Vài ngày sau, Vu Tiểu Xuân mới biết tin Tư Tồn đã thôi học. Cô vội chạy tới bệnh viện tìm Tư Tồn. Lúc đó, Tư Tồn đang lau người cho Lý Thiệu Đường, người cúi thấp xuống, dáng hao gầy mỏng manh như tờ giấy trắng.
Vu Tiểu Xuân kinh ngạc gọi tên cô, Tư Tồn ngẩng đầu lên, đưa tay lau mồ
hôi và có phần ngỡ ngàng: “Tiểu Xuân, sao cậu lại tới đây?”, nói rồi lại cúi xuống giặt khăn. Chậu rửa mặt được đặt trên một chiếc ghế vuông
nhỏ, có phần không tiện tay.
“Anh Mặc Trì nói cho mình biết”. Vu Tiểu Xuân chạy tới trước mặt Tư Tồn, chưa nói gì đã vội giúp cô bê chậu lên.
Tư Tồn dừng tay, quay sang nhìn Lý Thiệu Đường rồi giặt sạch khăn mặt, lật người ông một cách thành thạo, sau đó lại nhẹ nhàng lau chùi. Lau người xong, cô giúp ông mặc quần áo, mát xa cho ông từ vai đến cánh tay rồi
hai chân. Đôi mắt Lý Thiệu Đường khép hờ, lộ vẻ thương xót con gái.
Sau một hồi bận rộn, mồ hôi Tư Tồn vã ra như mưa. Vu Tiểu Xuân cũng không
ngồi yên, cô giúp Tư Tồn mang chậu nước đi đổ rồi mới quay lại phòng
bệnh. Tư Tồn giém chăn cẩn thận cho Lý Thiệu Đường, quay sang đã thấy
ông phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Thì ra ông đã ngủ say từ lúc nào rồi.
Vu Tiểu Xuân lúc này không nhịn được nữa, liền hỏi Tư Tồn: “Sao cậu lại thôi học? Người này thật sự là ba đẻ của cậu sao?”
Tư Tồn quay sang nhìn Lý Thiệu Đường, ra dấu im lặng với Vu Tiểu Xuân: “Chúng mình ra ngoài nói chuyện đi”.
Họ cùng nhau đi tới vườn hoa trong bệnh viện. Vốn là người có gì nói nấy,
Vu Tiểu Xuân bắt đầu tuôn ra một tràng câu hỏi liên tiếp, yêu cầu Tư Tồn trả lời. Tư Tồn đành kể lại toàn bộ sự việc cho Vu Tiểu Xuân. Tiểu Xuân thật sự không tin nổi vào tai mình: “Người đó thật sự là ba đẻ của cậu? Còn cậu với Mặc Trì đã... li hôn rồi?”
Tư Tồn đau khổ gật đầu, quay đi chùi nước mắt.
Vu Tiểu Xuân bực tức nói lớn: “Cậu sao có thể li hôn với Mặc Trì được chứ. Hai người rất yêu thương nhau kia mà?”
Tư Tồn muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng cứ nghẹn ứjại. Những vấn đề phức tạp trong chuyện này, Vu Tiểu Xuân nào có hay biết?
Vu Tiểu Xuân nói với vẻ thất vọng: “Cậu tới Mỹ rồi sẽ không bao giờ quay lại phải không?”
“Mình nhất định sẽ trở về. Mặc Trì sẽ luôn chờ đợi mình”, Tư Tồn vội nói.
“Vậy bao giờ cậu mới trở về?”, Vu Tiểu Xuân hỏi tiếp.
Tư Tồn im lặng. Lúc nào cô sẽ trở về ư? Đợi lúc Lý Thiệu Đường khỏi bệnh,
hay là... tới khi ông qua đời? Bác sĩ nói, bệnh xuất huyết não chắc chắn sẽ để lại di chứng. Trường hợp lạc quan nhâ't là bệnh sẽ không tái
phát, nhưng khả năng hồi phục lại như người bình thường, thậm chí chỉ là năng lực tự chăm sóc bẳn thân, thì hầu như không thể. Nếu Lý Thiệu
Đường không bao giờ khỏe lại, Tư Tồn sợ rằng, cô sẽ không còn cơ hội
quay về nữa.
