Vài tháng sau đó, cũng qua học kỳ một chuẩn bị nghỉ Tết âm lịch, đêm giao thừa đầu tiên tôi được đi qua đêm cùng con bạn thân Ngô Thanh Nghi. Nôm na là đi chùa, rồi bức bông mai nhà người ta để trước sân, bởi ai đó thầm thì vào tai tôi: Tao nghe nhà nói đầu năm đi hái mai hên lắm, hái càng nhiều càng có lộc.
Và đó là lý do sáng hôm sau, ngay ngày mồng một tết tôi đã bị bán vốn vì tội phá tài sản cá nhân nhà hàng xóm. Mẹ tôi vừa cười nhưng ánh mắt hiện rõ sự gầm gừ, tôi đập trán, cảm thấy bất lực vô cùng. Cũng ngay ngày hôm đó tôi vô tình thấy Trần Đăng Khoa cập nhật trạng thái từ hẹn hò sang độc thân cùng một mớ bài chia sẻ nhảm nhí về tình cảm, rồi vài cái bài đăng đau khổ như kiểu: Đêm ba mươi tôi chờ đợi người, nhưng người lại trong tay cùng một ai khác.
Tôi không biết nên vui hay buồn, một phần vì người tôi thương đau lòng, một phần vì cậu đã trở lại trước đây. Người con trai nổi bật, tỏa sáng khi đứng một mình trên đỉnh cao, không phải khoác vai ai rồi dần tuột dốc. Nhờ vụ thất tình đó mà cậu quay lại với con đường đam mê ca nhạc, học hành, yêu đương đã khiến cậu đi xuống không phanh. Cũng tốt, Trần Đăng Khoa tốt hơn nên tỏa sáng như vì sao lẻ loi, nếu đứng gần một ngôi sao sáng khác, cậu sẽ dần bị mất đi ánh hào quang.
Mùng một tết vì không có họ hàng bên nội, lại chẳng thể đến nhà bạn bè nên tôi cùng mẹ đi chùa dâng hương. Trên đường đi mẹ cứ luyên thuyên về con nhà người ta: Mẹ đi chùa mong con học giỏi thành người, ngoan ngoãn biết nghe lời. Vậy mà mày nhìn mày xem, học hành thì cứ đứng hạng giữa giữa, đêm ba mươi đi bứt bông cho người ta đến chửi vô mặt mẹ mày. Con bà tư nhà cạnh bên thì tự giác biết bao nhiêu,...
Bài ca con nhà bà tư, bà năm ông sáu, ông mười hàng xóm, trong chùa, cạnh bên gian hàng thịt heo, vân vân và mây mây tôi thuộc lầu lầu, đến mức nhép theo còn được chỉ cần đổi tên người lớn cùng trẻ em thôi. Hôm trước tôi có định hỏi mẹ về nhà nội, mồng một tên cha cũng nên về thăm nội, dầu gì tôi cũng cần biết gốc của mình. Nhưng do khuôn mặt đầy sát khí của mẹ, tôi lại thôi.
- Ngày mai có về ngoại không mẹ?
- Có.
- Vậy...
- Không.
- Mẹ có biết con hỏi gì đâu mà trả lời!?
- Mẹ sinh ra mày đấy con à!
Thôi, tôi không muốn nói thêm lời nào với người mẹ thù hằn đàn ông nhất là ba tôi cùng gia đình nhà nội đến như vậy đâu. Tôi cũng chẳng dám tin lời người lớn kể: Hồi trước mẹ mày hiền nhất nhà, ngoan nữa, làm cái gì cũng nhẹ nhàng, tỉ mỉ chứ chẳng như mày cẩu thả, bất cần còn hổn hào.
Việc tôi cẩu thả thì có thật còn bất cần hổn hào thì không đâu, chỉ là vài lúc tôi bảo vệ quan điểm thái quá trước mặt mấy vị bô lão bên ngoại thôi mà. Tôi có hỏi mẹ: Họ Nguyễn của mẹ, vậy Trương là họ ba à?
Mẹ tôi liền lườm rồi lạnh lùng đáp: Của ông bác sĩ khuyên tao không phá bỏ mày!
Lúc đó tôi tin sái cổ, một phần vì cách mẹ nói chân thực quá, cứ nghĩ ông bác sĩ là ba nuôi hay gì đó, kiểu ba dượng ấy. Đi đâu cũng khoe: Tao có ba dượng làm bác sĩ.
