Câu Chuyện Của Princess

Chương 4: Chương 4




- Ăn gì đi con ... 

Mẹ Trúc đã gọt sẵn hoa quả, bày biện bên cạnh thức ăn trong bữa tối của Trúc. Trúc cũng không biết sao mình không hợp khẩu vị, hay không hợp thời tiết. Trúc không quen ăn cơm cho lắm. Bên Mỹ, mẹ Trúc vẫn thường nấu cơm cho Trúc ăn, nhưng sao về đến Việt Nam, Trúc lại có cảm giác lạ thường như thế này chứ? 

- Không ngon miệng à? Mấy hôm nay đi học có chuyện gì khiến con không vui sao? - Mẹ Trúc lo lắng nhìn con mình, tay bà vẫn lật đi lật lại một đống giấy tờ. 

Kể cả khi ăn cơm, bà vẫn không thể bỏ bê được công việc. Giữa con và công việc, bà dành sự quan tâm ngang bằng nhau. Nhiều khi, là Trúc bị bỏ rơi do bà bận việc. 

- Các bạn hơi lạ lùng với con thôi... - Trúc không muốn kể lể rằng mình bị các bạn miệt thị bằng những lời lẽ đối với Trúc là cừng kì thô thiển. Nếu nói ra, Trúc hiểu rõ tính mẹ mình như thế nào. 

- Con nên sớm làm quen vậy, mẹ biết là hơi khó cho con, nhưng mẹ không an tâm để con ở bên đó với dì, dì bận buôn bán cả ngày, sẽ không có thời gian ở cạnh con như mẹ được... 

Mẹ Trúc nói mà ánh mắt không rời khỏi tập tài liệu đó. Trúc cũng bị cuốn hút theo, ánh mắt Trúc cũng nhìn vào tập tài liệu mà mẹ đang xem, cũng không khỏi tò mò không biết điều gì khiến mẹ Trúc không rời mắt được.

 - Gì đây mẹ? Con có được xem cùng không? - Trúc nhòm ngó vào, tay cũng sờ vào một tập tài liệu khác nhưng không dám lôi đi, Trúc nhìn ánh mắt của mẹ xem có được cho phép không.

- Được, con cứ xem đi, đừng đảo lộn thứ tự là được. Danh sách nhân viên sẽ bị mất việc vì ba con yêu cầu giảm nhân sự, mẹ đang xem xét nên lên danh sách như thế nào cho ba con... 

Trúc bỏ ngoài tai những gì mà mẹ đang nói. Trúc chỉ cần biết mình được phép xem, còn tập tài liệu này là gì thì Trúc không quan tâm tới. Trúc lật từng trang một, hóa ra đây toàn là sơ yếu lý lịch của từng nhân viên, đến cả nhóm máu, đến cả thông tin bệnh tật, thông tin về gia đình cũng có đầy đủ. Trúc cũng tò mò, lật xem từng người một, trông rất ra dáng của một người sẽ nối nghiệp gia đình. 

- Con xem con ưng ý ai, thì con rút tờ giấy của người đó đi. Mẹ cũng không muốn làm như thế này đâu, nhưng tình hình kinh tế không ổn định, buộc phải làm. Cắt miếng cơm manh áo của họ, mình cũng không vui vẻ gì... - Mẹ thấy Trúc tò mò từng hồ sơ một, bà cũng buột miệng nói với con mình. 

Mẹ Trúc biết, Trúc vốn dĩ ít nói và kiệm lời với chính ba mẹ của mình, đó là bà và chồng bà. Lý do thì bà cũng có thể tự trả lời được, bà và chồng dành thời gian cho con quá ít. Bà có thể tự cảm nhận được rằng Trúc có vẻ thân thiết với cả người quản gia hơn là bà. Nhiều khi, bà luôn nuông chiều Trúc một cách vô lý do, tới bà cũng không hiểu được tại sao mình lại chiều con như thế. 

Trúc gật đầu hiểu ý mẹ đang cho phép mình làm một điều mà chính Trúc cũng không đủ tuổi để làm. Nhưng Trúc mặc kệ, mẹ đã nuông chiều, thì cứ dựa dẫm. Chẳng mấy khi mẹ ở bên Trúc như thế này, Trúc tha hồ lựa chọn. 

Cho tới một tờ giấy ghi thông tin của một người khiến Trúc để ý đặc biệt vào thông tin gia đình... 

