ thật sự không cần con nữa.”
Diệp Huyên nghe vậy, lập tức ngừng khóc. Đôi mắt to vừa nghi hoặc vừa tỏ ra đáng thương nhìn Trương Diễn. Hắn nhìn thấy, tim như mềm nhũn ra, vội vẫy vẫy tay: “Đi rửa mặt với ta.”
Diệp Huyên thút thít một tiếng: “Đây… Gối đầu…”
“Không cần cầm.”
Diệp Huyên lập tức ngừng khóc, cầm tay áo chà lên mặt, vui sướng nở nụ cười: “Vâng.”
Trương Diễn chỉ vào trán nàng: “Tiểu quỷ thích khóc.”
“Sư phụ đáng ghét, luôn gọi con như vậy.”
Trương Diễn dắt tay của nàng, lại không nói gì, chẳng qua muốn xóa sạch nụ cười bên môi, lại chẳng thể xóa được.
Đến buổi tối, Trương Diễn không kìm lòng được mà hối hận vào quyết định lúc ban ngày của mình.
Chỉ thấy Diệp Huyên nằm nghiêng trong ngực hắn, tối nay nàng mặt một chiếc áo lót màu hồng nhạt, lộ ra bầu ngực trắng như tuyết, giống như cánh hoa Phù Dung, trắng như Bạch Ngọc, hết sức động lòng người.
Chiếc áo lót phập phồng, lại cong theo đường cong của ngực, ở giữa là hai núm nhỏ hồng hào. Mặc dù cách một lớp lụa, nhưng thị lực của Trương Diễn như thế nào chứ, áo mỏng vào mùa hè vốn trong suốt, hai quả anh đào kia lại ở trong tầm mắt, căn bản muốn quên cũng không thể quên được.
Mà còn không phải là quan trọng nhất.
Hắn cũng không biết mình có tâm trạng như thế nào, trong bóng đêm, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết lại đặt giữa hai chân hắn. Lúc Diệp Huyên vô ý chạm phải, côn thịt vốn an phận thủ thường lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng lên, nhanh chóng thẳng đứng, dường như muốn đâm rách cả vải.
Theo bàn tay không có quy tắc nào của Diệp Huyên, côn thịt run lên một cái. Khí huyết trong người Trương Diễn phun trào, cổ họng hắn khô khốc, dùng hết khí lực toàn thân mới kềm chế được việc đem bàn tay kia đặt tại phần dưới mà chuyển động.
Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận ngồi dậy, muốn lấy tay Diệp Huyên ra. Ai ngờ nàng cử động, tay nắm càng chặt, tiện thể nắm gọn dương cụ trong lòng bàn tay.
Trương Diễn rên một tiếng, chỉ thấy quy đầu như muốn trào ra, thiếu chút nữa sẽ xuất ra ngoài. Hắn vội vàng nắm chặt tinh quan, há miệng thở dốc mấy tiếng mới bình tĩnh lại một chút.
Chẳng qua là nơi bụng vẫn nóng như lửa, lúc này Diệp Huyên lại bất động, bàn tay nhỏ vẫn cầm chặt côn thịt của hắn, cách một lớp vải mỏng, Trương Diễn có thể cảm giác được lòng bàn tay mũm mĩm mềm mại.
Hắn không khỏi khổ não, đã biết đồ nhi ngủ xấu thế nào, vì sao… Chỉ cần ngủ, sẽ sờ nơi đó của mình…