CHƯƠNG 46: KIÊN TRÌ ĐẾN KHI ANH TIN
Lồng ngực cô rất khó chịu, bỗng nổi lên ý nghĩ ghét cô gái tên Đinh Nhã kia, ngay sau đó Tuệ Đường bị chính ý nghĩ vừa rồi làm cho hoảng hốt, cô vậy mà sinh lòng đố kị, tuy rất muốn tự an ủi bản thân không sao cả nhưng sự thực thì ngược lại.
Ngọc Hân nói cô là người chủ động chia tay trước thì hiện giờ muốn theo đuổi cũng nên là người bắt đầu, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu, Tiêu Đình đối với cô thái độ thất thường khi thì giận dữ lúc thì lạnh nhạt, Tuệ Đường khẽ cắn ngón tay, nếu như cô cứ như vậy nói muốn theo đuổi anh sợ rằng anh nhớ đến chuyện cũ càng tránh xa cô hơn thì sao?
Hoặc là cô sẽ một mạch nói hết chuyện cũ, hai người hoá giải hiểu lầm sau đó mọi chuyện có thể trở về như lúc ban đầu, nhưng Tiêu Đình căn bản không muốn nghe, hơn nữa nhỡ đâu anh không tin thì sao?
Cách này không được cách kia không ổn, Tuệ Đường hoàn toàn hỗn loạn, cô đưa mắt nhìn cánh cửa, có chút nóng vội, bọn họ còn ở ngoài đó, cũng đến giờ làm việc rồi vẫn còn lưu luyến không dời.
Tuệ Đường bất tri bất giác nhớ lại một câu Tiêu Đình từng nói với cô:” Bởi vì em nói thích anh cho nên anh cũng chỉ thích mình Đường Đường thôi”
“Lừa gạt, anh rõ ràng nói dối!” Tuệ Đường nhỏ giọng thầm oán.
Ở trong lòng Tuệ Đường, Tiêu Đình tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng rất thẳng thắn chưa từng lừa cô cho nên cô luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Nhưng mà hiện giờ anh đang vui vẻ bên cô gái xinh đẹp đó, sớm đã quên lời nói lúc trước rồi.
Lúc này ở bên ngoài vốn chỉ còn một mình Tiêu Đình, mà anh không hề biết rằng cô gái nhỏ ở trong phòng kia đang buồn bực oán trách mình.
Ban đầu anh tức giận gọi điện cho Đinh Nhã cố ý muốn để cho Tuệ Đường nhìn thấy, ai bảo cô ở ở trước mặt anh làm ra dáng vẻ vô cùng vui mừng.
Tiêu Đình đem tất cả khó chịu trong lòng chuyển thành dịu dàng với Đinh Nhã, nói với cô những lời yêu thương, ngay cả chính bản thân anh cũng không biết làm như vậy là kỳ vọng điều gì nhưng sau đó Tiêu Đình bỗng thấy buồn bực.
Tiêu Đình cảm thấy sự xuất hiện của Đinh Nhã quá phiền chán, đối với Đinh Nhã cũng không có mấy ấn tượng nói vài ba câu mà anh phải dùng toàn bộ nhẫn nại của bản thân.
Với lại Tiêu Đình rất muốn vào xem cô gái đang ở trong phòng kia ra sao nhưng người là do anh gọi tới đâu thể cứ thế đuổi đi, ngay lúc Tiêu Đình phân vân thì điện thoại di động của Đinh Nhã rung, cô ta ra ngoài nghe, khi trở lại nói có việc bận lập tức đi, khuôn mặt Đinh Nhã lúc ấy vẫn tươi cười nhưng Tiêu Đình vẫn tinh tế phát hiện ra cô ta đang bất an cùng lo lắng, hình như đã xảy ra chuyện gì.
Điện thoại di động của Tiêu Đình vang lên tin nhắn, Tiêu Đình mở ra đọc sau đó cười lạnh, thẻ ngân hàng anh cho Đinh Nhã vừa bị rút đi hai phần ba, số dư trong đó không hề nhỏ nếu chỉ dùng vào sở thích mua sắm thì không thể tiêu đến hai phần ba!
Tiêu Đình trầm ngâm một lát rồi bấm số điện thoại:
” Cao Thành, điều tra giúp tôi về tình hình nội bộ của xí nghiệp Đinh Nhất, còn nữa đóng tài khoản 1254xxxxxxxxx của tôi lại”
Tiêu Đình cắt liên lạc, đứng dậy mở mật mã phòng nghỉ, đi vào.