Hai người đi trong im lặng một hồi lâu, Vu Tiểu Xuân hỏi lại lần nữa: “Tư Tồn, cậu thật sự li hôn với Mặc Trì rồi sao?”
Tư Tồn thấy trái tim mình vô cùng đau đớn. Cô dừng bước nhìn Vu Tiểu Xuân, đôi môi khẽ run rẩy không nói thành lời.
“Mặc Trì yêu cậu đến thế, cậu ra đi, anh ấy biết phải làm sao?”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn đau khổ ôm đầu, vừa khóc vừa nói: “Mình cũng rất yêu Mặc Trì”.
Vu Tiểu Xuân ôm Tư Tồn vào lòng và an ủi. Đợi cô bình tâm lại, Vu Tiểu
Xuân nói tiếp: “Mặc Trì bắt mình phải giữ bí mật một chuyện, nhưng mình
không thể không nói cho cậu biết. Lúc cậu xảy ra chuyện với Giang Thiên
Nam, Mặc Trì đã tới tìm mình”.
Tư Tồn kinh ngạc nhìn bạn.
“Lúc đó, mình không thèm để ý tới cậu vì mình đang giận cậu, giận cậu không
nói với mình chuyện kết hôn.”, Vu Tiểu Xuân nói: “Sau khi đưa cậu về
trường, Mặc Trì đã âm thầm tới gặp mình. Anh ấy nói, cậu coi mình là
người bạn tốt nhất và thường xuyên nhắc đến mình. Anh ấy còn thay mặt
cậu xin lỗi mình, khuyên mình hãy tha thứ cho cậu, đừng đánh mất người
bạn thân duy nhất. Thấy dáng vẻ anh ấy vừa khẩn thiết vừa đau khổ, mình
mới biết anh ấy yêu cậu sâu sắc đến thế nào. Anh ấy không nỡ nhìn người
khác khiến cậu không vui. Thậm chí, mình còn cảm thấy, anh ấy có thể móc tim của chính mình dâng cho cậu”.
Trái tim Tư Tồn xôn xang. Cô
chưa bao giờ biết, Mặc Trì đã làm nhiều việc vì cô như thế. Cô nhìn Vu
Tiểu Xuân, thủ thỉ nói: “Vì thế cậu đã tha thứ cho mình?”
“Mình
vốn dĩ không thật sự giận cậu, chỉ là tính tự ái của mình quá cao mà
thôi. Chứng kiến Mặc Trì yêu cậu như thế, mình tin tưởng cậu cũng đáp
lại anh ấy bằng một tình yêu như thế”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn
cố nén nước mắt tới tận giờ phút này nhưng cuối cùng đã không thể nhịn
nổi nữa, nước mắt cứ thế tuôn, trào trên hai gò má nhợt nhạt. Cô cầm tay Vu Tiểu Xuân, nghẹn ngào nói: “Tiểu Xuân, mình thật sự không nỡ rời xa
Mặc Trì, thật sự không nỡ...”
“Nếu đã không nỡ rời xa thì đừng rời xa nữa. Cậu hãy ở lại để được thấy anh ấy cả đời này đối tốt với cậu”, Vu Tiểu Xuân nói.
Tư Tồn im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Tiểu Xuân, nếu một bên là người
chồng mà cậu yêu thương nhất, còn một bên là ba mẹ đẻ ra cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Vu Tiểu Xuân nhất thời không nói được gì, dù có chọn bên nào thì đáp án cuối cùng vẫn là nỗi đau khổ.
Tư Tồn lau nước mắt, cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Thôi chúng mình nói chuyện khác đi. Mọi người dạo này ra sao rồi?”
“Tô Hồng Mai được giữ lại trường, lúc nào cũng ra vẻ dương dương tự đắc”, Vu Tiểu Xuân nói.
“Ơ, cậu ta lúc nào chẳng vậy”.
“Lưu Anh là người duy nhất trong lớp mình được điều về Bắc Kinh.”, Vu Tiểu
Xuân nói tiếp: “Chị ấy đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định
chọn Bắc Kinh. Chị ấy bảo, cứ ổn định ở Bắc Kinh trước, sau này sẽ có
lợi cho con cái. Bây giờ chị ấy đang bận rộn nhờ vả khắp nơi để anh Tiết nhà chị ấy cũng được về Bắc Kinh”.
