Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 23: Chương 23: Dự Cảm




CHƯƠNG 23 : DỰ CẢM

Trên các phương tiện công nghệ thông tin liên tục đưa tin về một tập đoàn tài chính mới nổi trong nước . Chỉ trong vài tháng, giá cổ phiếu của họ tăng nhanh trở thành một trong những tập đoàn tài chính chủ lực trong nước . Nghe nói đây chỉ là chi nhánh trong nước còn công ty mẹ đặt tại London .

Gần đây, tập đoàn Phong Đình thuộc gia tộc họ Tiêu có mối quan hệ rất tốt với tập đoàn tài chính này . Liên tiếp những hợp đồng dự án hợp tác giữa hai tập đoàn được kí kết và triển khai, phát triển càng lớn mạnh . Hai tập đoàn lớn trong giới thương nghiệp liên kết với nhau, khó tránh khỏi những lời bàn ra tán vào.



Bây giờ đã là giữa thu, nắng vàng rực rỡ trải đầy khắp sân trường .Còn nhớ năm nào, Tuệ Đường còn là học sinh năm nhất của trường vậy mà giờ đã sắp bước chân vào đại học. Thời gian qua thật nhanh, không ai có thể kiểm soát.

Giờ nghỉ giữa giờ, Tuệ Đường ôm một tập tài liệu do giáo viên phân công đến văn phòng . Đặt tập tài liệu lên bàn xong cô lập tức rời khỏi đó nhưng lúc cô bước ra thì đột nhiên có người từ ngoài vào va phải cô khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất.

Người đụng trúng Tuệ Đường là một học sinh nam, thấy mình va vào một cô gái thì xấu hổ, vội kéo cô đứng dậy :” Thật xin lỗi, cậu có sao không ? ”

Thực ra chỉ là ngã nhẹ, cũng không có việc gì cho nên Tuệ Đường ngẩng đầu nói : ” Không sao, chỉ ngã nhẹ thôi mà ”

Lâm Tuấn Khải lúc này mới nhìn cẩn thận hơn cô gái trước mắt này, cảm thấy ở cô có một cái gì đó rất quen thuộc, lại nhìn đến vóc dáng, đoán có lẽ cô cũng là học sinh năm nhất . Anh nói : ” Cậu học lớp nào vậy, tôi chưa từng thấy cậu ”

Tuệ Đường không hiểu sao bạn nam này lại hỏi lớp mình nhưng cũng thành thật trả lời : ” Tớ học 12A3 ”

Nghe xong, Lâm Tuấn Khải lại đưa ánh mắt dò xét Tuệ Đường một lần nữa . Lòng thốt lên ngạc nhiên, không thể tin được, chị ấy là học sinh năm cuối, rõ ràng gương mặt trẻ con như vậy, còn thấp hơn mình cả cái đầu .

Anh cười ngượng : ” Xin lỗi chị, em là học sinh lớp mười, em tưởng chị cũng vậy nên vừa rồi mới xưng hô như vậy ”

Tuệ Đường bị người ta tưởng là học sinh năm nhất cũng không phải lần đầu vì thế cười tươi : ” Ừ, không có gì, chị về lớp nhé, tạm biệt ”

“Đợi đã ”

Tuệ Đường khó hiểu quay lại

Lâm Tuấn Khải mở miệng : ” Chị tên gì thế ?”

Tuệ Đường trả lời : ” Là Lâm Tuệ Đường ”

Nhìn theo bóng dáng cô gái đã đi, Lâm Tuấn Khải cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu . Rồi bỗng chốc anh bừng tỉnh, không trách anh thấy chị ấy giống một người, quả thực càng nhìn càng thấy giống.



Đứng ngắm nhìn người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, người con trai từ từ tiến lại gần, ôm chặt người phụ nữ từ phía sau, cất giọng :” Mẹ ”

Người phụ nữ đang lau bát đũa, dịu dàng hỏi :” Con lại làm điều gì sai rồi mà phải làm nũng như thế ”

Người con trai kia vội phản bác :” Con vẫn rất ngoan cơ mà, mẹ toàn nghĩ xấu cho con thôi ”

” Con mà ngoan thì mẹ đã không nghĩ xấu, sao rồi, ở trường mới con đã quen chưa ?”

” Thành tích của con có lúc nào làm mẹ mất mặt đâu . Mẹ, hôm nay ở trường con gặp được một cô gái rất đặc biệt ”

Người phụ nữ nghe xong thì tủm tỉm :” Đừng nói với mẹ con thích con gái nhà người ta rồi đấy nhé ”

Cậu con trai bĩu môi :” Chị ấy hơn con hai tuổi, con nói chị ấy đặc biệt là vì con thấy chị ấy rất giống mẹ, nhất là lúc cười tươi mẹ mà gặp cũng sẽ ngạc nhiên đấy, cứ y như ảnh hồi trẻ của mẹ vậy ”

Người phụ nữ dừng động tác : ” Thật sự giống đến mức đó sao ?”

