Cậu Bạn Bàn Bên

Chương 4: Chương 4: Sự tiếp cận của cậu bạn bàn bên




Đi học mà con Mỹ Linh cứ khoe khoang mấy tấm hình, anh chàng đẹp trai nơi nó đến cùng sự giàu có của mình. Tôi muốn quay qua tát cho vài bạt tay để nó im lặng. Đỉnh điểm ức chế là lúc thầy Toán bắt tôi và Mỹ Linh ra ngoài lớp đứng phạt vì gây ồn ào trong lớp. Dù chỉ có một mình nó nói.

May mà Khánh An lên nói giúp một lời nên tôi không phải vào sổ ngồi, riêng Mỹ Linh bị mời phụ huynh vì phá bạn không để bạn học, ảnh hưởng đến cả lớp nghe chửi oan. Cô đứng khóc đến mức lớp phấn phủ trên mặt chảy xuống, đó là lý do tôi không thích trang điểm đi học, lúc bị chảy chẳng khác nào ma quỷ.

Đến cuối giờ luôn mọi người đã về hết cũng chỉ còn mình tôi đứng đợi Mỹ Linh vì cô đã van xin tôi. Mỹ Linh chẳng lẽ phải học năm nhất Đại học hoặc Cao đẳng nhưng vì ham chơi học trễ mà ngồi lại chờ đợi tôi lên học cùng. Chúng tôi khá thân thiết không hẳn là dạng chị em đi đâu cũng có nhau, nhưng cũng là cặp bài trùng luôn bị gọi trả bài hay quỳ phạt trước lớp. Nôm na tôi là người bị hại, thế đấy!

- Sao cậu chưa về?

Trần Đăng Khoa vừa mới tập luyện thanh nhạc cùng nhóm xong đang định về thì gặp tôi, tôi đứng đợi con Mỹ Linh đến mức bụng cồn cào, đầu choáng váng. Vừa thấy người trong lòng bước đến tôi liền mở to mắt, tỏ ra ngầu lòi, hơi đè giọng: Đang đợi con Linh, nó năn nỉ thầy Toán tha mạng!

- Đường định về hay muốn đi ăn gì đó?

- Chắc về, hôm nay mẹ không đón... - Tôi dừng lại, nhìn vào bãi giữ xe đạp: Ủa, Khánh An về rồi?

- Ừ, về lâu rồi.

Cậu trả lời, lấy chiếc khăn xanh nhỏ trong cặp lau nhẹ mồ hôi trên trán, dáng vẻ phong độ, mùi hương cơ thể không những không hôi mà còn tỏa ra chất kích thích gây nghiện. Tôi chỉ mới hít mạnh một hơi mà mụ mị, tinh thần còn chút điên đảo: Vậy thôi đi ăn trước rồi đi bộ về sau.

- Đi ăn xong tôi đưa cậu về.

- Có tiện không?

- Bình thường, mình là bạn học cùng lớp mà!

Ừ thì, bạn học có gì mà không tiện chứ? Trong phút chốc trong đầu tôi vụt qua một ý niệm: Trở thành bạn thân cũng là một cách tiếp xúc khôn ngoan.

Vốn dĩ tôi cũng không muốn thành người yêu hay vợ gì của Đăng Khoa đâu.

Mỹ Linh sau khi năn nỉ thầy Toán thành công, khuôn mặt không trang điểm trông xanh xao, xuống sắc hẳn. Cô cảm ơn tôi xong thì chạy ra cổng chờ phụ huynh đến đón, còn tôi thì cùng Đăng Khoa đi ăn.

Trong lúc ăn cậu có hỏi tôi vài câu: Cậu với Khánh An đang quen nhau à?

- Nào có, ai đồn vậy?

- Cả khối đồn.

Viền môi cậu cong lên tạo thành nụ cười tuyệt hảo, tôi nhìn đến say mê, đứng hình vài giây mới sực tỉnh nuốt nước bọt. Mắt chớp liên hồi giả vờ đảo sang nơi khác.

Đăng Khoa phá tan không khí im lặng, nặng nề bằng một lời đề nghị: Cậu có muốn trở thành quản lý cho tôi không?

- Hả?

Tôi có hơi mở to mắt trước đề nghị hơi kỳ cục của Đăng Khoa, một phần không hiểu cậu đang nghĩ gì? Tại sao một người trước giờ luôn giữ khoảng cách bạn bè với tôi lại có thể nói câu đó?

