Cậu Bạn Thân Có Hai Bộ Mặt Của Tôi.

Chương 1: Chương 1: Định mệnh của chúng ta.




Tiểu học

Trước cổng trường tiểu học, một cậu nhóc tay cầm cây kem đang tan dần chảy xuống tay rồi rơi trên nền đất khiến vùng đó bỗng ướt nhẹp. Cậu bé có đôi mắt đỏ ngầu, sưng húp vì khóc lâu, đôi môi xanh xao rét run, đôi chân nhỏ bé vô lực, tấm lưng yếu đuối tựa vào tường. Cậu bé có nét lai Hoa, gương mặt nhỏ nhắn xinh trai lộ rõ vẻ soái khí ngất trời, nhưng... có vẻ cậu nhóc không ổn.

Một cô nhóc khác bước từ trường đi ra, cô bé tung tăng vui vẻ hòa mình vào làn người của buổi chiều tà. Vừa bước ra lập tức trông thấy cậu nhóc đứng dựa vào tường, tay vẫn cầm cây kem đang tan ra. Trẻ con nó thường rất vô tư và tòa mò, cô bé đi lại đặt tay lên vai cậu nhóc như đang tiếp thêm động lực to lớn cho đứa bé này vì sao bao lâu đứng khóc cũng có người chịu hỏi han.

- Cậu sao vậy? - cô bé hỏi rất ân cần

- Mình... Mình... - cậu nhóc ấp a ấp úng

- Con trai không được khóc đâu. - cô bé lắc đầu, vỗ vai cậu nhóc

Sau một hồi nín khóc, bình tĩnh thì cậu nhóc mới chịu lên tiếng.

- Ba với mẹ mình ly hôn rồi. - cậu nhóc thành thật, đôi mắt nhìn thẳng cô bé

- Ly hôn là gì? - cô bé giơ tay gãi đầu khó hiểu

- Vú nuôi nói ly hôn là ba với mẹ sẽ ở riêng. - cậu nhóc vô tư giải thích.

- Ở riêng nhưng vẫn là ba mẹ cậu mà, cha mình thường đi công tác chỉ có mẹ, chị với mình ở nhà hà.

- Nhưng vú nuôi nói ba với mẹ sẽ ly hôn, rồi ba sẽ lấy vợ khác mẹ cũng lấy chồng khác. - cậu nhóc nhắc lại lời của vú nuôi thì bắt đầu khóc to lên, dỗ mãi không chịu nín đến mức bác bảo vệ phải mời cô giáo ra giải quyết. Sau khi nghe cô giáo giải thích và nói chuyện riêng với ba mẹ thì cậu nhóc đã cảm thấy tốt hơn, nó không còn khóc nữa. Dù rất muốn cảm ơn cô bé nhưng cô nhóc đã ra về, từ hôm đó thì nhà trường chia buổi ra để dễ kiếm soát hơn, lớp cậu nhóc họ lầu 2 buổi sáng còn cô nhóc học lầu 2 buổi chiều.

Dù bị chia cắt nhưng đó vô tình lại là cái định mệnh của hai con người này, cho đến trung học.

Sau vụ việc đó, ba mẹ cậu nhóc vẫn sống chung nhà nhưng việc ai người nấy lo muốn làm gì làm. Tuấn Thanh sau khi biết chuyện đó cũng trở nên trầm tính hơn, ít nói cũng như ít tiếp xúc với con gái vì cậu nghĩ con gái ai rồi cũng giống mẹ cậu. Phản bội ba cậu chỉ vì muốn quay lại với tình cũ, thật đáng khinh, nếu muốn sao không lấy ông ta ngây từ đầu đi, bây giờ lại để cho ba cậu một mình gánh vác.

Khinh bỉ!

