Câu Chuyện Của Một Mỹ Nhân Ngư

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Thời gian từng ngày trôi qua, ta vẫn là giống hệt như con rùa đen rụt đầu không chịu đi ra, mặc kệ Tiểu Phương cưỡng bức dụ dỗ thế nào, ta vẫn không chịu trồi lên mặt biển đi gặp hoàng tử. Ta biết rõ hoàng tử nhất định cho Tiểu Phương không ít chỗ tốt để nàng đến gài ta, thế là chỉ cần ta vừa thấy bộ vảy cá ánh kim lấp lánh đó của Tiểu Phương liền bỏ chạy thoát thân.

Qua vài ngày, cuộc sống đột nhiên trở nên bình tĩnh lại. Tiểu Phương nhìn thấy ta một chữ cũng không đề cập tới chuyện hoàng tử, ta chung quy yên lòng. Nhưng không biết rõ vì cái gì mà ta trái lại cảm thấy nỗi tịch mịch trước nay chưa từng có, thật tưởng niệm hương vị của kem, cánh gà hoàng tử làm, đĩa phim thiệt hay và sách còn có… khuôn mặt tươi cười tao nhã của hoàng tử.

Có lẽ thật sự nên trồi lên mặt nước liếc mắt nhìn, nhiều ngày ở chung như thế ta biết hoàng tử cũng không phải cái người xấu, hắn chỉ là… Chỉ là một tên hoàng tử đồng tính luyến thích nhân ngư mà thôi.

Đang ở khoảnh khắc miên man suy nghĩ, đột nhiên, căn nhà vỏ ốc biển màu trắng siêu lớn của ta bị nhẹ nhàng gõ một phát, ta chui đầu ra, không khỏi thất kinh, cư nhiên là hoàng tử!

Hắn mặc đồ lặn trên mặt mang mặt nạ dưỡng khí, liều mạng dùng tay ra hiệu cho ta, ta thất kinh, hắn thoạt nhìn không ổn lắm, đây là biển sâu áp lực biển sẽ lấy mạng của hắn, mà hắn cư nhiên có thể lặn sâu như thế còn chưa có tiễn luôn mạng nhỏ!

Ta liền vội lao ra đỡ lấy thân thể hắn, chầm chậm hướng lên trên nổi thử để không tạo cho trái tim hắn áp lực quá lớn, nổi đến phân nửa thì dưỡng khí dùng hết, tính mệnh hoàng tử như chỉ mành treo chuông, ta phải miệng đối miệng hô hấp nhân tạo cho hắn, ta để ý thấy đôi môi hoàng tử cực kì mát cực kì mềm, mà chính ta lại run đến lợi hại khuôn mặt cũng đỏ giống như đang phát sốt…

Cả đáy biển thanh lương trong suốt, dòng nước nhu hòa giống như tơ lụa, lẳng lặng làm nền cho ta và hắn, có cảm giác không chân thực giống như ở một thế giới khác vậy. Bên người bơi qua một đám cá biển sâu màu sắc sặc sỡ, Tiểu Phương ở một bên che cặp mắt con sao biển, lầm bầm cái gì mà nhi đồng không thích hợp, ta biết rõ không thích hợp cũng đã quản không được nhiều như thế.

Thật không dễ dàng mới trồi lên mặt nước, ta đem hoàng tử kê lên thuyền, nhẹ nhàng vỗ hai gò má hắn, sờ sờ thân thể ướt lạnh của hắn… Ta nhìn thấy tủ lạnh nhỏ trên boong thuyền, trong đó tất nhiên bày đầy kem mà ta thích ăn, giữa boong thuyền thì bày một mâm đồ ăn lớn, mặt trên hoàn toàn đều là món ăn ta thích ăn.

Không biết rõ vì cái gì mà trái tim của ta đột nhiên đau đến lợi hại, co một cái co một cái cơ hồ khó có thể hô hấp, mũi chua xót, nước mắt tình bất tự cấm chảy xuống, từng giọt rơi lên trên mặt hoàng tử, hóa thành trân châu mỹ lệ rơi lả tả xung quanh.

Hoàng tử run run hàng mi, chậm rãi mở mắt, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ vuốt khuôn mặt ta…

Ta khóc nói, ngươi làm gì vậy có phải chán sống hay không cư nhiên đến đáy biển tìm chết.

Hoàng tử cười cười nói, bởi vì ngươi đều không đến a cho nên ta chỉ đành tới tìm ngươi thôi.