Vừa bước vào Tiêu Đình liền nhìn thấy Tuệ Đường đang ngồi bên mép giường, ánh mắt rầu rĩ không vui, khuôn mặt tràn ngập tủi thân nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Đình cô liền đứng dậy, cúi đầu một mực yên lặng.
Tiêu Đình nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, tâm tình đột nhiên rất trở nên rất tốt, anh chăm chú nhìn Tuệ Đường, âm trầm mở miệng:
” Cô ấy đi rồi, cô bây giờ có thể ra ngoài”
Ngạc nhiên là Tuệ Đường bỗng ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt ánh lên sự nghiêm túc:
” Anh rất thích Đinh Nhã sao?”
Câu hỏi đột ngột của Tuệ Đường làm Tiêu Đình hơi ngây người, sau đó thâm thuý hỏi ngược lại:
” Sao cô đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của tôi? Chuyện này đâu có liên quan tới cô?”
Tuệ Đường thoáng im lặng, sau đó cắn môi nói:
” Có liên quan”
” Cô nói gì?” Tiêu Đình hơi sửng sốt.
Tuệ Đường vẫn không dời mắt khỏi giương mặt Tiêu Đình, cô bất an nắm vạt áo, nói từng chữ:
” Em thích anh,cho nên có liên quan!” Cô đã suy nghĩ kỹ, cô muốn nói cho anh biết tình cảm của mình.
Khoảng khắc cô vừa dứt lời toàn thân Tiêu Đình bỗng chốc cứng đờ, tuy vẻ mặt vẫn duy trì lạnh nhạt nhưng trái tim lại run rẩy kịch liệt, anh nhìn Tuệ Đường rất lâu, rất lâu sau đó đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười lạnh lẽo đến tận xương, gằn từng chữ:
” Lâm Tuệ Đường, xem ra con người của cô không nhất quán một chút nào”
Tuệ Đường căng thẳng, khó hiểu nhìn Tiêu Đình.
” Cô cho rằng cô nói những lời đó, tôi sẽ tin sao? Là ai năm năm trước chính miệng quyết tuyệt nói chưa từng thích tôi?” Tiêu Đình chất vấn.
“Cô phản bội tôi xong hiện giờ nói thích tôi không phải rất nực cười sao? Hay là cô xem tôi là kẻ ngốc?” Tiêu Đình lạnh lùng nói,dùng ánh mắt nồng đậm thù hận cùng chán ghét nhìn Tuệ Đường, cái nhìn ấy khiến đáy lòng cô khô rát đau đớn.
Anh quả nhiên không tin cô.
” Làm thế nào thì anh mới tin?” Cô muốn biết cô phải làm sao Tiêu Đình mới chấp nhận tin tưởng.
Tiêu Đình nghe thấy lời nói này, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp
” Nếu tôi nói dù cô có làm gì tôi cũng không tin thì sao?”
Đáy mắt Tuệ Đường chợt ảm đạm, cô cứng nhắc đứng đó, không biết nói gì nữa, thì ra đau đớn nhất không phải là thổ lộ bị từ chối mà là nói thích một người nhưng người đó lại không tin.
” Vậy em sẽ kiên trì cho đến khi anh tin” Vậy thì kiên trì đi, dùng thời gian kiên trì thích một người.
Tiêu Đình rõ ràng phát hiện bản thân đã bị lời nói của cô làm xao động, nộ khí cùng hận ý dày đặc bao phủ anh
” Được thôi, cô thích thì cứ việc, tôi không quan tâm” Nói xong không đợi Tuệ Đường nói thêm gì xoay người đi.
Tuệ Đường thấy Tiêu Đình sắp ra ngoài liền hoảng hốt, lòng nghĩ muốn ngăn cản anh đi, cô đã lấy dũng khí nói ra rồi, nếu thất bại khoảng cách của cô và Tiêu Đình sẽ ngày một kéo dãn ra xa.
Cô vội chạy theo, dang tay vòng qua thắt lưng Tiêu Đình, ôm chặt anh từ phía sau.
” Đừng đi”
Tiêu Đình bị cô ôm bất ngờ từ phía sau, cả cơ thể ấm áp dán sát vào tấm lưng dày rộng, anh có thể dễ dàng nhận ra tốc độ tim đập của mình ngày càng nhanh.
Anh đứng nguyên tại chỗ, tuỳ ý để cô ôm mình, một lát sau bình ổn lại hơi thở, nhàn nhạt hỏi:
” Cô rốt cuộc muốn cái gì?”
