Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 25: Chương 25: Thân Phận




CHƯƠNG 25 : THÂN PHẬN

Lời bà Tiêu vừa dứt , cả ba đôi mắt đều hướng về phía Tuệ Đường vẫn bất động trên ghế.

Bà Lâm dịu dàng nhắc :” Tuệ Đường , đi thôi con ”

Tuệ Đường ủ rũ :” Mẹ ơi ,con chưa muốn rời khỏi đó !”

Nghe vậy , bà Lâm đau lòng không thôi , cũng khó trách … Nhưng ông Lâm lại tức giận :” Đường , rốt cuộc con nghĩ cái gì chẳng phải con cũng chỉ là người giúp việc trong gia đình đó sao ? Con sao có thể vì thế mà từ chối sống cùng bố mẹ đây ? ”

Nghe giọng nói vừa giận vừa đau lòng của cha , Tuệ Đường thấy vô cùng khó xử nhưng giờ cha mẹ đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng cô nên cô cũng không thể khiến họ phiền muộn thêm nữa.

Cô ngẩng đầu đối mặt với cha mẹ nói : ” Con xin lỗi , giờ con sẽ cùng bố mẹ đến nhà ông bà chủ . Địa chỉ là… ”



Sau khi nghe hiệu trưởng nói , Tiêu Đình lập tức lên tàu về nhà đồng thời gọi điện cho bố mẹ mình nói rõ tình hình .

Lúc Tiêu Đình trở về , ông bà Tiêu đã có mặt ở nhà , trên khuôn mặt họ đều hiện lên sự khó hiểu cùng tò mò . Họ đều cho rằng ông nội Tuệ Đường chính là người thân duy nhất của con bé , tại sao giờ lại xuất hiện ” bố mẹ ” Tuệ Đường ? Nếu như thực sự có chuyện đó vậy vì lí do gì Tuệ Đường chưa từng nhắc đến , trong chuyện này xem ra còn nhiều uẩn khúc.

Tuệ Đường khi đi không mang theo điện thoại , đang để trong cặp ở nhà Ngọc Hân nên giờ không thể liên lạc.

Từ chiều đến giờ tâm trạng Tiêu Đình không tốt , tuy nhìn bên ngoài như trong có chuyện gì nhưng trong lòng đã dậy sóng. Lo lắng bất an cùng sợ hãi cứ hết lần này đến lần khác ập đến khiến anh khó mà bình tĩnh được . Đường Đường rốt cuộc đã đi đâu ? Cũng không thèm gọi điện về nhà . Con bé đáng giận này , sao còn để anh lo lắng tới vậy !

Ding Dong Ding Dong…

Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí có phần ngột ngạt trong phòng . Bình thường cửa đều do người làm mở nhưng vừa nghe tiếng chuông Tiêu Đình không nghĩ ngợi gì lao như bay ra ngoài cửa .

Vừa thấy dáng người nhỏ nhắn kia đang ở ngoài , Tiêu Đình mừng rỡ , vội chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra , chỉ một giây sau Tuệ Đường đã bị người nào đó ôm chặt trong ngực , vừa ôm vừa trách mắng, giọng nói vừa như hờn giận vừa như yêu thương :” Cả chiều nay em đã đi đâu ? Điện thoại gọi không được cũng không thèm gọi điện về nhà nói một tiếng đã biến mất có biết mọi người đều rất lo lắng hay không ? ”

Anh cũng lo đến phát điên lên rồi , đồ ngốc này !

Tuệ Đường tự nhiên bị ôm chặt như vậy , rồi phía sau lại còn có bố mẹ làm cô rất xấu hổ đỏ bừng mặt , liền đưa tay khẽ đẩy Tiêu Đình ra : ” Đừng ôm như vậy , mau buông em ra được không ?”

Tiêu Đình nghe thấy lời nói phản kháng của Tuệ Đường trán nổi gân xanh , trầm giọng nói :” Sao nào ,em trở nên bướng bỉnh và không ngoan như thế từ bao giờ ,không phải bình thường anh vẫn ôm em như thế này ,sao giờ lại muốn đẩy anh ra ?”

Tuệ Đường cũng biết Tiêu Đình khó đối phó mà hình như anh chưa phát hiện ra đằng sau còn có người nên càng cuống :” Em không có , Đình , ở đây còn có người ”

Tiêu Đình là điển hình của kiểu người không buồn để ý đến những gì không liên quan cho dù có ở ngay bên cạnh. Chính vì thế mà khi nghe Tuệ Đường nói , anh mới buông Tuệ Đường ra thế nhưng vẫn nắm lấy cổ tay cô , ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng cách đó không xa .

Tiêu Đình có chút kinh ngạc khi nhìn khuôn mặt người phụ nữ , anh cúi đầu :” Cháu chào cô chú !”

Ông bà Lâm cả hai cùng ngây người nhìn một màn ôm ấp thân thiết vừa rồi, không khỏi choáng váng . Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn chính là ngôi nhà kia , đó chẳng phải nhà của người bạn cũ Tiêu Phong sao ? Nếu vậy cậu thanh niên này chẳng lẽ là…. con trai Tiêu Phong !?

