Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 24: Chương 24: Gia Đình




CHƯƠNG 24 : GIA ĐÌNH

Tan học buổi chiều như thường lệ bác lái xe đến trường đón Tuệ Đường nhưng đã chờ một lúc lâu mà không thấy đâu , gọi điện thoại mấy lần đều không có ai bắt máy . Thấy lo bởi vì việc này đã từng xảy ra trước đây nên bác liền gọi cho Tiêu Đình .

Tiêu Đình nhận điện thoại xong trong lòng không biết đang suy nghĩ gì , chỉ bình tĩnh bảo bác trở về sau đó bấm một dãy số .

Điện thoại vẫn nhận được cuộc gọi vang lên âm nhạc chờ nhưng không ai nghe . Tiêu Đình dường như đang đè nén , mày nhíu chặt ánh mắt bình tĩnh cũng không che giấu được một mảnh lo lắng.

Sau một lúc lâu vẫn không nhận được hồi âm , Tiêu Đình mở danh bạ , nhấn vào một cái tên . Đầu dây bên kia sau vài dây liền bắt máy :” Alo ,ai thế ạ”

” Ngọc Hân , anh là Tiêu Đình , em có biết Tuệ Đường tan học xong đi đâu không? ”

Ngọc Hân hơi bất ngờ. Bạn trai của Đường cô chỉ được nhìn thấy vài lần . Giờ nghe giọng nói cũng hay như vậy… nhưng mà … sau khi văn phòng hiệu trưởng cho gọi Đường thì không thấy đâu nữa , đến cặp sách cũng không cầm theo nên Ngọc Hân đành đem về nhà mình.

Cô thành thật nói : ” Lúc trưa văn phòng hiệu trưởng cho gọi cậu ấy lên sau đó không thấy quay lại nữa nên em tưởng bạn ấy đã về trước rồi ”

Tiêu Đình nghe vậy thì khó hiểu , hiệu trưởng tìm Tuệ Đường làm gì chứ ? Vậy là không còn cách nào khác anh đành phải tra đầu mối tiếp từ hiệu trưởng .

Hiệu trưởng thấy người gọi là Tiêu Đình thì vui vẻ bắt máy :”Cậu Đình , từ lúc ra trường một cái liền quên mất ông già này rồi sao giờ còn gọi điện làm gì ? ”

” Em chào thầy , em có chuyện gấp ạ lúc trưa thầy cho gọi Tuệ Đường lên văn phòng có việc gì mà giờ em gọi cho em ấy lại không được ”

Hiệu trưởng chấm hỏi , sao nó cập nhật tin tức nhanh thế nhỉ ? .Ông nói :” Sợ tôi giấu mất bạn gái cậu đấy à … chà chà… hồi cậu còn học ở đây nghe nói cậu với con bé là một đôi ra giờ hai đứa vẫn đang yêu đương đấy à ?”

Thầy, thầy đang đưa chủ đề đi đâu vậy???

Tiêu Đình cũng dần mất kiên nhẫn :” Vâng, thầy mau nói cho em biết đi ”

Hiệu trưởng cười :”Gấp cái gì…bố mẹ con bé đưa nó về rồi , cậu tìm thì đến nhà mà tìm chứ ”

Tiêu Đình như không tin nổi vào tai mình , bố mẹ nào , nhà nào vậy. Tuệ Đường không phải luôn ở nhà mình sao ?

Anh trả lời qua loa :” Em biết rồi , cám ơn thầy tạm biệt thầy “rồi cúp máy.

Hiệu trưởng : Thằng bé moi được thông tin liền biến , thật là…..không thể tin nổi.



Trong Lâm gia

Đầu óc Tuệ Đường giờ như đang lơ lửng trên mây hiểu mà như không hiểu .

Bốn tiếng trước , cô gặp một người đàn ông và một người phụ nữ tuổi cũng xấp xỉ ông bà chủ , họ đưa cô từ phòng hiệu trưởng về đây.

Họ hỏi cô rất nhiều chuyện từ lúc bé , cô không nhớ hết được , chỉ nhớ ông nội đến giờ vẫn chưa trở về, rồi căn nhà bị cháy sau đó cô đến sống ở nhà họ Tiêu đến bây giờ.

Họ nói với cô :” Tuệ Đường , chúng ta là bố mẹ của con ”

Từ nhỏ , Tuệ Đường chỉ sống với ông nội , chưa từng nghe nói mình có bố mẹ nên trong lòng cô luôn cho rằng mình là kẻ mồ côi . Thực ra từ tận sâu trong lòng Tuệ Đường cũng có ước muốn mình có bố có mẹ có một gia đình nhưng mà đột nhiên xuất hiện một nhà ba người bảo họ là người thân của cô , nhất thời khiến cho Tuệ Đường lâm vào bối rối.

