Cậu Ấy Biết Bay

Chương 1: Chương 1: Nhặt được bảo bối (1)




Lời tác giả:

Đầu tiên, liên quan tới quyền giám hộ Ngải Bảo, xin hãy coi như đây là một trường hợp đặc biệt. Người thân ruột thịt của cậu hoàn toàn không còn ai nữa, cho nên mới có chuyện phải tìm đến người thân của mẹ kế. Mà hình như mẹ kế cũng chẳng còn ai là người thân nữa, cuối cùng không còn cách nào đành phải thử liên lạc với chồng trước của mẹ kế.

Dù sao thì cũng hơn là gửi Ngải Bảo vào trong trại trẻ mồ côi. Huống hồ cậu ấy còn được thừa kế tài sản kếch xù của bố để lại nữa.

Đương nhiên chồng trước của mẹ kế từ chối, sau đó chuyện này lọt đến tai Nghiêm Đường, chính là con trai của mẹ kế Ngải Bảo và chồng trước bà ấy. Cuối cùng, vì day dứt lương tâm nên hắn đã nhận nuôi Ngải Bảo.

Tuyến tình cảm của câu chuyện này rất chậm.

Hi vọng mọi người có thể kiên trì, tất cả những điểm ranh giới mấu chốt đều không có khả năng xảy ra, tôi (tác giả) cũng biết mọi người đang lo lắng điều gì.

Chỉ có thể bật mí cho mọi người một chuyện, tình cảm thực ra đã chớm nở ngay phút ban đầu, chỉ là tất cả mọi người không phát hiện ra, bao gồm cả Nghiêm Đường và Ngải Bảo.

Tình cảm ấy sẽ từ từ phơi bày ra, mọi người đừng sốt ruột nhé, yêu mọi người, nếu nôn nóng... thì cũng chỉ có thể oánh nhau với tác giả thôi.

Có thể chấp nhận thì hãy bắt đầu xem nhé! Yêu mọi người nhiều lắm.

DƯ DỤ

28/8/2019

- --

Mùa đông năm 2008 rất lạnh, khắp cả nước đều chịu chung một kiểu thời tiết. Đến một nơi chưa từng thấy khung cảnh trắng xóa vào mùa đông như thành phố C cũng đã có tuyết rơi.

Nghiêm Đường đẩy cửa rời nhà, luồng gió lạnh lẽo hơn mọi khi thổi tới. Mùa đông của thành phố C cũng khá lạnh và ẩm ướt, cứ như muốn ướp đông loài người vậy. Lần này lại có tuyết rơi, khí lạnh gia tăng, gió táp vào mặt lạnh buốt cả xương. Cũng may Nghiêm Đường không phải là người sợ lạnh. Từ nhỏ hắn đã thích đánh nhau, lại thêm mấy năm luyện Muay Thái, chăm chỉ tập gym không ngừng nghỉ nên cả người toàn cơ bắp, rất xứng danh thần chịu lạnh. Mùa đông năm nay lạnh như vậy mà hắn chỉ cần mặc một cái áo len cao cổ và khoác thêm cái áo jeans bên ngoài là có thể chống lạnh được rồi, lại còn trông rất ngầu nữa.

Nghiêm Đường ngậm điếu thuốc, hắn đứng trước chiếc mô tô của mình.

Con xe được độ lại vô cùng ngầu, vốn là một chiếc xe thuộc dòng Softail cổ điển của Harley, toàn thân xe đen tuyền tinh tế, đuôi xe cong vút, đường cong mạnh mẽ, Nghiêm Đường đã thay động cơ nguyên bản TwinCam88D cho nó, khiến nó trở thành một chiếc mô tô hai bánh phân khối lớn, lúc đề nổ tiếng máy kêu rất vang, tốc độ đua cũng tăng nhanh không ít.

Nghiêm Đường xỏ xâu chìa khóa vào ngón trỏ xoay vòng vòng, hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng lại đi tới chiếc xe ô tô nhỏ bé xinh xắn ở bên cạnh.

Mùa đông mà cưỡi mô tô chạy trên đường thì khác gì làm tấm bia hứng gió lạnh đâu chứ, hơn nữa hắn phải tới đồn cảnh sát chứ không phải đi đua xe. Lại nói thêm, đối tượng hắn phải đón là một đứa trẻ, e là con xe sẽ dọa người ta sợ chết khiếp mất.

Nghiêm Đường vừa nghĩ tới bản thân phải đến đồn cảnh sát để đón một nhóc con thì cảm thấy đau đầu ngay lập tức.

