CHƯƠNG 1
Hôm nay ta đột nhiên muốn kể một câu chuyện, kể một chút về chính mình, tuy rằng chuyện của ta đại thể cũng chẳng có gì hay ho, thỉnh thoảng có thể móc ra một chấm nửa điểm thú vị, đảo mắt nhìn một cái vẫn đều là mấy thứ vặt vãnh mà người khác sớm từng trải. Dùng một cái từ mốt mà nói, loại người quê mùa hai lúa gì cũng không hiểu như ta thuộc loại “người Sao Hỏa”, tương ứng với đặc thù chủng loại của ta, ta nên là “cá Sao Hỏa”.
Ngươi đừng nhìn bộ dạng ta bây giờ mà lộ ra một khuôn mặt không tin, nhớ năm đó ta vẫn là một cái mỹ nhân ngư tuy rằng bình thường nhưng lại hùng tâm bừng bừng. Còn nhớ rõ khi đó chỉ mới năm tuổi, ta liền cùng đồng học sát vách Tiểu Phương -nàng là một cái mỹ nhân ngư chẳng chút bắt mắt mà còn thập phần thích trang điểm…
Nhân đây để ta giải thích một phát, mỹ nhân ngư chỉ là cách gọi chung cho chủng tộc đặc biệt chúng ta, cũng không có nghĩa chúng ta lớn lên nhất định là mỹ nhân. Trên thực tế, đại đa số mỹ nhân ngư đều giống như ta với Tiểu Phương vậy, lớn lên không xấu, cũng không đẹp, nửa người trên là mặt người, nửa người dưới là cá, nhưng chúng ta cũng là hai cái lỗ mũi một cái miệng, thỉnh thoảng trang điểm một phát còn có thể gặp người, không trang điểm cũng sẽ không giống như Sadako* lúc nửa đêm. Tóm lại, trước đây trong tiểu thuyết điện ảnh miêu tả mỹ nhân ngư thật sự là làm chúng ta bất đắc dĩ mà thổ huyết, trí tưởng tượng ngu muội của nhân loại thực sự khó có thể lý giải.
Được rồi, nói đến Tiểu Phương thích trang điểm, thực là ngư loại nhất tuyệt. Nàng một ngày tối thiểu soi gương hai mươi lần vuốt vảy cá năm mươi lần õng ẹo bày ra một trăm tư thế, mỗi ngày thấy ta câu đầu tiên sẽ là “Hôm nay ta xinh đẹp hơn chứ!”, khiến cho có một thời kì ta nhìn thấy bộ vảy đuôi vốn là màu đen nhưng vì nàng đến thẩm mỹ viện nhuộm thành màu ánh kim lấp lánh ( lúc này thịnh hành nhuộm màu vàng ánh kim ) liền chạy trối chết, càng miễn bàn nàng còn có thể đến thị trường giao dịch của ngư loại, dùng mười cái vảy cá của mình trao đổi một chuỗi trân châu nhỏ đến không thể lại nhỏ hơn.
Ai, theo ta thấy loại hành động này của nàng thuần túy là lãng phí tiền bạc, nhưng nhu cầu của nữ nhân đối vật chất là đáng sợ, khuyên nàng không nên mua chỉ có chịu nàng thoá mạ một hồi.
Ta đối vật chất cũng không có nửa điểm mê luyến, ách… ngoại trừ kẹo, thế là ta liền tự mình dùng vẩy cá đổi một gói kẹo que về nhà, đương nhiên những kẹo que này đều là lúc nhân loại rời bến thì vô ý đánh rơi. Ta đã từng mắt mở trừng trừng nhìn một tảng kem từ trên trời giáng xuống nện vào trên đầu ta, nhưng không đợi ta nếm được vị thơm ngọt của nó, nó đã tan vào trong nước biển. Vì thế ta đau lòng nhức óc cả một tuần, phát thệ lần sau nó lại rớt xuống thì ta nhất định phải hung hăng quất đuôi cá nhảy tới đón, tuy rằng làm như thế phải đánh liều cực đại phiêu lưu.
Hảo rồi, kéo xa rồi. Hồi đó ta cùng Tiểu Phương nhiệt liệt thảo luận mục tiêu cuộc sống và giá trị của ngư loại, tuy rằng đại bộ phận đều là ta lải nhải còn nàng thì ngáp không ngớt.
Ta tin rằng ngư loại ngoại trừ ta, ai cũng không có đầu não triết học thâm trầm như thế, ngư sinh quan và thế giới quan thực sự nghiêm túc như thế. Con cá khác không phải chung quy ăn no rồi du thủ du thực, chính là bơi mệt mỏi rồi lại không đầu không óc mà cuồng ăn, theo ta thấy thì đó quả thực chính là tự sát mạn tính*. Vì thế ta phi thường đau lòng, hễ đau lòng ta liền sẽ không ngừng nói lung tung một mạch, sau đó liền biến thành tiếng Sao Hỏa Tiểu Phương hoàn toàn nghe không hiểu, mãi đến khi nàng hai mắt trắng dã hoặc dứt khoát cực kì thô lỗ vểnh đuôi nằm ngửa ngủ như lợn chết trước mặt ta, không lâu sau liền phát ra tiếng ngáy rung trời…
Đối với sự không hiểu biết này của nàng, ta cảm giác tức giận cực đoan. Khi đó ta tin rằng người có thể lý giải tư tưởng vĩ đại thâm trầm của ta trên cõi đời này nếu không phải vẫn chưa sinh ra thì chính là đã treo bím tóc*, bất quá không sao hết, đầu não quá mức thông minh không giống ngư loại của ta đã sớm nói cho ta biết tất cả vĩ nhân và thánh nhân đều là tịch mịch.