Ta nói giỡn chơi cái gì, ngươi cũng không phải người cá, đến đáy biển rồi cũng không thể hô hấp vạn nhất treo bím tóc làm sao giờ?

Hoàng tử nói, ta chỉ là muốn nhìn thấy ngươi nhìn không thấy ngươi ta đều sắp phát rồ.

Ta nói ngươi rồ đừng cho ta cũng rồ nha, ta một người yên lành còn muốn giống như tuyệt đại cao tăng luyện được võ công thượng thừa rời biển ẩn cư đây, bây giờ phải làm sao?

Hoàng tử nói thật có lỗi, ta cũng không biết làm sao giờ, hay ta đi tìm kiếm phù thủy nhân gian xem có cái ma chú gì có thể làm cho nửa người dưới của ta biến thành đuôi cá, như vậy thì ta có thể cùng ngươi cùng một chỗ rồi. Chỉ cần có thể biến thành cá ta cái giá gì đều nguyện ý trả, thanh âm a đôi mắt a cái gì đều có thể…

Ta nhịn không được mắng hắn thực là vỏ não hỏng mất, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt khoa học rồi, ngươi còn tưởng rằng mình đang sống ở thời đại Andersen ư, lại nói trong cổ tích đều là mỹ nhân ngư si tình biến thành người, nào có người lại tình nguyện biến cá?

Hoàng tử nói đó là bởi vì ngươi là một con cá rất khoái nhạc a, với lại ngươi chỉ thích làm cá.

Ta nhìn hắn hồi lâu, mới nói ngươi thực là hại chết ta rồi! Ngươi hủy hoại mộng tưởng của ta hủy hoại thế giới quan của ta, triết học quan và ngư sinh quan, hủy hoại hết thảy của ta !

Hoàng tử cười ôm lấy ta đang một khuôn mặt không được tự nhiên vào trong lòng, hôn hôn mí mắt ta, nói, chúng ta hãy đàm một hồi nhân ngư chi luyến tuyệt đẹp đi!

Hoàng tử xây một biệt thự nổi giữa mặt biển, sàn nhà hoàn toàn là thủy tinh trong suốt, hễ cúi đầu liền có thể thấy nước biển xanh thẳm phía dưới. Nếu như ta không muốn ở dưới đáy biển, liền nhảy vào nhà thủy tinh, bên trong cái gì cần có đều có, quan trọng nhất là có một cái lớn tủ lạnh nhét đầy kem mà ta thích.

Tiểu Phương thường mượn nhà chúng ta để tổ chức các loại hoạt động, cái gì như vũ hội năm mới, BBQ, hội kết bạn, có cái gì mà phim Hollywood chiếu, nàng cũng sẽ kéo hàng xóm đến xem, nghiễm nhiên là bộ dạng bán nữ chủ nhân. Thế là nhà chúng ta thường xuyên người cá hỗn tạp, tiếng hoan hô nói cười không ngớt, hoàng tử cũng dưới sự huấn luyện của ta, từ một người cái gì đều không biết như con vịt lên cạn, biến thành kiện tướng bơi lội có thể một hơi thở bơi năm, sáu tiếng đồng hồ, có thể cùng ta chơi đùa ở trong biển.

Mỗi khi mặt trời chiều ngả về tây, ta liền nhảy lên trên bến tàu trước nhà, cùng hoàng tử hai người cùng nhau ngắm phong cảnh tráng lệ khi mặt trời chiều chìm vào biển rộng.

Ánh nắng chiều màu đỏ đồng nhuộm đỏ khuôn mặt ta và hoàng tử, chim biển phía xa bay lượn loạn xạ, mái tóc dài của ta tung bay trong gió biển, bên cạnh ta có hắn gắt gao dựa sát vào, nhiệt độ ***g ngực hắn làm người ta có cảm giác mê man muốn ngủ, đó là sự ấm áp và an toàn mà ta chưa bao giờ thể hội qua.

Tiểu thuyết càng là đọc đến mức muốn ngừng mà không được, chuyện tình yêu càng là oai oán không may.

Đó từng là tiếc nuối lớn nhất mà chuyện cổ tích gây cho ta, mà điểm ấy tiếc nuối, trước cảnh sắc mỹ lệ như vậy, cũng trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.

Là người là cá thì có cái gì khác nhau chứ, khó nhất là tìm được chỗ nương dựa cảm tình, tìm được người mà ngươi thâm tình, cũng là người yêu ngươi sâu đậm, ta biết rõ nó rất khó, thế nhưng ngươi phải tin tưởng sức mạnh của chân tình.

Nó có ở khắp nơi.

_Hết_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.