Hết bất ngờ nọ đến ngạc nhiên kia ập đến khiến ông bà Lâm không kịp thích ứng . Họ chưa từng nghĩ gia đình nhận nuôi con gái họ lại chính là Tiêu gia

Một giọng nói bỗng vang lên : ” Anh Lâm , sao anh lại ở đây ?”

Ông bà Lâm ngẩng đầu , cùng lúc bốn cặp mắt nhìn nhau ,ông Tiêu Phong cùng bà Tố Uyên không tin nổi vào mắt mình, tất cả đều bất động .

Có lẽ trong lòng mỗi người đều đã có đáp án giải thích cho tất cả những chuyện này chỉ là nó trùng hợp đến khó tin. Cuối cùng vẫn là Tiêu Đình lên tiếng :” Bố mẹ , cô chú , mọi người cùng vào nhà nói chuyện không nên đứng mãi ở trước cửa thế này”

Vậy là , sau khi làm rõ mọi việc mọi người cũng đã biết thân phận của Tuệ Đường. Lại nhắc đến năm xưa , Lâm gia cũng làm nghề kinh doanh nhưng không may gặp trở ngại tài chính dẫn đến phá sản . Thời điểm đó đúng vào lúc bà Lâm vừa sinh đứa con gái đầu lòng . Tuổi trẻ nhiều chí hướng nên ông Lâm quyết định dẫn theo vợ ra nước ngoài gây dựng lại sự nghiệp . Nhưng lúc đó họ không đủ điều kiện để chăm sóc đứa trẻ nên dù không nỡ ông bà cũng đành đưa cha và đứa bé đến một vùng ít người để hai ông cháu sống ở đó . Ông nội Tuệ Đường khi đó vẫn còn rất khỏe mạnh ,một mình ông nuôi nấng Tuệ Đường suốt bảy năm thì lâm bệnh . Trùng hợp lúc đó gặp được Tiêu Đình nỗi băn khoăn duy nhất trong lòng ông không còn , có thể thanh thản nhắm mắt . Từ đó về sau chính là hồi ức về cuộc sống của Tuệ Đường sau năm bảy tuổi.

Còn lúc này , ông Lâm đang cau mày cực kỳ bất mãn và giận còn vì lý do gì thì mọi người có mặt trong phòng đều biết nhưng lại không biết giải thích thế nào . Ông Lâm vẫn bứt rứt chuyện ông bà Tiêu nhận Tuệ Đường vào làm người giúp việc . Rồi lại nhìn đến Tiêu Đình , cảm tình càng giảm sút . Cậu thanh niên này vừa lúc nãy còn ôm Tuệ Đường ngay trước mặt họ , hừ , dám cậy là chủ nhân thì thích làm theo ý mình như thế thực sự cơn giận này khó xuôi hết.

Tuệ Đường cảm thấy sự việc đang rơi vào bế tắc mà hình như đều xuất phát từ bố mình cho nên lập tức biết ý chạy đến thay ông bà Tiêu giải thích :” Bố mẹ , bố mẹ đừng trách ông bà chủ nữa được không ? Hai người họ đối xử với con rất tốt , cũng cho con đến trường , nuôi lớn con đến bây giờ , chuyện để con làm người giúp việc cũng không phải chuyện gì lớn ….”

Bà Tố Uyên đột nhiên chen vào :” Thực ra chuyện này ban đầu chính là chủ ý của tôi , thực lòng xin lỗi anh chị nhưng tôi làm vậy cũng là có lý do , anh chị có muốn nghe tôi giải thích một chút không ?”

Ông bà Lâm cũng không phản đối , gật đầu tỏ ý tiếp tục .

Bà Tố Uyên thấy vậy khẽ cười , quay sang bảo Tiêu Đình và Tuệ Đường :” Hai đứa tránh mặt một chút , mọi người muốn nói chút chuyện riêng ! ”

Đợi sau khi Tiêu Đình cùng Tuệ Đường đã đi ra ,bà Tố Uyên chợt nói nghiêm túc :” Thực ra nếu nhận Tuệ Đường làm con nuôi như vậy hai đứa nhỏ sẽ thành anh em , cho nên tôi không thể ”

Ông bà Lâm khó hiểu :” Tại sao ?”

Bà Tố Uyên mỉm cười :” Lúc nãy khi biết được Tuệ Đường lại con gái anh chị tôi đã vui mừng đến không kiềm chế được . Chắc anh chị cũng nhìn thấy hai đứa trẻ khá thân thiết đúng không ?”

” Đúng thế ” Đâu chỉ là “khá” rõ ràng là quá mức rồi .

Bà Tố Uyên nói tiếp :” Đó là bởi vì con trai tôi thích con bé , ngay từ nhỏ đã thích cho nên tôi không thể để hai đứa trở thành anh em , hai người hiểu rồi chứ ?”

Ông Lâm nghe xong thì hơi bất ngờ nhưng rồi lại thở dài . Chuyện này cũng không phải là không thể . Khuôn mặt ông giãn ra , nói :” Xin lỗi , tôi không biết hai người có nhiều tâm tư như vậy ”

Bà Tố Uyên bật cười :” Không có gì phải xin lỗi , có điều bây giờ tôi nghĩ ngoài việc Tuệ Đường là con gái của chủ tịch tập đoàn lớn ra nó còn có một thân phận khác , chẳng lẽ mọi người không còn nhớ gì sao ? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.