Cậu Bạn Thân Có Hai Bộ Mặt Của Tôi.

Chương 3: Chương 3: Hội Tụ




Buổi sáng ngày thứ sáu, chim sơn ca nhà ông Tuân lại hót líu lo như mọi khi, còn nhà bác Tính lại mở radio nghe bản tình ca lãng mạn, trông ra phố mấy cửa hiệu lại mở cửa như một việc mà sáng ra ai cũng phải làm.

Thứ sáu hôm nay trời lạnh hơn mỗi ngày, có lẽ vì đang trong cơn bão đổ bộ vào đất liền tối qua. Hạ Anh nằm trên giường trùm chăn ngủ, vì quá lạnh nên cô không chịu bước khỏi giường, tay với lấy chiếc điện thoại bật nhạc rồi gắn tai nghe vào, vừa nghe nhạc vừa ngẫm nghĩ về đêm hôm qua.

Đêm qua lại thật vui vẻ, trên quán ăn nhỏ giữa thành phố xô bồ Tuấn Thanh và cô lại tận hưởng cái khí lạnh trời bão, mưa hè, làn gió thổi mấy áng mây đen trên bầu trời đi để lại các vì sao sáng cùng ánh trăng huyên náo vùng trời. Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, mưa ào ạt đổ xuống vùng đất bé nhỏ lúc rời đi cũng không quên tặng những trận gió lành lạnh ở lại, sau khi mưa qua, trăng lại lên. Vầng khuyết tỏ rõ nỗi lòng của những người cách xa nhau nửa trái đất, nơi đó... Chắc cũng đang ngắm chung một ánh trăng

- Tuấn Thanh, mình nhớ họ quá. - Hạ Anh đượm buồn

- ... - Tuấn Thanh im lặng nhìn cô, cậu không nói gì không phải không quan tâm mà là không biết nên nói gì.

Không khí lúc ấy rời vào quãng im lặng nặng nề, Hạ Anh cứ gắp đồ ăn trong vô thức còn Tuấn Thanh lại im lặng quan sát, có lẽ... Hạ Anh mỏng manh hơn cậu nghĩ.

Cô chợt nhớ tối qua Tuấn Thanh hứa với cô hôm nay sẽ cùng cô đi đánh tennis. Rồi chợt nhiên chuông cửa reo lên, một giọng nói hơi trầm nhưng linh hoạt vọng vào phòng cô “ Hạ Anh tiểu thư, đã 7 giờ sáng rồi đó. “

- Hửm? - Hạ Anh đeo tai nghe nên nghe không rõ là giọng của ai, cô đứng dậy xỏ chiếc dép hình gấu trúc vào, cầm chìa khóa nhà đi xuống lầu.

Sau cánh cổng hiện ra gương mặt ôn hòa của Tuấn Thanh, cậu mỉm cười nhìn cô như thường lệ. Nụ cười ấy đã duy trì suốt ba năm qua, đủ lâu để nó khắc sâu vào tim cô. Hạ Anh vừa đẩy cổng nhà ra, lập tức hai bên có người nhảy vọt tới trước mặt cô, cô hơi giật mình khự lại.

- Hạ Anh bọn tôi về rồi nè.

Hạ Anh bình tĩnh lại nhìn kĩ bọn họ, trời đất ơi, là Đăng Khôi và anh em Thiên Khánh, Nhật Anh. Cái đám lâu la này, bỏ cô đi hơn một năm giờ mới chịu về à. Hạ Anh bị bất ngờ đến rớt nước mắt, giọt nước mắt như lệ đài trang rơi xuống khiến niềm vui bỗng nhiên yếu ớt đi, Tuấn Thanh đưa tay lau nhẹ nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô.

- Hạ Anh mạnh mẽ đâu rồi. - Thiên Khánh chọc ghẹo

- hực... - Hạ Anh lau đi khóe mắt, cảm động đến sắp ngất rồi này. Tuấn Thanh vỗ đầu cô, sau đó mới nói tiếp

- Có một bất ngờ nữa, cậu đừng khóc vội.

Hạ Anh lau vội nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Tuấn Thanh. Bất ngờ lại một lần nữa xuất hiện, Hạ Anh như muốn khóc luôn chứ không còn sụt sùi nữa, cô lấp bấp

- Thiên An. - Hạ Anh bất ngờ đến trợn tròn mắt, cô không tin ánh sáng của thiên đường lại nhóm lên trước mắt cô. Người bạn thân luôn bảo vệ cô, về rồi.

Cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc dài uốn nhẹ, đôi mắt hổ phách mọng nước, đôi môi anh đào dễ thương cùng cái mái thưa ngô ngố đáng yêu. Cô gái xinh xắn bước nhanh đến cô như một cơn gió, ôm lấy hình bóng người bạn thân nhất của mình.

- Hạ Anh. - Thiên An cũng khóc, hai người ôm chầm lấy nhau nước mắt lại tuôn rơi, những người con trai có mặt đều không cản được hai người họ. Cũng đã một năm rồi, Thiên An và Hạ Anh cách nhau một vòng trái đất khiến cho họ dần cũng ít liên lạc.

Sợ nhiều người chú ý lại đồn đại không hay nên Tuấn Thanh lên tiếng thúc giục :

- Vào trong đi, Hạ Anh. - Tuấn Thanh đặt tay lên vai cô

- Ừm. - gật đầu một cái, rồi Hạ Anh buông Thiên An ra, nhưng tay của hai người họ siết chặt không rời như thể buông ra sẽ không còn như lúc này nữa.

Hạ Anh rót nước cho mỗi người rồi mới bắt đầu câu chuyện, cô nhìn Tuấn Thanh trách móc, hỏi :

- Cậu á, cậu lại giấu mình à?

Tuấn Thanh cười cười không trả lời, Thiên An không muốn Tuấn Thanh khó xử nên bắt đầu nói trước.

- Không đâu, anh Tuấn Thanh bị mình ép không nói cho cậu biết, vốn để cậu bất ngờ.

- Bất ngờ sắp khóc luôn rồi. - Hạ Anh nhìn Thiên An có chút uất ức

- Hạ Anh tiểu thư, coi cậu kìa. Khóc sắp sưng mắt luôn rồi. - Nhật Anh đưa khăn giấy cho cô, chọc ghẹo cho cô phải cười

Hạ Anh bị chọc cười nên quên luôn việc mắt mình nãy giờ đã ươn ướt, cô nhận khăn giấy lau vội mấy giọt nước mắt còn vướng lại trên má, Đăng Khôi mỉm cười nhìn Hạ Anh, rồi chợt nhớ gì đó lập tức nói

- Mình đặt sân tennis rồi, tầm 2 tiếng.

- Úi, mình cũng quên mất bác Thống chờ bọn mình ngoài hẻm. - Thiên An lại nhớ ra sau lời anh trai, bác Thống chở bọn họ đến rồi chờ đưa bọn họ đi vậy mà để bác đợi nãy giờ.

- Vậy chúng ta mau đi đi. - Nhật Anh đứng dậy trước, lên tiếng hối thúc

- Hạ Anh, thay đồ đi. - Tuấn Thanh vẫn bình tĩnh nhìn Hạ Anh, khẽ nhắc nhở

- Ừm. - Hạ Anh đứng dậy vội lên lầu

Nửa tiếng sau

- Woa, sân tennis này cũng đẹp quá chừng như ở Mỹ chúng ta hay đi đó anh hai. - Thiên An nhìn Đăng Khôi, anh cũng gật đầu đồng tình

Sân tennis mà Đăng Khôi đặt khá rộng rãi, mặt sân đẹp đẽ với màu xanh trắng là chủ đạo, bên góc trái đi vào là chỗ nghỉ có phục vụ chăm sóc ở bên trong. Hạ Anh và Thiên An vào phòng thay đồ, còn nhóm Tuấn Thanh thì chuẩn bị đồ vặt. Trong phòng thay đồ, Hạ Anh bước ra từ cửa buồng thứ nhất, cô đảo mắt xung quanh nhìn phòng thay đồ, đèn sáng chói mắt, cảnh đẹp động lòng, phòng được trang trí chủ đạo màu trắng và xanh nhạt tạo cho căn phòng không khí của thiên nhiên. Thiên An bước ra từ cửa buồng thứ hai, cô ấy buộc cao tóc, mái chải gọn gàng tay cầm vợt đi ra, khẽ mỉm cười với Hạ Anh.

- Thế nào? Anh mình biết cậu thích sân tennis này nên mới đặt chỗ đấy.

- Lúc trước Tuấn Thanh có đặt một lần nhưng do bão nên hủy, bây giờ chỉ mong không có vấn đề gì. - Hạ Anh vẩn vơ kể lại

Thiên An khẽ mở miệng định hỏi gì lại thôi, có lẽ có gì đó chợt lóe lên nhưng lập tức vụt tắt. Điện thoại Hạ Anh vang lên, là Tuấn Thanh cậu hỏi họ xong chưa? Bên ngoài trời hình như rất đẹp nên giọng nói của Tuấn Thanh hôm nay bỗng ấm áp, không lạnh lẽo như những ngày qua. Hạ Anh khẽ cười vội nói “ Ra ngay “ rồi xếp gọn đồ bỏ vào tủ, cùng Thiên An dạo bước ra ngoài.

Không khí hôm nay sao toàn mùi cỏ, chim hót líu lo trên cành, hoa oải hương đâu đó thổi hương vào gió hòa trong không khí toàn mùi thơm. Bầu trời trong xanh, nắng nhạt, nắng vàng đầy sức sống, cô yêu cái không khí này, nó thật tuyệt vời. Hạ Anh và Thiên An vừa bước ra, liền bắt gặp nhóm người Tuấn Thanh họ thay đồ xong liền đánh trước một trận trong thời gian chờ đợi.

Ánh nắng của mặt trời chiếu rọi trên gương mặt của từng người bọn họ, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng của Tuấn Thanh thu hút mấy cô gái đứng bám rào gào thét cổ vũ, Đăng Khôi và Tuấn Thanh quả là một cặp bài trùng đều là lạnh lùng, ấm áp họ được phía các bạn nữ ở ngoài rào cổ động tinh thần nên càng chơi càng hăng. Nhật Anh và Thiên Khánh cũng chẳng kém cạnh, hai người là con lai Việt Anh nên chiều cao lợi thế 1m85 và nước da trắng tự nhiên để lại ấn tượng to lớn cho mấy phái nữ ở ngoài rào, họ đang cố hò hét hết sức và có người còn quay phim lại.

Bên rào có một cô gái, lặng người đứng nhìn Tuấn Thanh chàng trai có mái tóc đen huyền, gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắt bén khiến cô ấy bị thu hút. Chiếc váy dài bỗng dưng có vết cắt của dao kéo vội vã, chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài hai ba nút trên và phần dưới buộc gọn lộ bụng, bộ trang phục vội vàng này đã tạo lên vòng đồng hồ cát quyến rũ của cô gái. Nhấc chân tiến đến bên hàng rào, xõa nhẹ làn tóc cho gió thổi tung lên, gương mặt trang điểm nhạt nhoà, cần cổ trắng nuột nà để lộ xương quai xanh rõ rệt khiến mấy ông nam đứng xung quanh nuốt nước miếng ực ực...

Bên này, Thiên An trông thấy mà ngứa mắt con gái như vậy à? Tự điều chỉnh trang phục, để có được ánh mắt của Tuấn Thanh sao? Để xem.

- Hạ Anh, Tuấn Thanh chơi nãy giờ cũng mệt rồi cậu mang nước cho anh ấy đi. - Thiên An vội quay sang Hạ Anh lên tiếng giục, tay cầm chai nước đưa sang

- Ùm. - Hạ Anh khẽ gật đầu, nhận chai nước từ tay Thiên An, đi vào sân tennis trong con mắt ngỡ ngàng của cô gái. Tuấn Thanh dừng đánh bóng lại, mỉm cười tươi sáng với Hạ Anh nhìn bước chân cô đang tiến đến mình.

Hạ Anh chìa chai nước ra trước mặt cậu, khẽ nói

- Uống nước đi, cậu mệt rồi.

- Cảm ơn cậu. - Tuấn Thanh nhận chai nước, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Anh như một thói quen khó bỏ.

- Ây, một lát chơi xong đi ăn đi. Mình đặt nhà hàng rồi, đúng gu Hạ Anh luôn. - Nhật Anh từ bên cột phân cách nói vọng ra, tay vác vợt trên vai

- Được. - Tuấn Thanh gật đầu với Nhật Anh, xong thì quay sang Hạ Anh nói - Muốn đánh không?

- Muốn chứ sao không. - Hạ Anh dứt khoát trả lời, vốn dĩ cô chỉ đợi có mình câu này của cậu. Tuấn Thanh đưa vợt cho Hạ Anh, cô vui vẻ đón lấy và sau khi vừa nhận vợt thì hàng loạt những tiếng chửi rủa, cùng đó là mấy hộp sữa, bọc nilông bị ném vào sân. Hạ Anh e ngại tránh ra sau lưng Tuấn Thanh, Tuấn Thanh thấy dưới chân mình toàn là rác thì bực mình không thôi. Cậu nhìn ra xem ai lại có cái gan lớn như vậy, một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng miệng lại không ngừng chửi

- Con nhỏ đó là ai, ẻo lả như vậy mà đi đánh tennis à? Sao không đi làm phò cho rồi, thứ không ra gì, nghĩ mình là ai mà người ta đang đánh lại mang nước ra. Khùng hết chỗ nói, đã vậy còn không biết thân phận mà cầm vợt của người ta. - cô gái nhỏ nhắn nhưng cái miệng lại không xinh xắn, liên tục chửi mắng, còn mấy đứa phía sau liên tục ném rác về phía Hạ Anh.

- Nếu không thể sang hơn thì nên dừng ở mức bình thường. - Tuấn Thanh tay ôm eo của Hạ Anh đẩy cô ra trước, giọng nói uy lực khiến cô gái nhỏ nhắn im bặt

Thiên An đi đến, nhặt hộp sữa và túi nilông ném ngược về phía cô gái trong con mắt giận dữ của những người xung quanh.

- Ẻo lả? Tôi thấy ẻo lả nhất là mấy người đó, mê trai đến mức mù quáng rồi à? - Thiên An tức giận trút hết lên đầu cô gái nhỏ nhắn kia, lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái váy ngắn khinh thường

- Cô .... - cô gái nhỏ nhắn định mở miệng quát tháo thì vệ sĩ của Tuấn Thanh đến, các anh cao to mặc đồ trang nghiêm đứng xung quanh chắn rào. Bị che mất tầm nhìn, mấy cô gái giận hờn, cào nhào rồi giải tán, thấp thoáng vẫn còn một cô gái với mái tóc đen bay trong gió đang đứng nhìn qua khẽ hở, đôi mắt lạnh lẽo, đầy căm ghét nhìn chằm chằm Hạ Anh đầy phẫn hận, tay nắm thành quyền.

“ Tao với mày còn gặp nhau lâu mà. “

Đăng bởi: Súp Tôm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.