Cậu Ấy Biết Bay

Chương 2: Chương 2: Nhặt được bảo bối (2)




Nghiêm Đường tới đồn cảnh sát vừa kịp giờ.

Hắn tới quầy tiếp nhận thông tin của đồn cảnh sát xuất trình chứng minh nhân dân, trình bày mục đích tới đây. Một nữ cảnh sát khoảng ba mươi tuổi đứng dậy bắt tay hắn.

“Cậu bé đến chỗ chúng tôi được một tuần rồi.” Nữ cảnh sát vừa dẫn Nghiêm Đường lên tầng hai vừa nói: “Cậu ấy nói muốn về căn nhà mà bố mẹ để lại, nhưng bởi vì trí não có chút vấn đề nên không thể tự lo cho cuộc sống của bản thân được. May mà chỗ chúng tôi có một nữ nhân viên trẻ thấy không yên tâm nên thứ hai tuần trước đã tới thăm xem sao, bởi vậy cậu ấy mới không bị chết đói đấy.”

Cô đương nhiên biết Nghiêm Đường và Ngải Bảo không hề có quan hệ ruột thịt gì, kể cả bà con họ hàng xa mấy đời cũng không phải.

“Cậu ấy không hề la khóc hay quậy phá, rất dễ nuôi.” Nữ cảnh sát dừng lại trước cửa một căn phòng, điệu bộ nghiêm trang và có chút trịnh trọng.

“Tôi biết cậu Nghiêm đồng ý nhận nuôi một cậu bé không có quan hệ ruột thịt là rất có thiện chí rồi.” Dừng một chút cô lại nói tiếp: “Thế nhưng mất lòng trước được lòng sau.”

“Ở đây chúng tôi sẽ kiểm tra và đánh giá vài tháng một lần, nếu như chúng tôi phát hiện cậu Nghiêm gây ra tổn hại gì hoặc ngược đãi người chưa thành niên thì...” Nữ cảnh sát không nói tiếp, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sáng quắc, đương nhiên ai cũng hiểu ý.

Nghiêm Đường nhìn nữ cảnh sát, không hề tỏ ra khó chịu. Hắn không giải thích cũng không đưa ra lời đảm bảo, không tỏ thái độ gì mà chỉ lạnh nhạt trả lời: “Tôi biết rồi.”

Nữ cảnh sát lại liếc nhìn Nghiêm Đường, kiểu cảnh báo này cũng coi như là làm theo phép công, người bình thường trong trường hợp này sẽ hơi tức giận hoặc bực bội nhưng cậu Nghiêm này lại vô cùng bình tĩnh.

Nữ cảnh sát đánh giá Nghiêm Đường một cách thầm lặng. Cậu Nghiêm này xem ra có thể tin cậy được, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu. Vì vậy cô không nói gì nữa, quay người mở cửa phòng.

“Cậu ấy tên là Ngải Bảo.” Nữ cảnh sát khẽ đẩy cửa ra nhìn vào bên trong. Vẻ mặt cô trở nên hài hòa hơn, hiện rõ sự dịu dàng. Nhưng khi quay sang nhìn Nghiêm Đường, cô lập tức bật chế độ lạnh lùng, nói: “Cậu Nghiêm, đây chính là Ngải Bảo, hai người làm quen đi, tôi xuống lầu xử lý hộ khẩu cho cậu.”

Nghiêm Đường gật đầu, không hề để tâm đến thái độ của cô, hắn thấy nữ cảnh sát nghiêm nghị như vậy cũng là điều rất tốt.

Nữ cảnh sát lại gọi với vào bên trong: “Bảo Bảo, Bảo Bảo, anh Nghiêm tới thăm em này, hôm nay em sẽ về nhà với anh Nghiêm nhé. Em mau ra gặp anh đi nào.”

Giọng điệu của cô dịu dàng như nước, ngọt ngào như kẹo, Nghiêm Đường tuy là một chàng gay nhưng chứng kiến điều này cũng khiến hắn phải thay đổi cách nhìn với cô.

Có người nói phụ nữ mang trăm nghìn bộ mặt, Nghiêm Đường đúng là đã sáng mắt rồi.