Trong khi mẹ tôi hận đàn ông chẳng khác nào chó ghét sóc, gặp là gầm, gặp lại nổi đóa. Vậy mà tôi đi đồn với thiên hạ mẹ tôi yêu thương đắm đuối ba dượng bác sĩ họ Trương nên đặt lót họ Nguyễn là Trương. Tin tức chẳng mấy chốc đến tai mẹ tôi, vậy là bà liền gửi tôi vào khóa học sám hối do chùa Giáp Tịnh tổ chức. Gần một tháng hè tụng kinh niệm Phật tôi dần trở nên kín miệng hơn trước mọi sự việc chưa có bằng chứng xác thực về việc liên quan đến mẹ.
Đi mười cảnh chùa cùng mẹ trên chiếc xe du lịch, mọi người ai cũng xa lạ nhưng lại gần gũi lạ kì, phần lớn đều là phụ nữ ngoài tài xế nam cùng vài đứa nhóc nhỏ con trai ra thì môi trường này khá an toàn. Không có tác nhân nguy hiểm khiêu gợi được máu sát nhân trong lòng mẹ, tôi tự hỏi các thầy cũng là nam nhân chỉ khác là thoát tục hơn thôi. Vậy mà thầy lại diệu kỳ đến mức lúc vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ, bà lại thoải mái cười tươi rói. Mười cảnh chùa, tôi ngủ hết gần ba nơi, với cái trình độ đi xe kiểu này tôi hay say lắm, mà như thế thì sẽ ói mửa. Đành rành đi một mạch đừng ngừng lại tôi sẽ ổn hơn.
...
Chuyện trong tết của tôi không mấy thú vị bằng Dương Mỹ Linh, cô được đi du lịch Hàn Quốc, Đài Loan, còn tôi thì chùa với Vũng Tàu thẳng tiến. Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Đăng Khoa không bắt gặp tôi trong lúc lăn lê bò trườn để chụp cho mẹ bức hình sống ảo. Gần như muốn chui xuống váy mẹ để trốn, Đăng Khoa bước đến gần tôi chào hỏi: Cháu chào cô!
Mẹ tôi nhìn từ trên xuống dưới Trần Đăng Khoa rồi gật đầu: Chào cháu!
- Hải Đường.
- Đăng Khoa.
Mẹ tôi đi tuy đi xa một chút đến gần sát biển để chụp hình, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén hướng về ót tôi vô cùng ngứa ngáy. Tôi hơi ngứa cổ, tỏ ra khó chịu không dám nhìn thẳng vào cậu: Cậu cũng đi biển à?
- Tôi đi phượt với vài người bạn.
Đăng Khoa chỉ tay về phía xa xa, ở đó có đám bạn cậu tầm ba bốn đứa đang tìm địa điểm đẹp chụp hình hay quán ăn ngon nào đó gần đây. Tôi cười gượng: Vậy chúc cậu chơi vui!
- Mẹ cậu đẹp thật đấy!
Đôi mắt Đăng Khoa hiện rõ sự ngưỡng mộ, lần đầu tiên tôi cảm thấy ghen tỵ với chính mẹ ruột của mình. Tại sao lúc nào mẹ tôi cũng trông đẹp và trẻ trung hơn tuổi như thế? Còn tôi thì luôn bị chê già và xấu xí.
- Ờ, độc thân vui tính mà!
Tôi nhún nhẹ hai vai, thái độ vẫn rất bình thường, lời này tôi nghe nhiều rồi chứ không phải mới đây.
- Cậu có vẻ rất trông giống mẹ.
Ý là bảo tôi cũng đẹp? Tôi có thể cho đó là lời khen thay vì nghĩ tiêu cực rằng mình già như bà ấy rồi. Chấp nhận câu nói đó, tôi quay lại với mẹ cùng những câu hỏi ngắn gọn: Bạn học cùng lớp? Có sở thích âm nhạc? Thích nó à?
Tôi thở dài, nếu tôi có thể chụp hình, quay phim ký sự về mẹ, có lẽ đây chính là bà mẹ lạnh lùng, ngầu lòi nhất của năm đấy: Cùng lớp, đang dự thi tiếng hát Thanh Xuân cấp thành phố. Và con thích đơn phương cậu ấy.
- Tốt, thích thì thích nhưng đừng có đi xa quá! Những người như vậy không đáng tin.
- Con biết rồi.
Tôi rất muốn hét lên: Không phải ai cũng thế!
Nhưng lý trí lại không cho phép, nếu tôi muốn chuyển trường trong ngày mai, vĩnh viễn không thể trở thành cá thể bình thường trong xã hội. Hay muốn trở thành các vị ni cô không tóc thì cứ việc hét lên điều đó. May mắn, tôi vẫn còn tỉnh táo lắm!