Thằng bé là con riêng của chồng sau của mẹ hắn, người chồng kia chết rồi, nên quyền nuôi dưỡng đứa trẻ ấy thuộc về mẹ hắn. Mẹ hắn chưa nuôi được mấy năm thì cũng mất theo chồng luôn. Bây giờ thằng bé không có người thân để dựa dẫm, cảnh sát cũng hết cách, đành phải gọi điện thoại cho chồng trước của mẹ hắn, cũng chính là bố ruột của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường ngồi vào chiếc Audi của mình, cởi áo khoác ra rồi tiện tay vứt ngay trên ghế phụ. Chiếc áo len màu đen ôm sát tôn lên đường cong cơ bắp. Hắn cũng không vội xuất phát mà lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Bảy giờ hai mươi phút.

Cảnh sát đã thông báo thời gian đón đứa bé là tám giờ sáng nay. Bây giờ nếu hắn lái xe thì chỉ mất cùng lắm hơn mười phút là tới nơi. Nghiêm Đường lại suy nghĩ một lát, sau đó xuống xe định đi bộ ra đầu ngõ để mua chút đồ ăn sáng.

Căn nhà hắn đang ở là do hắn tự mua từ rất lâu rồi, biệt thự riêng đã có trên mười năm tuổi, hắn lười chuyển nhà, ở đây lâu thành quen.

Khu vực này rất thuận tiện, gần trung tâm thành phố. Tuy không yên tĩnh lắm nhưng nếu muốn mua gì đó đại loại như chút đồ ăn sáng thì chỉ cần đi về khu đất trống ở cửa Tây sẽ thấy ngay hai cửa tiệm bán đồ ăn: bánh bao, sữa đậu nành, ngô, bánh mỳ, sữa tươi... đều có.

Nghiêm Đường có thói quen mỗi sáng thức dậy chỉ uống một cốc sữa ít béo, ăn hai quả trứng gà và hai cái bánh quẩy là đủ, không như bọn trẻ con cần phải ăn nhiều và chú ý dinh dưỡng.

Nghiêm Đường vừa đi vừa châm một điếu thuốc rồi nhét vào miệng. Dáng người hắn cao lớn, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, mặc áo len vừa người, đôi chân dài miên man rất cuốn hút, mái tóc màu đen được hắn hất về phía sau khiến cả người toát lên mị lực khó cưỡng.

Nghiêm Đường sải bước, trên đường có rất nhiều em gái em trai đang chạy bộ sáng sớm nhịn không được liếc nhìn hắn vài cái.

Nghiêm Đường lại không để tâm, vô thức ngậm thuốc. Điện thoại trong túi quần bỗng đổ chuông.

Nghiêm Đường lấy ra đặt lên tai: “A lô!” Hắn vừa ngậm thuốc vừa hỏi: “Ai vậy?”

“Anh Nghiêm, em nè.” Phương mập hô to: “Cũng không có gì, chỉ hỏi anh dậy chưa thôi? Hôm nay anh đi đón con của chồng sau của mẹ anh phải không?”

Nghiêm Đường nhổ điếu thuốc đang ngậm ở trên miệng ra: “Dậy lâu rồi, đang mua đồ ăn sáng.”

“Mua cho thằng nhóc đó hả?” Phương mập cười hì hì: “Không ngờ anh Nghiêm lại chu đáo như thế, hi hi...”

Nghiêm Đường không thèm để ý, Phương mập giống hệt mấy bà mẹ già, cái gì cũng hỏi cái gì cũng lo.

“Có chuyện gì không? Không thì tao tắt máy đây.” Nghiêm Đường nói.

“Đợi chút đợi chút, anh nôn nóng gì chứ.” Phương mập vội nói: “Anh Nghiêm, không phải anh bảo em tìm giúp anh một bảo mẫu sao? Em đã tìm cho anh một dì giúp việc hơn bốn mươi tuổi từ công ty dịch vụ gia đình đáng tin cậy, em thấy cũng được lắm. Chiều nay người ta sẽ tới nhà anh gặp mặt, nếu anh hài lòng thì cho dì nhận việc luôn, còn không thì nói với em nhé.”

Nghiêm Đường “Ừ” một tiếng.

Phương mập lại nói: “Nhưng vẫn còn một chuyện...” cậu ta hắng giọng, bắt chước theo kiểu thái giám hay nói trên ti vi: “Không biết tiểu nhân có nên nói hay không?”

“Nói.” Nghiêm Đường phun ra một làn khói trắng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, sắp tới cửa Tây rồi.

Bên tai hắn vẫn vang lên tiếng Phương mập vô cùng nghiêm túc: “Anh Nghiêm à, chỗ anh em nên em mới nói với anh. Mẹ của anh ấy mà, lúc đầu ly hôn với chú đã thấy hồ đồ rồi, tái hôn lại còn chăm con cho người ta. Bây giờ nó không có nơi nương tựa xem ra cũng đáng thương, anh nhận nuôi là đã vô cùng nhân nghĩa rồi! Anh đừng chiều chuộng nó quá, qua nửa cuối năm là nó tròn mười tám tuổi, cứ để cho nó thích làm gì thì làm đó đi, nếu không sau này thấy anh có tiền sẽ ăn tới chết anh luôn đó.”