Tuệ Đường áp gương mặt vào lưng Tiêu Đình, nghe anh hỏi, hơi ngẩng đầu nhưng vòng ôm vẫn không buông lỏng, như sợ Tiêu Đình sẽ biến mất
” Cho em một cơ hội, có được không?” Mong muốn của cô chỉ có điều này.
” Không thể ” Tiêu Đình lập tức nói không chút do dự, anh gỡ tay Tuệ Đường ra, mặc dù cô dùng hết sức ôm chặt nhưng thể lực chênh lệch rất lớn, Tuệ Đường đành bất lực bị Tiêu Đình kéo ra.
Cô nghĩ mình đã cố gắng đến vậy mà Tiêu Đình vẫn lạnh lùng không mảy may để ý liền tủi thân, nước mắt không kìm được nữa từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tiêu Đình thấy Tuệ Đường khóc, đột nhiên trong lòng cũng nhói đau
” Mau thu nước mắt của cô lại” Anh lạnh lẽo nói.
Tuệ Đường vẫn khóc.
” Nếu tôi vờ cho cô cơ hội, sau đó sẽ tìm cách trả thù cô, cô sẽ làm thế nào?” Tiêu Đình cười lạnh, giọng điệu mang theo sự chế nhạo.
Tuệ Đường nghe thấy những lời này chỉ biết yếu ớt cười, tuy nhiên giọng nói lại cực kì kiên định:
” Chỉ cần có thể, em cam tâm tình nguyện”
Bọn họ ở bên nhau mười năm, cho dù Tiêu Đình có thay đổi thế nào, cô vẫn tin tưởng anh sẽ không làm hại cô.
Tiêu Đình có cảm giác trái tim vừa mới bình ổn trở lại một lần nữa bị lời nói của Tuệ Đường làm cho kích động, thậm chí khi ấy trong đầu anh còn xẹt qua một ý nghĩ muốn quên hết tất cả những chuyện trước đây, một lần nữa nắm lấy bàn tay cô gái này sống hạnh phúc, anh thầm cười nhạo báng bản thân một chút định lực cũng đánh mất
Tiêu Đình bỗng giơ tay nắm lấy vai Tuệ Đường thô bạo kéo đến mép giường rồi đẩy ngã cô xuống.
Tuệ Đường bị hành động của Tiêu Đình doạ sợ, cô vùng vậy định ngồi dậy nhưng vừa mới nhúc nhích, thân thể cao lớn của Tiêu Đình liền đè ép trên người cô, hơi thở của người đàn ông càng lúc càng gần
” Lâm Tuệ Đường, cô nói cô cam tâm tình nguyện vậy thì tôi muốn thử xem đầu tiên nên làm gì với cô, cô thấy hay là tôi nên đem cô trở thành công cụ phát tiết, chơi tới khi chán mới thôi?”
Công cụ phát tiết? Tuệ Đường mờ mịt nhìn Tiêu Đình, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cô không hiểu anh muốn nói gì?
” Nghe không hiểu?”
Tiêu Đình nâng cằm Tuệ Đường lên, nhếch môi cười, âm thanh lãnh khốc vang lên
” Không nghĩ đến còn ngây ngô như vậy! Ý tôi là tôi muốn đùa giỡn thân thể của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện sao?” Bàn tay còn cố ý ở bên eo cô khẽ vuốt ve.
Tuệ Đường nghe đến đây mới lờ mờ hiểu ra, trong lòng vừa xấu hổ vừa đau đớn, thì ra anh muốn nói đến loại chuyện quan hệ giữa nam nữ kia!
Hồi trung học đều có bộ môn giáo dục giới tính, Tuệ Đường cũng học qua cho nên hiểu sơ sơ, đến khi sang Anh, thỉnh thoảng cô cũng nghe thấy mọi người thảo luận về vấn đề này, lúc ấy cô còn cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhưng vì sao Tiêu Đình nhắc đến điều này lại dùng lời lẽ ác liệt đến thế? Tuệ Đường chợt thấy khổ sở, anh đang cực kỳ căm hận cùng khinh mạt cô.
Tương lai của bọn họ còn quá mịt mờ, gần như không có con đường phía trước
Cô nhắm mắt lại khẽ nói:
” Chỉ cần ở bên cạnh anh cho dù thế nào em cũng không hối hận”
Một góc nào đó trong sâu trái tim Tiêu Đình dường như đã sụp đổ, anh buông người Tuệ Đường ra đứng dậy, Tuệ Đường cho rằng Tiêu Đình muốn bỏ đi nhưng cô lại thấy anh đứng bất động, xoay lưng về phía cô, cất giọng lạnh nhạt:
” Được, nếu cô đã kiên định như thế, tôi sẽ cho cô cơ hội.”