“Họ và tên: Trịnh Minh Liên; Ngày Sinh: 31/12/1962... Thông tin gia đình: 

Con gái: Nguyễn Thùy Anh; Ngày Sinh: 6/7/1984. Sinh viên Đại học Đà Nẵng.

Con gái út: Nguyễn Thùy Chi; Ngày Sinh: 14/6/1988. Học sinh lớp 10A, trường THPT K”

Tờ giấy này có ghi thông tin rằng mẹ Chi mắc bệnh về đường hô hấp, tức là sức khỏe không tốt như người khác. Bà và chồng đã li dị, lý do thì Trúc cũng không biết vì sao. Nhưng trong thông tin cho thấy bà đã một mình nuôi hai chị em một thời gian khá lâu rồi. Nếu như vậy, không lẽ gia cảnh nhà Chi cũng không đầy đủ gì, thảo hèn cậu ta có vẻ tức giận khi Trúc có thái độ phá hỏng xe của cậu ta ngày hôm nọ.

- Mẹ, đây là gia đình của một bạn trong lớp con. Mẹ đừng đưa hồ sơ này cho ba nhé? - Trúc rút tờ giấy đó ra khỏi tập tài liệu mà Trúc đang xem. 

- Con quen bạn mới trong lớp rồi sao? - Mẹ Trúc cũng tò mò hỏi lại, bà hiểu rõ con mình, không ngờ tới độ Trúc có thể làm quen với ai đó nhanh như vậy. 

- Không, chỉ là bạn ấy ngồi trên con thôi, bọn họ, không muốn chơi gì với con đâu! 

Trúc cất tờ giấy này vào túi áo, sau đó ăn vội bữa cơm và chạy lên phòng mình. 

... 

Trúc đi học sát giờ, nghĩa là khi trống đánh, thì Trúc đặt chân vào lớp. Thực chất, Trúc đến trường sớm, nhưng lại không muốn hòa nhập, nên ngồi lì trong ô tô, đợi ông bảo vệ đi tới chỗ cái trống mới rời xe để đi vào trường. Trúc đi về vị trí ngồi của mình, thấy quầng thâm mắt của Chi dài ngoằng, Trúc không để bụng cho lắm. Ngồi về vị trí, bắt đầu những tiết học dài ngoằng, thậm chí khó hiểu. Nhưng ở bên Mỹ lâu dài, đủ để có thể tự lực làm mọi việc. Không chỉ riêng học trên lớp, ở nhà, mẹ cũng có thuê gia sư giúp đỡ Trúc nữa. 

Tiết học hôm nay không có gì đặc biệt cho lắm ngoại trừ việc các thầy cô thỉnh thoảng lại đi xuống chỗ Trúc xem Trúc đang làm gì, khi Trúc ngẩng mặt lên thì lại cười hiền hậu nhìn Trúc. Sớm biết, Trúc hiểu đó là sự nịnh nọt.

Tới giờ ra chơi, Trúc thấy Chi đi đâu đó, còn Ngọc và một số người tụ tập lại với nhau... 

- Này, tao nghe nói, mẹ cái Chi nằm trong danh sách chờ xem có bị cắt giảm nhân sự không đó... 

Trúc không biết đám học sinh đang bu tới chỗ Ngọc là ai, chỉ có thể giả vờ lắng nghe. 

- Nó nghỉ lớp học địa, nó kể với tao rồi. Nó đang buồn lắm, tụi mày đừng ghẹo nó. Chúng mày biết chi phí lớp chọn căng thẳng như thế nào mà. Tự nhiên nó khổ sở, tao thương quá...

Ngọc cũng ủ rũ nói. Xem ra Ngọc có thể là một người bạn khá tốt của Chi. Mà Trúc nhớ Trúc rút tờ giấy đó đi rồi, hi vọng vài ngày nữa có thông báo, Chi sẽ ổn hơn. Đó là do sự việc gây lộn hôm nọ mà Trúc mới để ý đặc biệt tới Chi, nhưng Trúc biết, Chi chẳng thèm quan tâm tới mình. Khi còn ở Florida, Trúc thích kết bạn với ai, thì Trúc sẽ mạnh dạn nói. Nhưng không hiểu ở Việt Nam có lý do gì khiến Trúc khó gần mọi người đến thế.