- Không được à?

- Được chứ!

Chung quy thì tôi cũng không biết quản lý cái gì, sau ngày hôm đó cậu bảo với tôi rằng: Tôi sẽ gửi cậu một số lịch trình gồm đi học, cuộc thi tôi tham gia và mấy quán phòng trà nhỏ.

Tôi cũng cố gắng học tập nhiều lắm, còn đi học một khóa thanh nhạc nhưng bị cô dạy từ chối do chất giọng tôi không tài nào cứu chữa được. Tôi tự thấy mình hát hay, mỗi lần mở miệng hát ai cũng vỗ tay rất lớn mà. Cậu chỉ cười khi nghe tôi hát, lúc tôi tức giận: Rõ ràng ai cũng khen tôi hát hay!

Cậu cũng chỉ cười, nhẹ gật đầu, chàng trai có cử chỉ ôn nhu, lại sở hữu vẻ ngoài nổi bật như thế sao lại chấp nhận một cô gái xấu không chỗ chê như tôi làm quản lý?

Cũng có vài lần Đăng Khoa giải thích do tôi luôn tạo cảm giác chân thật, thoải mái cho cậu, nên cậu thích được tôi bên cạnh điều chỉnh, chửi mắng. Tôi tự nhủ trong lòng: Khoa có lẽ là fan cuồng SM.

Thích bị tôi ngược, mà cũng thích ngược đãi trái tim tôi.

Năm tháng trôi đi, tôi dần quen với việc sắp xếp mọi thứ cho cậu, lịch biểu của tôi luôn có ba chữ Trần Đăng Khoa, năm lớp mười hai Trần Khánh An với tôi hay thường đi ra căn tin ăn. Vì Đăng Khoa đang hướng đến sự nghiệp, cậu không những trở thành chủ đề sốt trên mạng cộng đồng Việt Nam, mà còn sang các nước bạn, láng giềng gần xa săn lùng tin tức. Đoạt được nhiều giải thưởng về giọng hát vàng, mời đi đóng phim, ca nhạc, tham gia chương trình với tư cách khách mời. Vừa ngồi ăn tôi vừa phải sắp xếp lịch cho Khoa, còn Khánh An thì chen lấn mua giúp tôi đồ ăn.

Cô giáo chủ nhiệm mười hai vẫn là cô Vân, bên phía công ty đầu tư cho Đăng Khoa có vài lần gọi điện cho tôi ý muốn thuê cho cậu một quản lý có tay nghề cao. Nhiều năm trong nghề, và đã quản lý nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, tôi thì không mấy có ý kiến dù sao đây là sự nghiệp của Khoa. Tôi tôn trọng quyết định nơi cậu khi giữ một người vô dụng như tôi ở lại.

Nhưng vì lý do công việc quá cao cậu đành chấp nhận thuê một quản lý khác, dù rằng tôi vẫn là quản lý chính của Khoa. Trần Khánh An từ sau khi chơi với tôi thì cởi mở hơn, anh nói chuyện với nhiều người hơn, từ một giờ đã thành bốn năm bạn. Tuy nhiên, việc tiếp xúc cơ thể vẫn không khả quan lắm!

Trong trường có lẽ ngoại trừ tôi thì không ai chạm đến miếng da thịt của anh mà không bị anh né tránh, sợ hãi. Do tôi quá chăm chú vào chiếc điện thoại nên Khánh An không vui: Ăn đi rồi làm tiếp!

Tôi lắc đầu: Không được, lịch của Khoa vẫn còn rối lắm!

- Em muốn trở thành quản lý nghệ sĩ trong tương lai lắm sao?

Tôi vốn muốn trả lời: Chỉ muốn làm quản lý của Khoa thôi!

Nhưng tôi không thể nói lời đó được: Ừa, em muốn được bên cạnh những người nổi tiếng.

- Vậy thì làm quản lý cho anh đi!?

- Hả?

Tôi đặt điện thoại xuống, xem đó như một câu nói đùa, hay câu nói trách móc của người tự kỷ không muốn chia sẻ những điều tốt đẹp bên cạnh mình với người khác. Tôi ăn cơm sườn do anh mua, miệng vẫn nở nụ cười ngờ nghệch không đoán trước một ngày Khánh An tự tin đứng trước rất rất rất nhiều người trình diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.