” Tuệ Đường con sao thế ? Tại sao im lặng , con trách bố mẹ không nhận lại con từ sớm sao ? ” Bà Lâm thấy Tuệ Đường cứ im lặng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống dưới thì lo sợ con gái không chấp nhận được sự thực , giọng nói có chút nghẹn ngào . Bà rất muốn ôm thật chặt con gái vào lòng nhưng lại không đủ dũng khí. Nói thế nào cũng đã xa cách bao nhiêu năm , lúc họ ra đi Tuệ Đường mới chỉ được vài tháng tuổi …

Tuệ Đường thực sự rối loạn . Cô cảm nhận được giọng nói của người phụ nữ có bao nhiêu yêu thương trìu mến , khuôn mặt đó có bao nhiêu phần giống mình . Nếu đó thực là mẹ cô vậy thì cô còn mong muốn điều gì hơn.

” Bác , không phải thế cháu… cháu chỉ rất bất ngờ … cũng rất xúc động … cháu luôn muốn có một gia đình” Nói đến đây Tuệ Đường bật khóc nức nở , nước mắt cứ như thế rơi xuống . Có phải ông trời đã đối với cô thật tốt hay không ? Cứ ngỡ rằng mình chỉ là người không nơi nương tựa được nhận nuôi vậy mà giờ đây lại xuất hiện một gia đình hoàn chỉnh như vậy. Mà điều quan trọng đó chính là gia đình của cô.

Vừa rồi còn rất im lặng vậy mà giờ đã khóc nức nở . Nghe tiếng khóc của Tuệ Đường , bà Lâm cũng rơi lệ , không kìm được nữa ôm cô vào lòng , ghì thật chặt :” Đường ngoan của mẹ …con ngoan không khóc nữa …không phải bác … là bố mẹ ”

Tuệ Đường nức nở khẽ gọi : ” Bố…mẹ! ”

Lâm Tuấn Khải nghe thế thì ghen tị ra mặt :” Chị , chị quên mất sự tồn tại của thằng em trai này rồi à ”

Tuệ Đường ngước mắt nhìn Lâm Tuấn Khải , khóe môi run run :” Em…traiii !”

Nước mắt của hạnh phúc , của sự trùng phùng giống như tìm lại được trân bảo đánh mất khiến không ai cầm được nước mắt.

Người ta thường nói đàn ông không bao giờ chịu rơi lệ nhưng đâu ai biết rằng vì họ chưa trải qua chuyện chạm vào góc mềm yếu nhất. Lâm Tuấn Khải không cầm lòng được ôm chặt lấy Tuệ Đường .Ông Lâm khóe mắt đỏ hoe , cúi người ôm chầm cả vợ và hai con , nhắm chặt mắt, khẽ thì thầm :” Tốt rồi…mọi chuyện đều tốt rồi ”

Phải , có một gia đình hạnh phúc chính là một chuyện tốt đẹp nhất thế gian.

Mãi một lúc lâu sau , ông bà Lâm mới buông Tuệ Đường ra . Khi nãy Tuệ Đường có nói được một gia đình nhận nuôi vậy nên bây giờ họ cần biết người nhận nuôi Tuệ Đường là ai . Dù sao đó là những người có ơn lớn với gia đình ông bà không thể không báo đáp .

Ông Lâm mở lời trước :” Đường , bây giờ cả nhà chúng ta cùng đi gặp gia đình nhận nuôi con để cảm ơn họ cũng như nhận lại con về nhà mình , được không ? ”

Tuệ Đường nghe ông Lâm nói mới giật mình . Về nhà ? Tuy cô cũng hiểu giờ là lúc mình phải về nhà bố mẹ sống nhưng Tiêu gia mới là nơi nương tựa của cô hơn mười năm qua . Giờ muốn cô rời khỏi đó , cô không nỡ .

” Bố mẹ , có thể cho con một chút thời gian được không ? ”

Bà Lâm nghe vậy thì hốt hoảng :” Con không muốn về sống cùng chúng ta sao ?”

” Mẹ , không phải đâu , con cũng muốn thật nhanh được sống cùng ba mẹ và em…chỉ là…con…con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần rời xa ngôi nhà kia , ông bà chủ , cậu chủ và mọi người ở đó đều như người thân của con vậy ”

Ông bà Lâm sững người , con gái họ vừa rồi nói gì ? Tại sao lại là ông bà chủ và cậu chủ ? Không lẽ…

Ông Lâm lo lắng nghiêm túc hỏi con gái :” Con nói thật cho bố biết , con ở gia đình đó làm người giúp việc cho nhà đó ư ?”

” Không phải ạ … con chỉ làm người hầu cho con trai ông bà chủ thôi ”

Ông bà Lâm nghe xong chấn động . Họ cho rằng gia đình kia nhận Tuệ Đường làm con nuôi . Ông bà cảm thấy con gái mình thật đáng thương , nhỏ như vậy đã phải làm giúp việc cho nhà người ta . Tuy trước đây Lâm gia sự nghiệp thất bại nhưng giờ cũng là một doanh nghiệp có thế lực , nếu bên ngoài biết được con gái thất lạc của họ từng làm người ở , chắc chắn sẽ cười con bé mà họ thì không muốn Tuệ Đường phải chịu khổ thêm nữa.

Bà Lâm lên tiếng :” Đường , mẹ cùng bố con dẫn con về đó ngay bây giờ , đi thôi ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.