- Nó bảo tao sẽ đi tìm vài công việc vặt làm buổi chiều đỡ cho mẹ nó, chắc chiều lại kéo tao đi tìm cùng nó cho xem. Tụi mày, có tiền tiết kiệm gì, bọn mình góp lại giúp nó đi... tao thật sự không thích nhìn nó khổ cực như thế đâu... Cái Ngọc rút trong cặp ra một tập tiền lẻ, là tiền tiết kiệm của Ngọc, rồi kẹp một tờ giấy đã viết lách gì đó ở bên ngoài. 

- Làm thế nó có tự ái không, tụi tao có, sớm mai sẽ mang tới giúp nó... 

Mấy đứa bạn cũng gật đầu ủng hộ ý kiến của Ngọc. Theo Trúc thì Ngọc không nên làm như vậy. Vốn dĩ mẹ Chi có mất việc đâu, sao cứ phải làm quá lên khi chưa biết kết quả như vậy. 

Hay là những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa như Trúc không thể hiểu được nỗi khổ của những đứa trẻ gia đình thường dân?

Chi quay trở lại lớp học, mọi người giả bộ như không nói chuyện gì với nhau mà chỉ xem bài vở. Hôm nay Trúc cũng thấy, Chi trầm mặc một cách lạ thường.

Trong cặp sách của Trúc vẫn đang cầm tờ giấy thông tin của mẹ Chi, khi Trúc đã lấy tờ giấy này đi, có nghĩa là mẹ Chi vẫn có công việc ổn định mà không cần thấp thỏm lo âu nữa. Trúc không biết mình có nên nói điều này cho Chi biết không? Trúc nghĩ bản thân mình không thể làm một điều gì đó ra hồn từ trước tới giờ vì nhà luôn có giúp việc, thế nhưng Chi thì phải đi làm lụng từ bây giờ là điều khiến Trúc nghĩ Chi bất hạnh. 

Chi hôm nay cũng vẫn mang tâm trạng lo âu, cô không biết vì sao lòng mình như đang đứng trên vực thẳm chỉ sợ bị đẩy rớt nếu như mẹ có tin báo sẽ mất việc.

Chi muốn sang nhà bác, để có thể gọi điện cho khu kí túc xá mà chị Anh đang ở, thế nhưng cô nghĩ chị đang lo học, làm phiền chị là không nên. Chị mà biết chuyện, có khi còn bỏ học về đây đi làm thuê giúp mẹ rồi. Hôm nay Trúc học không vào vì nghĩ ngợi về Chi. Chi học cũng không hiểu vì bận lo nghĩ cho mẹ.

Tan học, Trúc chạy thật nhanh ra khỏi lớp đầu tiên, Trúc chạy tới xe ô tô nhà mình, rồi dặn bác giúp việc đợi Trúc một lát. Sau đó, Trúc tiếp tục đi về con đường hôm nọ mà Trúc đứng. Gió thổi lạnh quá, Trúc nhớ hơi ấm trong ô tô, vì hôm nay Trúc ăn mặc hơi phong phanh một tẹo. Nhưng Trúc vẫn kiên trì đợi Chi đi về qua con ngõ này.

Rồi người cần đến cũng đến, Trúc nhìn thấy Chi đang đạp xe một cách thất thần, cảm giác như chính Chi không điều khiển chiếc xe đó mà là một người khác điều khiển hộ vậy. Trúc ra chặn đầu xe Chi lại.

Chi cũng giật mình, may mà Chi đã phanh gấp, chứ không Chi sẽ làm học sinh chuyển trường bị thương mất.

- Cậu đùa tôi đấy à? Mới được vài ngày, cậu đã có chứng tăng động như thế này sao? - Chi có vẻ bực tức khi bị chặn cứng ở đầu xe như thế. Chi lại sợ, học sinh chuyển trường kiếm cớ gì đó phá hỏng xe cô.

- Nói chuyện được không? - Trúc mặc kệ những gì Chi nói, chỉ hỏi lại một cách lặng lẽ.

- Tôi không có tâm trạng cãi nhau với cậu. Bộ chúng ta có gì thân thiết hả? Đừng làm phiền tôi! - Chi nói rồi định đạp xe đi tiếp.

Thế nhưng khi cô định rời đi, thì Trúc đưa một tờ giấy có ghi gì đó, mà Chi nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được tên mẹ mình đang hiện lù lù ở đấy.