“Đây chính là nỗi lòng người
làm mẹ, tất cả đều suy nghĩ cho con cái của mình”, Tư Tồn nói. Cô nhớ
đến đứa con đã mất, khuôn mặt lại chan chứa nét sầu muộn. Nếu bây giờ
đứa bé vẫn còn, vận mệnh của cô và Mặc Trì có lẽ đã khác.
“Còn
mình, tốt nghiệp xong sẽ về quê kết hôn. Công việc của cả hai đứa mình
đều ổn thỏa cả rồi. Anh ấy làm ở Đại học Chiết Giang, còn mình về trường Trung học số một Hàng Châu”. Vu Tiểu Xuân bỗng đỏ mặt, ánh mắt không
giấu nổi niềm hạnh phúc.
Cuối cùng trên môi Tư Tồn cũng nở một nụ cười. Cô nắm tay Vu Tiểu Xuân, ngưỡng mộ nói: “Tiểu Xuân, mình chúc
mừng cậu”. Tình yêu của Vu Tiểu Xuân tuy đến muộn nhưng lại rất bền
vững.
Vu Tiểu Xuân lôi từ trong cặp sách ra một cuốn sổ nhỏ, sau
đó nhanh chóng viết kín cả trang giấy. Cô nói: “Tư Tồn, cậu đến Mỹ rồi
đừng quên người bạn này nhé. Đây là địa chỉ của mình: địa chỉ ở quê, ở
Hàng Châu, địa chỉ đơn vị mình và đơn vị anh ấy. Dù tới chân trời góc bể nào cũng giữ liên lạc với mình nhé”.
Thời gian trôi qua thật
nhanh, còn ba ngày nữa là đến ngày Tư Tồn khởi hành. Lưu Xuân Hồng đảm
nhận toàn bộ công việc chăm sóc Lý Thiệu Đường. Ba ngày cuối cùng này,
Tư Tồn không cần tới bệnh viện, chỉ ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và chuẩn
bị hành lí.
Mặc Trì, vẫn theo lệ thường, đi làm từ sáng sớm.
Trước khi đi, anh không đóng cửa phòng ngủ, anh biết Tư Tồn phải quay
lại phòng thu xếp hành lí. Chiếc vali trống rỗng được đặt lên giường. Tư Tồn mở tủ và nhìn vào đống quần áo đầy ăm ắp: riêng áo bông, áo nỉ ngắn dài các loại cô đã có mấy chiếc, đồ thể thao đã bốn năm bộ, còn lại là
vô số váy, áo sơ mi, áo len... Kể cũng lạ, mấy năm ở nhà họ Mặc, cô chưa từng mua cho mình một bộ đồ nào. Tất cả những món đồ này phần lớn đều
là Mặc Trì mua cho cô, một phần nhỏ là Tịnh Nhiên từ Bắc Kinh gửi về
tặng. Ánh mắt Tư Tồn đảo qua đảo lại trong núi quần áo, cuối cùng dừng
lại trên một chiếc áo dạ đen.
Đây là chiếc áo đầu tiên Mặc Trì
mua cho cô. Cô đã mặc bốn năm nay nhưng áo vẫn chỉnh tề, sạch sẽ như mới do được giữ gìn cẩn thận. Đó là chiếc áo tốt nhất mà từ bé đến lớn cô
được mặc nên coi nó chẳng khác nào bảo bối, mãi mà không nỡ mặc. Về sau, tuy được Mặc Trì mua thêm cho rất nhiều quần áo nhưng đây vẫn là chiếc
áo cô thích nhất.
Tư Tồn lấy chiếc áo ra và ướm lên người mình.