Cậu con trai lập tức trả lời :” Thật mà, không tin mẹ có thể đến trường xem . Lúc sáng con có hỏi tên của chị ấy … tên là gì nhỉ… đúng rồi…là Lâm Tuệ Đường, cái tên cũng rất hay, ngọt ngào lại có khí chất ”

Chiếc bát trong tay người phụ nữ rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Lâm Tuấn Khải thấy mẹ bỗng đánh rơi bát, khuôn mặt bà nháy mắt trắng bệch, gần như khuỵu xuống thì lo lắng vô cùng :” Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu ? Con đưa mẹ về phòng nằm nghỉ ”

Nhưng người phụ nữ giờ phút này thực sự bị kích động, tóm lấy tay áo Lâm Tuấn Khải, giọng run run :” Con vừa nói người con gặp tên là gì …mau…mau nói lại cho mẹ nghe …nhanh lên ! ”

Lâm Tuấn Khải cũng sốt ruột : ” Là Lâm Tuệ Đường, được rồi mẹ đừng quan tâm cái tên nữa … mau nghỉ ngơi đi ”

Người phụ nữ giờ phút này khuôn mặt lúc đầu tái xanh giờ đã trở nên rạng rỡ ngập tràn hy vọng, đôi mắt vốn sáng nay long lanh như sắp khóc . Tâm trạng không sao bình ổn lại được. Con gái của bà, đứa con gái đáng thương của bà vẫn còn sống sao ? Chuyện này hệt như một giấc mơ vậy. Lúc mới trở về nước, hai vợ chồng bà đã về quê tìm kiếm hai ông cháu nhưng những người dân ở đó nói cho họ biết ngôi nhà bố và con gái từng sống đã cháy rụi trong đêm từ rất nhiều năm trước sợ rằng không ai còn sống. Lúc nghe được tin đó, bà đau lòng khóc rất lâu, nửa đêm mơ thấy ác mộng chợt tỉnh giấc rồi lại chìm trong đau thương …

Bà Lâm giờ phút này chân tay luống cuống không biết nên làm gì, khẽ lẩm bẩm : ” Khải, mẹ phải đến gặp con bé…không không… phải gọi cho bố con trước …không biết con bé còn nhận ra mẹ không ? ”

Lâm Tuấn Khải khó hiểu nhìn mẹ mình . Mẹ sao vậy ? Tự nhiên trở nên kích động như vậy . Anh hỏi :” Có chuyện quan trọng sao mẹ ? ”

Bà Lâm vẫn chưa thể ổn định chỉ nhắc đi nhắc lại :” Con mau gọi bố con về… nhanh lên…gọi bố về ”

Ở công ty, ông Lâm đang cùng chủ tịch tập đoàn Phong Đình uống trà ôn lại chuyện cũ thì chuông điện thoại reo . Thấy màn hình hiện lên chữ ” Thằng cứng đầu “, ông Lâm bắt máy giọng nghiêm túc : ” Có chuyện gì mà đồ cứng đầu nhà anh phải gọi cho bố anh thế hả ?”

Lâm Tuấn Khải nghe xong nín cười, bố cũng thật thù dai : ” Không phải con, là con thì con gọi cho bố làm gì, trực tiếp chạy đi tìm còn nhanh hơn… là mẹ có chuyện quan trọng gọi bố về gấp ”

” Mẹ con gọi sao ?” Ông Lâm khẽ nhíu mày, bà xã mình tự nhiên khi không lại triệu hồi khẩn cấp thế nhỉ ?

” Vâng, thái độ của mẹ rất kỳ lạ, con hỏi thì mẹ nói đợi lát nữa bố về mới nói rõ ràng, bố mau về đi ”

Ông Lâm đột nhiên căng thẳng, tắt máy rồi quay sang người bạn cũ :” Anh Phong, xin lỗi nhà tôi có chút việc gấp, hẹn khi khác gặp, dự án mở chi nhánh hệ thống cửa hàng ” BIXO ” vẫn tiến hành như dự kiến, tạm biệt !”

Ông Tiêu Phong nhìn người bạn lâu năm rời đi, trong lòng có chút suy tư rồi thở dài.



Tuệ Đường vừa ăn cơm trưa xong, đang tìm chỗ cùng nhóm bạn ôn bài . Tuy giờ mới là đầu năm học nhưng cô không giống Tiêu Đình có tư chất thông minh, không thể không chăm chỉ lên .

Đúng lúc cô đang thảo luận bài tập thì giọng nói của giám thị từ loa phóng thanh vang lên : ” Mời em Lâm Tuệ Đường lớp 12A3 lên phòng hiệu trưởng gấp…Xin nhắc lại…Mời em Lâm Tuệ Đường lớp 12A3 có việc gấp ”

Tuệ Đường nghe đến tên mình thì ngạc nhiên, không hiểu hiệu trưởng tìm mình có việc gì.

Thấy cô vẫn ngây người, cô bạn thân Ngọc Hân ngồi cạnh nhắc : ” Đường văn phòng hiệu trưởng cho gọi cậu kìa, cậu mau đi đi còn ngây ra đấy nữa ”

Giờ phút này không hiểu sao trong lòng Tuệ Đường xuất hiện một cảm giác rất kì lạ. Nó giống như hương gỗ đàn hương nồng nàn ấm áp lại vừa khó hiểu mơ hồ như màn sương mai .

Dường như có một thứ gì đó thôi thúc trái tim Tuệ Đường . Cô trả lời cô bạn rồi đi một mạch về phía khu nhà ban giám hiệu.

Chỉ còn lại Ngọc Hân cùng vài người bạn khác cùng cảm thán . Ông trời, sao trên đời này lại có người phản ứng chậm ngố ngố mà vẫn may mắn thế kia chứ . Có một người bạn trai từng là hoàng tử của trường đang học đại học danh tiếng lại ngày nào cũng có xe ô tô đưa đón, đã vậy còn có dáng vẻ ngọt ngào điềm đạm thực sự rất đáng yêu. Họ chưa từng hối hận khi làm bạn cùng cô bởi vì ngoại trừ bản tính ” ngố tàu ” nói một cách sến súa là ” ngốc ngếch ” lại nhát gan thì Tuệ Đường trong mắt họ là một cô gái vô cùng tốt . Cô gái như thế có lẽ cả đời cũng không biết cách làm tổn thương người khác .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.