Nữ cảnh sát không màng tới ánh mắt của Nghiêm Đường lại tiếp tục gọi Bảo Bảo, như là nghe thấy tiếng hồi đáp, cô gật đầu với Nghiêm Đường rồi đi xuống lầu.

Nghiêm Đường đi vào bên trong.

Căn phòng tương đối lớn, ở giữa là khoảng trống, bên phải kê một cái giường loại tiết kiệm diện tích, bên trái là phòng vệ sinh, Nghiêm Đường bước vào quét mắt nhìn một lượt bên trong, còn có cả vòi sen. Đây vốn là phòng nghỉ cho cán bộ cảnh sát trực đêm, nhưng vì tự dưng lại có thêm Ngải Bảo nên mọi người phải chuyển xuống dưới. Nếu không thì căn phòng rộng như thế này sao có thể bỏ trống được.

Nghiêm Đường nhẹ chân đi vào, hắn nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng một người đang ngồi nép sau cánh cửa tủ.

Bóng lưng của cậu bé ấy rất gầy gò.

Một mình cậu ngồi thu lu ở đó, quay lưng về phía Nghiêm Đường, ngay cả có người bước vào cũng không hề có phản ứng gì. Nghiêm Đường nhớ tới lời cảnh sát nói với hắn rằng cậu bé không để ý tới người khác, không trầm cảm nhưng lại phản ứng rất chậm chạp không để tâm tới người xung quanh.

Nghiêm Đường nghĩ ngợi một lát, có lẽ là hắn phải chủ động làm quen thôi.

Hắn cúi đầu nhìn cái chân tím tái trên sàn của Ngải Bảo, chỉ có thể đành chịu đựng cúi xuống, cởi giày ra rồi dẫm chân đang đi tất xuống sàn, từng bước từng bước đi về phía Ngải Bảo.

Khi Nghiêm Đường đi tới gần tủ, Ngải Bảo đang đưa lưng về phía hắn gần như bị giật mình, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

Lúc này Nghiêm Đường ngẩn người ra.

Ngải Bảo mặc một chiếc áo len dày màu trắng, bên trong mặc thêm vài cái áo thu đông, nhưng dù có mặc nhiều lớp như thế nhưng rõ ràng vẫn không hề thấy mập mạp mà trái lại nhìn cậu như đang lọt thỏm trong đống quần áo, trông càng nhỏ bé hơn. Lúc này Nghiêm Đường có thể xác định được mẹ hắn chấp nhận nuôi nấng cậu bé không hề có máu mủ với mình là vì lý do gì, chủ yếu là bởi vì cậu bé này vô cùng xinh xẻo.

Mắt Ngải Bảo màu nâu nhạt, không quá sâu sắc. Khi cậu tròn mắt ngước lên nhìn Nghiêm Đường, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mắt cậu như mật ong tan chảy ngọt ngào, từng tia nắng lấp lánh ánh lên trong đôi mắt cậu.

Không biết cậu đã được nuôi lớn như thế nào, làn da trắng như tuyết đang rơi ngoài trời, mơ hồ điểm thêm chút hồng hào. Cặp mắt to tròn, lông mi dày và dài, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím hài hòa, bên tai lòa xòa vài lọn tóc loăn xoăn, thoạt nhìn rất vô hại, giống như một chú mèo bông xù.

Nghiêm Đường quay đầu nhìn hơi lúng túng, hắng giọng. Lúc này bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì cả, hắn nhìn cậu, cậu nhìn hắn, vô cùng gượng gạo.

Ngải Bảo vẫn ngồi trên sàn. Cậu chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn theo hướng di chuyển của Nghiêm Đường.

Nghiêm Đường quay sang phải khẽ ho khan, cái đầu nhỏ của Ngải Bảo cũng quay sang phải, Nghiêm Đường quay sang trái nhìn về phía cửa sổ, trầm ngâm không nói gì thì Ngải Bảo cũng nhìn về phía bên trái.

Đôi mắt to tròn của Ngải Bảo khẽ chớp, cậu nhìn chằm chằm về phía Nghiêm Đường, như thể vô cùng tò mò.

Nghiêm Đường chưa từng gặp một cậu bé nào ngoan ngoãn như vậy. Bình thường hắn chỉ giao tiếp với khách hàng, cấp dưới hoặc là bạn nhậu, bạn bè anh em, không hề có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con.