Nghiêm Đường vừa nghe, vừa gọi ông chủ hàng bánh bao lấy bánh bao sữa hình con heo, hắn thấy bạn nhỏ có lẽ sẽ thích ăn những loại như vậy.

“Tao biết phải làm gì.” Nghiêm Đường trả lời, trên tay xách túi bánh bao, còn lấy thêm túi sữa đậu nành nóng hổi. “Hơn nữa nhìn tao giống người dễ bị người ta dắt mũi lắm hả?” Nghiêm Đường tiện tay dụi tắt thuốc lá ở trên nắp thùng rác, không thèm để tâm tới lời của Phương mập.

Phương mập vỗ đầu mình: “Trời ơi, em là sợ anh đơn độc một mình, không phòng bị mà thật tình đối xử tốt với thằng nhóc đó, kết quả nó lại là một đứa vô ơn thì sao.”

Phương mập là vậy, vừa lo Nghiêm Đường không thèm để ý tới đứa nhỏ, chăm sóc không ra sao nhưng lại càng lo Nghiêm Đường quá để tâm tới nó, sợ cuối cùng tấm lòng lại bị chó tha mất.

Nghiêm Đường không phản bác, ừ một tiếng rồi chuẩn bị lái xe nên cúp điện thoại. Hắn tiện tay để túi bánh bao và sữa đậu nành vừa mua ở ghế sau.

Bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút, nhưng cũng may là cuối tuần, không phải giờ cao điểm đi làm, Nghiêm Đường lái xe không cần phải hạn chế tốc độ dưới 40km/h.

Thực ra Nghiêm Đường và mẹ hắn đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, nếu như cảnh sát không gọi tới thì hắn cũng không biết là mẹ mình đã qua đời.

Khi Nghiêm Đường mười bốn tuổi thì bố mẹ hắn ly hôn, rồi một đi không trở lại, thậm chí không quay về thăm hắn lấy một lần. Nếu hỏi là đối với việc ly hôn của bố mẹ hắn có hận không thì Nghiêm Đường không có cảm giác gì cả, người lớn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn cũng rất tốt mà. Nhưng đối với việc mẹ hắn ly hôn xong không quay về thăm hắn, đến cả khi hắn sinh nhật mười tám tuổi cũng không gọi được một cú điện thoại, hỏi Nghiêm Đường cảm thấy thế nào thì Nghiêm Đường phải thừa nhận là rất khó chịu.

Nhưng giờ Nghiêm Đường cũng đã hai bảy hai tám tuổi rồi, mẹ hắn mất cũng đã lâu, hắn không còn để tâm tới nữa. Chuyện cũ và những khổ tâm đều đã trôi dần vào dĩ vãng, giống như vết sẹo trên trán của Nghiêm Đường cũng đã dần dần nhạt màu.

Nghiêm Đường lái chiếc xe Audi của mình, vòng tới vòng lui tìm chỗ đậu xe ở trước đồn cảnh sát.

...

Đối với ông Ngải, người tái hôn với mẹ hắn, trong lòng Nghiêm Đường cũng hơi tò mò, ông ấy là người như thế nào mà có thể “câu” được mẹ hắn đi biệt tăm như vậy?

Bố của Nghiêm Đường nói, ông Ngải là một tên ma men xấu tính, dụ dỗ vợ người khác, Nghiêm Đường không muốn để tâm tới ông ta. Bố ruột là loại người gì trong lòng Nghiêm Đường hiểu rõ nhất, những điều ông ta nói trong cơn nóng giận chẳng khác gì đánh rắm cả.

Nhưng ông Ngải đã qua đời mấy năm trước, không có cơ hội để gặp mặt. Bây giờ con trai ông ấy là Ngải Bảo lại đang ở trong đồn cảnh sát chờ nhận nuôi.

Là một cậu trai nhỏ hơn Nghiêm Đường mười tuổi.

Thực ra một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi cũng không phải là nhỏ, cũng đã trưởng thành và có thể tự lập được rồi.

Nhưng Ngải Bảo này, phía cảnh sát đã thông báo với Nghiêm Đường rằng cậu có hơi chậm phát triển, một vài hành động cử chỉ và cách suy nghĩ hơi khác với người bình thường

Bởi vậy Nghiêm Đường và đám anh của em hắn khi biết được chuyện này đều gọi người em trai trên danh nghĩa này là “trẻ con“.

...

Phong cảnh ngoài cửa kính xe nhanh chóng lướt qua.

Nghiêm Đường không thích mở hệ thống lò sưởi, trời mùa đông lạnh buốt còn mở cửa lái xe. Khí lạnh từ bên ngoài ùa vào phả lên mặt hắn, len lỏi qua từng khe hở của chiếc áo len.

Nghiêm Đường thấy thật thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.