Trên đường đi chỉ có một mình cô chăm sóc Lý Thiệu Đường, hành lí được
mang theo vì thế cũng rất hạn chế. Cô quyết định vào ngày ra đi sẽ mặc
chiếc áo này. Cô lần lượt mở từng ngăn kéo tủ: máy thu âm, đồng hồ đeo
tay, bút bi Parker, cao hoa tuyết, nước hoa, khăn tay, tất cả đều nằm
gọn gàng trong đó. Đó đều là những món quà Mặc Trì tặng cô. Chưa bao giờ cô thay đổi thói quen tiết kiệm, giản dị của một cô gái nông thôn, cũng không có yêu cầu cao sang gì về vật chất. Tới tận lúc này, cô mới phát
hiện, tất cả những gì các cô gái thời nay ao ước, Mặc Trì đều đã dành
tặng hết cho mình.
Chiếc vali vẫn nằm đó trên giường, trống rỗng. Tư Tồn lại mở ngăn kéo tiếp theo, bên trong đầy ắp thư từ. Những lá thứ được Mặc Trì dùng dây chun bó gọn thành mấy bó. Tư Tồn ôm chồng thư lên giường rồi tháo bỏ dây chun. Cô đếm từng lá thư, tổng cộng có tám trăm
tám mươi lá. Tư Tồn cho toàn bộ sô" thư vào vali. Trước khi khóa lại, cô nhìn về phía đôi búp bê Nga với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trên đầu
giường. Mặc Trì từng nói, búp bê gái là Tư Tồn còn búp bê trai là anh.
Tư Tồn cầm chú búp bê trai lên và cho vào vali. Cô phải mang “Mặc Trì”
tới Mỹ và để “mình” ở lại bên cạnh anh.
Tư Tồn tự nhốt mình trong phòng Tịnh Nhiên, không ăn không uống, chỉ ngồi đan một đôi găng tay
màu đen. Trời đã chuyển lạnh, đôi tay của Mặc Trì phải dùng để chống
nạng, rất dễ bị cước. Năm ngoái, cô mới học được vài đường đan từ Lưu
Anh nên phải mất một tuần mới đan xong một đôi găng tay, mũi đan nghiêng nghiêng ngả ngả, thế mà lại được Mặc Trì coi như bảo bối.
Len
thuần chất từ lông dê không chịu được ma sát, chỉ qua một mùa đông đã bị cây nạng gỗ làm thủng lỗ chỗ. Vậy mà Mặc Trì vẫn không nỡ vứt, anh giặt sạch sẽ rồi cất lại vào tủ. Khi mùa đống tới, anh lại mang găng tay ra
đeo. Thấy thế, trong lòng Tư Tồn không khỏi cảm thấy bứt rứt. Vì mải bận rộn chăm sóc Lý Thiệu Đường ở bệnh viện, cô chưa có thời gian vá lại
cho anh. Bây giờ sắp đến lúc phải đi rồi, thế nào cô cũng phải đan cho
anh một đôi mới
Hồi còn mang thai, cô đã âm thầm nhờ người mua
giúp loại len lông dê thượng hảo hạng để đan tất, giày, mũ và khăn quàng cổ cho em bé. Cô vẫn chưa biết đan áo len, chỉ biết đan mấy thứ nho nhỏ đó, nhưng mỗi khi cầm que đan lên, đôi tay cô lại nhanh thoăn thoắt.
Bây giờ, kỹ thuật đan đã thành thạo, đường đan vừa dày vừa khít, nhưng
cô lại đan rất chậm, dường như muốn dồn cả tình yêu của mình vào trong
đó. Tới lúc thu mũi kim cuối cùng, Tư Tồn bật khóc. Nước mắt cô rơi trên đôi găng tay màu đen và đọng lại ở đó, tỏa ra ánh sáng lấp lánh như
những hạt pha lê.
Tư Tồn đưa đôi găng tay lên môi và hôn lên đó
thật dài, thật sâu. Len lông dê khá thô mang lại cảm giác ram ráp, giống như đôi bàn tay của Mặc Trì vậy. Cô cảm thấy đôi chút an lòng. Mặc Trì
diện mạo khôi ngô tuấn tú, đôi bàn tay thon dài song lại có phần thô
ráp. Lòng bàn tay của anh do phải cầm nạng trong thời gian dài, sinh ra
những vết chai, mu bàn tay còn có một vết sẹo mờ mờ. Hồi trước, cô lấy
nước nóng ngâm tay cho anh, sau đó thoa thuôc, trị khỏi vết thương do
sương giá, nhưng còn vết sẹo này vẫn sao xóa mờ. Hồi nhỏ, cô nghe người
già trong thôn nói, nếu năm trước bị thương do sương giá, năm sau chỗ
vết thương đó sẽ lại tái phát. Tư Tồn không khỏi lo lắng, găng tay cỗ
đan liệu có đủ dày, đủ ấm cho anh hay không?