- Cậu... cậu lấy thứ này ở đâu ra? - Chi hơi bất ngờ, cô không đến nỗi sửng sốt, vì cô đã biết trước được việc người nhà Trúc là giám đốc mới chuyển về. Thế nhưng việc Trúc chặn xe cô, rồi đưa ra tờ giấy sơ yếu lí lịch của mẹ mình, thì Chi có bất ngờ thật.

- Lấy từ danh sách cắt giảm nhân sự. Nếu nó ở đây rồi, mẹ bạn sẽ không bị mất việc nữa...

Trúc nói, rồi tránh đường ra cho Chi đi. Nhưng Chi không đi, mà vẫn đứng ngây ngô chừng một hồi lâu mới hiểu được sự việc. Hóa ra Trúc đã giúp mình.

- Sao... cậu biết mà giúp? - Chi cầm tờ giấy xem xét qua một lượt, rồi cất về cặp sách.

- Vì bạn đã tốt với tôi trước. Tôi chỉ làm điều này vì bạn không có ý xấu về tôi!

Thế mà Chi đã từng nghĩ khác. Chi lại nghĩ, Trúc có thể sẽ giận cá chém thớt mịn. Sẽ về kể lể bị bạn bè trong lớp dồn dập viết thư lăng mạ chửi rủa. Nhưng Trúc không nói. Tuy người Trúc nồng nặc mùi giàu nứt cố đổ vách, nhưng Chi có thể nhận thấy, Trúc đang cố gắng hòa nhập như bao người bình thường. Điều tốt này, cô sẽ ghi nhận, và sau này sẽ đền đáp Trúc cho xứng đáng.

- Cám ơn. Tôi là Chi! - Chi nghĩ mình nên giới thiệu một cách thật đàng hoàng.

- Tôi là Trúc...

Cả hai mỉm cười nhìn nhau một hồi, sau đó, Trúc nghe thấy tiếng bấm còi ô tô của chú giúp việc, Trúc lại nhìn thấy Chi chưa kéo hết khóa cặp, liền vội vàng kéo hộ, rồi nói lời tạm biệt.

- Cám ơn vì làm bạn với Trúc. Hẹn Chi ngày mai nhé?

Trúc vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn câu trả lời của Chi. Nhìn thấy Chi gật đầu cười tươi, Trúc mới nhìn đường thẳng và tiếp tục chạy về phía ô tô con của nhà mình.

...

“Mẹ sẽ không bị mất việc!”

Chi đạp xe nhanh nhất có thể về nhà. Về tới cửa, Chi đã gọi to hai tiếng “Mẹ ơi!” rồi.

- Sao thế con? Đi học có chuyện gì à?

Mẹ Chi giật mình, bà nằm từ trong buồng, vẫn đang cảm thấy chán nản vì công việc áp lực, thời buổi khó khăn không thể xin việc được ở nơi khác.

- Mẹ, con nói cho mẹ một tin vui được không?

Chi vừa nói vừa tháo bỏ cặp mình. Sau đó lấy từ trong cặp ra tờ giấy sơ yếu lí lịch với nét bút tự khai của chính mẹ cô. Mẹ Chi cũng bất ngờ lắm, bà không biết tại sao con gái mình có tờ giấy này. Bà nhớ rõ, hôm nọ bà khai ở trong buồng, rồi mang lên cơ quan nộp, đâu có nói cho Chi biết đâu.

- Mẹ không biết đâu nhưng cậu bạn ở trong lớp con mới chuyển đến. Cậu ấy là con giám đốc đấy. Nhìn thấy tên con, cậu ấy rút tờ giấy này ra khỏi danh sách cắt giảm nhân sự. Mẹ đừng lo lắng nữa nhé...

Chi kể về việc Trúc đã giúp gia đình cô một việc cực kì quan trọng. Có thể, đối với Trúc chỉ là hành động nhỏ thôi, nhưng đã giúp Chi rất nhiều.

- Thật à con? Thế thì mừng quá. Chị Anh và con được ăn học đầy đủ là mẹ mừng rồi... hôm nào bảo bạn qua đây, không có gì nhiều đâu, thích món nào mẹ nấu món ấy, mẹ mua gà nhé?

Chi suy nghĩ lời mẹ nói trong đầu. Chi cũng không biết liệu những món bình dân như thế này, Trúc có chịu ăn không. Nhưng cô nghĩ, đây chỉ là bữa cơm chân tình, hi vọng Trúc sẽ nể mặt Chi mà ăn ngon miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.