Một lát sau Nghiêm Đường đành thăm dò mở miệng trước: “Ngải Bảo phải không, anh là Nghiêm Đường.”

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường không nói lời nào. Nhưng hình như cậu nghe hiểu tên mình, lại càng chăm chú nhìn vào mắt Nghiêm Đường, ánh mắt long lanh như pha lê.

Đã mở miệng nói câu đầu tiên rồi thì sau đó đơn giản hơn nhiều. Nghiêm Đường ngồi xuống, đối diện với Ngải Bảo: “Anh sẽ là người giám hộ sau này của em, sẽ chăm sóc em cho tới khi em trưởng thành, sau đó căn cứ theo tình hình em có thể tự lập được không rồi mình lại bàn tiếp quyền giám hộ của em.”

Ngải Bảo nghiêng đầu lắng nghe Nghiêm Đường nói. Cậu mặc một chiếc quần bông rất dày khiến hành động xoay người lại có chút khó khăn.

Nghiêm Đường thấy cậu loay hoay mãi với cái quần bông, cũng muốn giúp đỡ thế nhưng hiện giờ họ vẫn chưa thân thiết, Nghiêm Đường chỉ có thể chờ Ngải Bảo tự mình xoay xở như con nhộng trong kén, từ từ quay lại.

Đến khi Ngải Bảo xoay hẳn được người lại, Nghiêm Đường mới phát hiện trong tay cậu vẫn ôm một quả bóng da có hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám.

Những hoa văn trên quả bóng da gần như đã biến mất. Cừu Vui Vẻ bạc màu, Sói Xám mất cả đuôi. Nhưng Ngải Bảo vẫn ôm trong tay như báu vật vậy.

Cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Đường không lên tiếng.

Nghiêm Đường nói tiếp: “Em sẽ ở cùng anh, nhưng bình thường anh rất bận, thế nên anh sẽ tìm giúp việc tới chăm sóc em mỗi ngày, em cần gì có thể trực tiếp nói với anh, nếu là việc chính đáng anh sẽ đồng ý.”

Nghiêm Đường được xem như là một thanh niên thành đạt, tuổi trẻ tài cao cho nên nuôi thêm một người nữa cũng không thành vấn đề. Mặc dù Ngải Bảo được bố để lại cho hai căn hộ cùng với mấy chục vạn tệ nhưng hắn không có ý định động tới.

Ngải Bảo vẫn im lặng theo dõi hắn, tay ôm chặt quả bóng da.

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo, hắn nghĩ có phải vừa nãy mình nói quá nhanh nên Ngải Bảo không phản ứng kịp hay không? Lúc trao đổi với hắn cảnh sát cũng đã nói qua, phản ứng của Ngải Bảo hơi chậm chứ không phải không hiểu lời người khác nói.

Thế là Nghiêm Đường định lặp lại một lần nữa, lần này sẽ nói một cách chậm rãi từ tốn hơn.

Mà khi Nghiêm Đường đang định lên tiếng thì Ngải Bảo lại cất lời

“Chào anh, em là Ngải Bảo.”

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, chớp mắt đưa quả bóng trong tay ra.

“Anh muốn chơi bóng sao?” Cậu hỏi.

Giọng nói của Ngải Bảo thỏ thẻ nhẹ nhàng, mang theo chút non nớt.

Nghiêm Đường dừng lại, hắn không nói gì nhìn Ngải Bảo.

Ngải Bảo nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập chờ mong, hai tay dâng quả bóng da về phía hắn.

“Cám ơn.” Nghiêm Đường chỉ đành nhận lấy bóng da có hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xám đã bạc màu.

Hắn cầm quả bóng trong tay mặt không đổi sắc, rốt cuộc cũng hiểu được cảnh sát nói phản ứng của Ngải Bảo chậm chạp là như thế nào.

Nghiêm Đường cúi nhìn cái đầu tóc xoăn, nghiêng đầu quan sát cậu bé nhà hắn, trong lòng trộm nghĩ, tốc độ phản ứng này không thể so với cừu được.

Phải so với con lười mới đúng.

Ngải Bảo cảm thấy ánh mắt của bạn mới có chút đau đầu, cậu nghiêng đầu khó hiểu, chớp mắt nhìn Nghiêm Đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.