Nghĩ đến đây, Tư Tồn chập hai sợi len làm một, sau đó đan tiếp một đôi dày hơn và ấm hơn.
Động tác nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc cỗ đã đan xong đôi găng tay
mới. Lúc này, cô mới phát hiện hai đầu ngón tay của mình đã bắt đầu xuất hiện bọng nước. Khẽ chạm vào thì thây đau nhói tới tận tim. Đêm đã
khuya, khi nghe thấy tiếng Mặc Trì bước vào nhà, cô cầm đôi găng tay đi
ra đến cửa, đứng tần ngần một lúc rồi lại quay vào trong.
Hôm nay đã là ngày cuôì cùng Tư Tồn ở lại nhà họ Mặc. Cả đêm qua không ngủ
được, nên ngay từ sáng sớm, cô đã mang đôi găng tay tới đứng trước cửa
phòng ngủ, nơi đã từng là thế giới riêng của cô và anh. Sáu rưỡi sáng,
trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Tư Tồn gõ cửa ba hồi, rồi không
đợi Mặc Trì lên tiếng, cô đã đẩy cửa đi vào.
Mặc Trì mặc một
chiếc áo lông dê màu sữa bên ngoài một chiếc sơ mi trắng, đang ngồi bên
bàn làm việc, nom vừa nho nhã lại vừa điềm tĩnh. Anh nhìn sâu vào đôi
mắt cô, ánh mắt mang một nỗi yêu thương khó nói thành lời. Tư Tồn lặng
lẽ tới bên cạnh anh, không nói gì mà chỉ khẽ khàng ngồi lên chân anh.
Trước đây, cô không dám ngồi như thế vì sợ bên chân phải duy nhất của
anh không đủ sức chống đỡ, nhưng Mặc Trì luôn nói không sao đâu, bởi chỉ có như thế, anh mới cảm thấy cô hoàn toàn nằm trong lòng anh.
Bây giờ, Tư Tồn đã hoàn toàn nằm trong lòng Mặc Trì. Cơ thể anh hơi gồng
lên nhưng sau đó liền nhanh chóng thả lỏng. Hai tay anh vòng qua eo cô,
cô quay người lại ôm lấy cổ anh, vùi sâu mái đầu vào lòng anh. Chẳng mấy chốc, chiếc áo len của Mặc Trì đã ướt đẫm cả một mảng lớn. Tư Tồn khóc
nấc nghẹn không thành lời, đôi bờ vai hao gầy của cô không ngừng run
lên. Mặc Trì vỗ nhẹ lên vai cô, giống như đang dỗ dành một đứa bé.
Tư Tồn nhất định không chịu ngẩng đầu lên, Mặc Trì đành phải nhẹ nhàng đỡ
cô dậy. Đôi mắt cô đỏ hoe, hai hàng lệ chảy dài trên má. Mặc Trì nâng
niu khuôn mặt cô, nhè nhẹ hôn lên những giọt nước mắt. Trái tim Tư Tồn
như có dòng điện chạy qua. Cô thâ'y lòng mình xôn xao, đôi má khẽ ửng
hồng.
“Em đừng khóc nữa”, Mặc Trì dịu dàng nói.
Tư Tồn khẽ gật đầu, rồi lại rúc vào lòng anh, áp tai mình vào lồng ngực anh. Hôm
đó, Mặc Trì không đi làm. Hai người cứ ôm nhau như thế từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, chẳng nói chẳng rằng, cũng không cử động. Tới khi mặt
trời xuống núi nỗi sợ hãi cũng choán hết tâm trí họ. Họ chỉ hận một nỗi
không thể ngăn mặt trời đừng lặn. Tại sao thời gian không thể ngưng đọng ở khoảnh khắc này? Như vậy, họ sẽ chẳng bao giờ phải rời xa nhau.