Không phải có câu nói “Tự cổ thánh hiền giai tịch mịch”* đó sao, đừng coi thường ngư loại chúng ta, sách của nhân loại chúng ta xem không ít, đại đa số là chí bảo* ta kiếm được lúc chìm thuyền, nhiệt ái của ta đối với sách vở và kẹo que như nhau, vì thế Tiểu Phương đã mấy lần mắng ta là đọc hư cả đầu óc.
Trong mộng tưởng từ nhỏ của ta, không có công chúa không có bạch mã hoàng tử không có ái tình không hiện thực như đồng thoại.
Ta tưởng tượng nhiều nhất là chính mình ở Tung Sơn Thiếu Lâm Tự xuất gia luyện võ tu thành tuyệt thế cao tăng, khốc khốc mà gõ mõ tụng kinh, khắp viện lá mùa thu phủ đầy mà ta chỉ cần khoát tay phát ra một đạo chân khí liền có thể hoàn thành nhiệm vụ quét dọn cả một ngày, hoặc chính là ở Đào Hoa đảo giống như Đông Lão Tà thổi tiêu đánh đàn tiêu sái đến đi.
Mái tóc dài của ta tung bay trong gió biển, bên cạnh ta không có một con cá làm bạn, ta đang thiên mã hành không trong cảnh giới Độc Cô Cầu Bại, ta một người huýt sáo đến huýt sáo đi ăn miếng thịt lớn uống ngụm rượu lớn… Ta thậm chí đã biên đạo xong lời kịch chính mình sau khi say rượu đi nghỉ ngơi vào giờ ngọ, chính là duỗi duỗi người, lúc này nên có một mảnh hoa đào chậm rãi rơi xuống hai má ta, cánh hoa phấn hồng ánh vào ngư mục như họa của ta, ta tiêu sái lắc đầu hất nó đi, sau đó khẽ mở ngư thần, lười biếng vịnh “Đại mộng bất giác tỉnh, bình sinh ngã tự tri” hoặc là “Dis, liền một giấc cũng không để lão tử hảo hảo ngủ”…
Được rồi ta thừa nhận ta là tiểu thuyết Kim Dung đọc nhiều rồi, nhưng đó đích thật là mộng tưởng từ nhỏ đến giờ của ta, vì thế ta vừa huyễn tưởng liền có thể tưởng hơn mấy tiếng đồng hồ, tưởng đến cả kẹo que cũng quên ăn.
Buổi tối thường là thời gian ta yêu thích nhất, bởi vì lúc đó ta có thể tắm mình trong ánh trăng bơi nổi ngoài khơi mà không cần lo lắng bị nhân loại phát hiện. Ta thường thường ở ngoài khơi bơi nổi chính là nổi mấy tiếng đồng hồ, nhìn ánh trăng ta có thể suy tưởng vô hạn. Ta nghĩ nguyện vọng của ta rốt cục tới lúc nào mới có thể thực hiện, nhưng mà ta lại bi ai ý thức được đi Tung Sơn cũng được đi Đào Hoa đảo cũng được, không có hai cái đùi là không được, vừa nghĩ tới đây ta liền có điểm nhụt chí. Chẳng qua mỗi khi sóng biển đánh tới, ta đón gió lướt sóng gào thét ở ngoài khơi, lại cảm thấy làm con cá so với làm người phải khoái nhạc nhiều lắm.
Không có áp lực công tác không có ngươi lừa ta gạt không có hai mặt, không cần sống nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng mệt nhọc như trâu chuyên dụng như chó nịnh nọt như hồ ly bị trèo đầu cưỡi cổ như ngựa, cuối cùng vẫn chỉ đổi lấy lạm phát nhân dân tệ / Đài tệ không ngừng bị giảm giá trị thịt heo hơn mười đồng một kí giấy trắng giấy bản giấy vệ sinh toàn bộ tăng giá, khiến cho người nghèo chỉ có thể ăn chay, nhất thủy đa dụng rửa mặt xong lại rửa rau lại rửa chén cuối cùng rửa chân giặt quần áo, cuối cùng nhất là dội cầu tiêu. Vừa nghĩ tới đây ta liền không rét mà run, vẫn là làm cá tốt, màn trời đáy biển đồ ăn cuồn cuộn không dứt, uống miếng nước biển liền có thể no, bị heo mê mị tâm rồi ta mới muốn đi làm người tự tìm tội chịu!
===con’t===
* Sadako : ma nữ phim kinh dị bò ra từ TV
* mạn tính: tính chậm
* treo bím tóc: hồi xưa mỗi lần chém đầu tội nhân phải treo bím tóc lên
* chí bảo: của báu quý nhất
* ngư mục: mắt cá, ngư thần: môi cá
* Tự cổ thánh hiền giai tịch mịch: Từ xưa thánh hiền đều tịch mịch.