Hôm đó là sinh nhật lần thứ 12 của cậu, anh họ cậu có đem theo bạn gái và em gái của bạn anh dự tiệc. Buổi tiệc chỉ là cái xã giao, làm ăn của người lớn chứ chả thấy đứa trẻ nào đến. Kết thúc phần thổi nến, cắt bánh thì Tuấn Thanh lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc ra sân sau ngồi cậu chỉ mang theo cây kem nhưng lại không ăn, người ta nói lúc buồn ăn đồ ngọt nhưng lại không có hứn để ăn, cậu vốn đã rất cô đơn lại còn bị ép học tại ngôi trường danh tiếng nhưng không có bạn, nơi đó chỉ có những khúc gỗ cứng ngắc hay là mấy cổ máy nịnh nọt bên cạnh, cậu chán lắm rồi.

Hạ Anh em của bạn gái anh họ cậu, cô nhóc đi đến trên tay mang theo một dĩa thức ăn.

Bởi vì chị cô muốn giữ thể diện cho bạn trai nên đã giao cô đồ ăn rồi bảo cô hãy ra góc khuất nào mà dùng, tránh khỏi ánh mắt soi mói của người trong tiệc. Vừa mới đặt chân ra vườn hoa đã bắt gặp cậu nhóc chủ bữa tiệc này, cậu ấy diện vets trắng, nơ đỏ nhìn thoáng là biết thuộc dạng cậu ấm rồi, nhưng mà cái cô ấn tượng chính là hình ảnh tay cầm cây kem mà không ăn, cây kem đang tan ra vì sức nóng của mùa hè, đôi mắt lạnh lùng của cậu nhóc nhìn mãi vào đám cỏ dại mọc xung quanh vườn hoa rồi ngẫm nghĩ.

“ Phải chi mình cũng như đám cỏ dại đó, vươn mình mà sống theo quy luật của tạo hóa thì tốt biết mấy. “

Hạ Anh tay cầm dĩa đồ ăn đi lại, đặt xuống cái bàn trước mặt cậu nhóc.

- Cậu là chủ tiệc sao lại ra đây?

Cậu nhóc không quan tâm, tiếp tục im lặng.

- Mình hỏi cậu đó.

Cậu nhóc nhìn rồi lại quay đi

- Cậu kì cục quá, mình đang hỏi cậu mà. - Hạ Anh tự ái, bức xúc hơi to tiếng

- Ồn ào. - Tuấn Thanh nhíu mày

- Cậu... Mình sợ cậu buồn mới đến ngồi chung, không thích thì thôi. - Hạ Anh bực mình ôm theo dĩa đồ ăn bỏ đi, Tuấn Thanh quay đầu lại vội hỏi

- Cậu sợ tôi buồn, thiệt không?

- Thiệt. - Hạ Anh gật đầu thật thà đáp

Trong cuộc đời cậu sẽ không ai nói câu đó, họ đơn giản chỉ năn nỉ hay nói gì cho cậu vui. Không ai dám tức giận với cậu, họ không sợ cậu mà họ sợ ba cậu nên mới nể cậu. Cậu ghét điều đó!

Trước mặt là cô nhóc bằng tuổi lại thẳng thắn như vậy, cậu ấy thật khác so với bọn người trong đám tiệc kia.

- Xin lỗi. - Tuấn Thanh đứng dậy cúi đầu, vốn dĩ là con cháu danh giá nên việc học phép cúi đầu là việc đầu tiên trong bài học vỡ lòng.

- Cậu đừng hung dữ với mình như vậy nữa nha. - Hạ Anh thẳng thắn đề nghị

- Được, mình hứa mà. - Tuấn Thanh vui vẻ nhận lời

Hạ Anh tươi cười, Tuấn Thanh cũng cười. Trong nắng hè chói chang nụ cười của họ như những ánh nắng ấm lòng, an ủi lẫn nhau trong cái thế giới mà loài người chỉ tồn tại trong khi tiền bạc đang thống trị thế giới mà tình nghĩa chỉ là một viên thẩm phán nhỏ nhoi. Tuấn Thanh chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của ai, dù có cũng chỉ là giả tạo, giả tạo trong toàn bộ cách sống.