Màn đêm cuối cùng cũng lạnh lùng buông xuống. Buổi tối, Tư Tồn không thể ở
lại nhà họ Mặc vì còn phải giúp Lý Thiệu Đường thu xếp hành lí. Cô giúp
việc bưng cơm tối lên phòng nhưng cả Mặc Trì lẫn Tư Tồn đều chẳng thiết
gì ăn uống.
Mặc Trì đột nhiên nói: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, em đã bị anh dọa cho phát khóc không?”
Tư Tồn bỗng phì cười: “Hồi ấy anh thật sự rất đáng sợ, cứ dài mặt ra, giống như người ta nợ tiền anh vậy”.
“Là anh nợ em tiền thì có, đã đưa những năm trăm đồng rồi mà em vẫn không chịu đi, còn không thèm đếm nữa chứ.”, Mặc Trì nói.
“Hồi đó anh không đi làm mà lấy đâu ra nhiều tiền thế?”, Tư Tồn nhướn mày lên hỏi.
“Đó là tiền mẹ cho anh. Mẹ bảo em là con gái, lần đầu tiên đến nơi xa lạ
thật không dễ dàng gì nên không thể để em phải thiệt thòi. Nhưng lúc đó
anh lại dùng tiền mua chuộc em để em rời đi”.
“Không ngờ, em không bị tiền mua chuộc mà lại bị cả một phòng sách mua chuộc”, Tư Tồn nói
Một lúc sau, Tư Tồn lại hỏi: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Mặc Trì nghĩ một lúc, hai mắt anh khẽ hấp háy: “Anh quên rồi”.
Tư Tồn làm ra vẻ định đánh anh: “Sao anh lại quên được. Anh nhớ kĩ lại xem nào!” Ngày mai cô phải đi rồi, bây giờ cô nhất định phải biết vào thời
khắc nào cô đã khiến anh rung động. Sau này tới Mỹ rồi, cô sẽ từ từ hồi
tưởng lại giây phút đã thay đổi cả cuộc đời cô.
Mặc Trì lắc đầu nói: “Anh thật sự nhớ không nổi. Lúc ấy anh chỉ muốn mau đuổi em đi, làm gì có tâm trí yêu em chứ?”
Tư Tồn bĩu môi. Lại đến lượt Mặc Trì hỏi: “Thế em bắt đầu thích anh từ khi nào?”
“Em cũng quên rồi, lúc đó em chỉ thấy sợ anh thôi. Thế nhưng thư ký Lưu
bảo, em chắc chắn sẽ thích anh, Tịnh Nhiên cũng nói y như vậy”.
Mặc Trì im lặng. Tư Tồn hỏi: “Anh giận em đấy à?”
Mặc Trì lắc đầu: “Không, anh chỉ biết chúng ta đã yêu thương nhau. Trước đây là thế, bây giờ cũng thế”.
Tư Tồn không muốn tiếp tục kìm nén nữa, cô sà hẳn vào lòng anh: “Mặc Trì, em không muốn đi. Em không nỡ rời xa anh”.
Mặc Trì ôm lấy cô, điên cuồng hôn lên môi cô. Tư Tồn thấy một vị vừa chát vừa đắng.
Rất lâu sau đó Mặc Trì mới buông cô ra và khuyên cô nên ăn một chút gì đó.
Tư Tồn lắc đầu: “Em không muốn ăn”.
“Sang Mỹ rồi, em sẽ không có cơ hội ăn những món Trung Hoa nữa đâu”.
Câu nói này của anh quả nhiên có tác dụng. Còn nhớ, anh đã từng đưa Tư Tồn
đến dùng bữa ở hai nhà hàng Tây hiếm hoi trong thành phố là Hồng Phòng
Tử và Nhất Phẩm Các. Thị trưởng Mặc nói, đồ ăn ở hai nhà hàng đó rất
đúng chất Tây, hương vị rất giống hồi ông du học ở Liên Xô. Tư Tồn lại
không thích đồ Tây, cả bữa ăn cô chỉ gặm mỗi bánh mì, còn bít tết thì
không chịu động tới. