Cậu Bàn Trên, Tôi Bàn Dưới

Chương 25: Chương 25




Cuối cùng mọi người cũng đến đông đủ, liền quyết định đi ăn lẩu

Liên hoan lớp thật vui

Món lẩu thập cẩm này ngon tuyệt, từ sáng đến giờ chỉ bà tám toàn chuyện không đâu, ăn toàn hướng dương với bò khô, bây giờ nhìn nồi lẩu thật sự quá đói rồi

Nhi ngồi, nghĩ ăn no đã rồi muốn làm thì làm, đậu phụ ngon tuyệt, khoai lang ngọt lịm, nấm kim chi cũng ngon. Món ăn phụ như kim chi, gà rán giòn rụm, khoai lang kén, và cả xúc xích nữa, bánh bao mềm mà ngon đúng là hạnh phúc….

Ăn được một lúc, Nhi nhận ra bát mình toàn thịt bò với xúc xích, ngẩn đầu lên thấy ai đó nhìn nó cười.

Nhìn vào bát của Kiệt còn trắng tinh. Đũa của câu còn gắp miếng bò còn chưa kịp đưa sang cho cô..

Tên này không biết Nhi ăn lẩu thì sẽ không hay ăn thịt sao, nhất là thịt bò đó, sợ cô bị thiệt à. Nhi đang định nói thì Quang lên tiếng

“Không phải bà không ăn được thịt bò sao! Đưa đây tôi ăn cho”

Sau đó Quang gắp hết thịt bò sang bát của mình rồi chuyển miếng đậu phụ sang bát nó. Hành động như vậy khiến ai đó lặng thinh

Mất một giây yên lặng, Nhi liền che bát mình lườm Quang ý muốn nói là đừng gắp nữa. Sau đó giở đũa gắp thịt sang bát Kiệt. cùng với đó là mì tôm một ít rau vào bát sạch đẩy sang cho Kiệt

“Cảm ơn! Cậu cũng ăn đi”

Có người vẫn im lặng, lặng lẽ ngồi ăn, sau đó khen mì tôm nay ngon thế, khiến Nhi suýt sặc, bình thường không phải ngày nào cũng ăn mì tôm đóng hộp sao. Nhưng trong lòng cũng vui liền gắp cho Kiệt thêm bát nữa.

Nhìn Quang ấm ức, Nhi liền ho, cũng quay sang gắp cho Quang và Trang. Híc bình thường đi ăn liên hoan, thì sẽ là Quang phụ trách ăn thịt bò, Trang ăn thịt gà Còn Nhi lại chuyên ăn chay!!!!haha, vì vậy hành động Quang gắp cho Nhi rất là bình thường chỉ là trong mắt ai đó thì không phải như vậy.

Khi ăn xong, mọi người vào hát karaoke…Con trai thì tập trug hát với nhảy cho không khí sối động, con gái lại tụ tập nhau chơi trò thử thách hay hành động

Trò thử thách, Nhi thua, vì không muốn uống bia nên chọn thử thách..

Thử thách của cô là bịt mắt rồi tìm một ai đó tỏ tình

Đùa, sao lại có trẻ con này, tỏ tình đó là lời dễ nói được sao. Đã thế mọi người còn rất hưởng ứng kêu thực hành sau này cho quen. Có người còn nói, tỏ tình đã là gì, vừa nãy tôi còn phải đi hôn anh chủ quán kia kìa, nhưng chỉ là hôn má thôi, cũng may anh chủ quán đẹp trai.

Nhi bó tay, ừ tỏ tình thì tỏ tình, mắt bị bịp, mong rằng tìm được ai đó, lớp mình thì tốt hoặc là con gái, vì trò chơi này hứa là không được nói do thử thách nên mới làm.

Phòng hát thì tối, toàn ánh chớp, Nhi bị bịp mắt hay nhắm mắt cũng có ai biết đâu. Đi được một đoạn thấy mình vấp vào dây gì đó, suýt thì ngã nhưng lại được ai đó ôm vào lòng. Cô hít sâu, lại mà một mùi hương thanh mát quen thuộc

“Nhi có sao không?”

Nhi giật mình, lâu rồi không nghe thấy cậu gọi tên nó, thấy có chút lạ

Nó đứng dậy, tháo bịp mắt ra nhìn đối phương, bây giờ nó phải tỏ tình sao??

“Không sao”

“Đi đứng cẩn thận, sao chỉ chỉ đi thôi mà cũng không vững thế”_Cậu giễu cợt

Nhi nghe cũng không giận, tỏ tình, làm thế nào tỏ tình đây

Kiệt thấy làm lạ, bình thường không phải là sẽ nổi khùng tức giận đôi co với cậu sao.

“Sao thế”

“Kiệt”_Nhi khẽ gọi, rồi nhẹ nhàng túm lấy góc áo của cậu

Nhìn hành động của nó, Kiệt có chút chột dạ,

Nhi hít sâu, lấy can đảm, thật ra trong lòng nó còn thắc mắc nhiều lắm. Có rất nhiều chuyện xảy ra, Kiệt luôn quan tâm nó, nó biết, từng trước mặt thầy cô nói thích nó, Nhi biết. Có rất nhiều chuyện muốn hỏi từ đầu, nhưng nhớ lại mọi khúc mắc trước giờ, cả hai đứa đều ghét nhau, chí chóe như chó với mèo. Nhưng Kiệt vẫn quan tâm nó, cậu là người đầu tiên kiên nhẫn dạy nó học, là nguời đầu tiên kiên trì dỗ nó ăn hết bát cháo,,…Trước giờ ngoài Quang và Trang ra, chưa ai gắp thức ăn cho nó từ đầu đến cuối cả..

“Kiệt”_Nhi gọi lần nữa

“Sao thế”

Lúc này Kiệt nhận ra có gì đó không ổn, không khí này hành động này ! không phải chứ!!!

Nhi sau một hồi suy nghĩ lần nữa liền nói “Cậu thích tôi sao”

Nói xong, Nhi tự nhiên muốn tát thẳng và mặt mình

Là tỏ tình, tỏ tình cơ mà, Nhi cứng đơ người, tim đập thình thịch

Tay cầm góc áo chặt hơn “không phải! ý tôi không phải vậy”_Nhi ngẩn mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt Kiệt, quyết không cho mình đường lui “Tôi thích cậu”

Tim đập thực nhanh

“Tôi nói là tôi thích cậu”

Kiệt nhắm mắt, cậu không nghe nhầm chứ

Đôi tay lúc này của cậu đầy mồ hơi, tim đập nhanh không kém

Thật sao

Là thật sao

Khuôn mặt của cậu đỏ bừng…cuối cùng thì..

Nhưng khoan đã, có gì không hợp lí lắm, cậu nhìn phía sau nó, có những ánh mắt tập trung về phía họ, Cậu hiểu chuyện gì xảy ra

Khốn khiếp, chết tiệt…Vũ Ngọc Nhi, cậu hay lắm chuyện gì cũng giám nói, cũng giám làm, nếu không phải là bắt trúng tôi, thì ai cậu cũng nói được đúng không??

Méo cả mặt, lớp trưởng thở dài

“Tôi biết rồi”

“Hả”

Nhi ngây người

“Tôi là là tôi biết rồi’

Cậu gắng gọng, cau có ra mặt “Giờ cậu thả tôi đi được chưa”

“Hả..à ừ....”

Nhi chột dạ buông tay ra, Kiệt bỏ đi, nó cũng thất thiểu quay về

Hoa thấy Nhi về chỗ liền thở dài

‘Hazzii, cứ tưởng Kiệt thích bà thật chứ”

“Làm gì có chuyện đó! Đã bảo là tin đồn rồi, các bà khôn nghe, tôi không chơi trò này nữa đâu, chán lắm”

Nhi ngồi một góc, thất thiểu, vừa nãy chắc cảm xúc của nó cũng không rõ ràng quá đâu nhỉ…

Rốt cuộc đến lúc này nó cũng biết được

Nó thích cậu, thích tên lớp trưởng nào đó

Chỉ là người đó…không thích nó mà thôi

Đến tối, lúc về, Nó lấy cớ đã uống bia, sợ người có mùi bố mẹ biết nên không chịu đi xe về mà quyết định đi bộ. Ai đó không yên tâm vừa dắt xe đạp đi bên cạnh cô..

Họ đi cạnh nhau, vì chuyện vừa nãy mà càng ngại ngùng ít nói hơn, bỗng Nhi hỏi:

“Kiệt à, chuyện vừa nãy”

“Tôi biết, là trò chơi trong lớp thôi”

“Sao cậu biết”

“Sao lại không?”_Kiệt trả lời một cách hiển nhiên “Trước đó mấy thằng bên cạnh đều dính trò đó rồi”

“Vậy à”

Mặt Nhi tủi nghiu, chẳng biết nên mừng hay không nữa

“Nhưng mà!!”

“Nhưng gì!!”

“Việc nói thích ai đó, đừng coi như là trò đùa, nếu hôm nay không phải tôi, Nhi cũng sẽ nói với bất cứ ai đúng không?”

“Thì..”

Nhi ấp úng, thật ra nếu không phải cậu, nó sẽ quay về chịu trận còn hơn. Nhưng lời này nó không nói được

“Ừ! Đã chơi phải chịu, dù sao ai cũng biết mà!”

Lớp trưởng giật mình, đúng là cái gì cũng nói được….Nó có biết vừa rồi nó cho cậu hi vọng rồi cũng dập tắt nó luôn không? Cậu thở dài:

“Đừng đùa kiểu vậy, chúng ta lớn rồi, đừng đem tình cảm ra là trò đùa”

“Cậu nói như, cậu thích tôi không bằng”

Kiệt cười lớn:

“Cười gì mà cười”

“Cậu nghĩ đi đâu đấy, hồi trước tôi nói còn gì, tôi mà thích cậu tôi sẽ làm chó”

“Biết rồi! Không cần nhắc lại”

Nhi nóng mặt, vừa hay đến nhà. Định đi vào nhưng Kiệt vòng xe lên trước chặn nó.

“Nhi này! Tôi hỏi tý”

“Hỏi đi”

“Cậu không bao giờ ăn thịt sao”

“Có! Nhưng tôi không thích ăn”

“Vậy cậu thích ăn gì”

Sao lại hỏi câu này, nhưng nó vẫn trả lời

“Tôi thích ăn chay”

“Đồ không thích ăn là gì”

“Sao tôi phải trả lời cậu”

“Để biết thôi, tôi thắc mắc sao Quang lại biết hết về Nhi vậy”

“Bởi vì chúng tôi chơi với nhau từ hồi mẫu giáo, hồi nhỏ đồ tôi không ăn được đều để Quang ăn hộ, cậu ta cũng vậy. Lâu thành thói quen”

“Quen đến mức, thành thói quen luôn à”

“Thì sao? Nói cho cậu biết Quang với tôi là thanh mai trúc mã đấy, nếu cậu có thích Quang thì tôi sẽ ủng hộ”

Nhi nói làm đối phương tý thì sặc máu

“Cậu nghĩ đi đâu thế!”

Nghĩ mình lại quen đường cũ Nhi chợt tỉnh:

“À! Xin lỗi! Tôi không có ý trêu cậu đâu, ý tôi là Tôi và Quang, Trang đều chơi từ nhỏ nên thân thiết tới mức đấy cũng là bình thường”

Kiệt thở dài:

“Chỉ số IQ đã không tốt, EQ còn kém hơn’

Nhi cáu:

“Cậu đang mắng tôi ngu à”

“Không tôi nói là, tôi biết cậu thích ăn đậu phụ, thì ăn nhiểu vào, đậu phụ không chỉ giúp thông minh hơn, mà còn tăng trưởng chiều cao đấy”

Đoạn nói xong, câu xoa đầu, phóng thẳng về nhà. Để lại Nhi một lúc mới ngớ ra, hóa ra cậu vừa chửi đểu mình

“Mẹ kiếp, cậu dám chửi tôi, đợi đấy”

Cậu quay lại, nháy mắt rồi chạy vào nhà.

Một lúc sau, khi Nhi đã tắm rửa nằm dài trên giường thì thấy một tin nhắn đã gửi từ lâu

“Lúc nào tôi cũng đợi cậu!”

Tối đó, chẳng biết do nhận ra tình cảm của mình hay do tin nhắn của tên nào đó, Vũ Ngọc Nhi lại một lần mất ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.