Tình bạn của hai người chớm nở trong sự ngây thơ, tính cách hồn nhiên của hai đứa trẻ. Họ cũng không biết về định mệnh đã sắp đặt cho họ những cuộc đối mặt luôn éo le, nhưng có ai nghĩ một cậu nhóc tài giỏi lại chịu thiệt học ở một trường bình thường chỉ vì bạn thân của cậu ta không?

Năm cấp ba Hạ Anh đỗ vào trường THPT, đây không phải trường chuyên nhưng lại có văn hóa dạy học lâu đời và cũng có một số thủ khoa tốt nghiệp từ trường này. Sau khi biết tin Tuấn Thanh rút khỏi trường chuyên, cãi lời gia đình mà học ở một ngôi trường không đủ đẳng cấp cậu đã khiến Hạ Anh rất giận dữ. Cô cho rằng, ngôi trường này tuy nhiều thủ khoa, trình độ văn hóa tốt nhưng đối với người thông minh như Tuấn Thanh cậu nên học ở một ngôi trường tốt hơn.

Biệt thự nhà Tuấn Thanh

- Tuấn Thanh. - Hạ Anh đùng đùng sát khí xông vào phòng ngủ của cậu, lúc này Tuấn Thanh đang... Thay quần

- Aa. - Hạ Anh hồ đồ nhìn thấy vội vàng xoay người lại che mặt ngượng ngùng, đúng là ngu ngốc mà, ai lại xông vào khi chưa gõ cửa chứ.

Tuấn Thanh lại không nao núng, không xấu hổ mà rất thư thả vừa mặc tiếp cái quần vừa chọc ghẹo cô.

- Còn mắc cỡ, chẳng phải lúc nhỏ cậu còn thấy mình tắm sao? - Tuấn Thanh cười cợt

- Lúc ... Lúc nào? - Hạ Anh ấp úng, xấu hổ

Tuấn Thanh mặc quần xong đi nhẹ lại cô, khẽ nói vào tai cô giọng cậu trầm ấm như thể đang quyến rũ cô vậy.

- Thấy hết rồi còn chối.

- Cậu... Aa - Hạ Anh quay lưng lại, giật mình khi thấy mặt của Tuấn Thanh gần sát như thể môi cậu muốn chạm tới môi cô. Hạ Anh lùi ra sau nhưng lại bất cẩn để chân trái vướng chân phải rồi ngã ra sau, vừa kịp thời Tuấn Thanh đỡ lại, tay nâng eo cô người nghiêng theo cô.

Khoảng khắc đó, hai mắt chạm nhau, ánh sáng trong phòng cũng thấp thoáng chớp nhấy do rèm cửa bị gió thổi tung lên, lúc che lúc không đối với ánh sáng mặt trời bên ngoài. Hạ Anh nhìn thẳng rồi chuyển sang nhìn sâu vào đôi mắt to tròn long lanh của Tuấn Thanh chỉ có gương mặt của cô hiện lên trong đôi mắt đó, trong lòng dấy lên một tia vui vẻ lạ kì, Tuấn Thanh nhìn cô ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng hoàn lẫn ân cần và yêu thương.

Đối với những người bên cạnh ai cũng đánh giá Tuấn Thanh lạnh lùng, khó hiểu và cực kì đáng sợ nhưng riêng cô, cô thấy anh là một con người chỉ khi thân rồi mới hiểu.

Cảnh tượng này bỗng nhiên đã quá 1 phút trôi qua, lúc này những giọt nước trên tóc của Tuấn Thanh sau khi gội đầu đã bắt đầu rơi xuống đọng lại trên trán cô. Hạ Anh chợt bừng tỉnh, cô vội vàng đứng dậy nhưng lực tay của Tuấn Thanh lại như không muốn rời nhưng cũng đành miễn cưỡng tránh đi. Cả hai lại rơi vào khoảng lặng của sự xấu hổ, ngượng ngùng chắc chỉ có cô cảm nhận được...

Đăng bởi : Súp Tôm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.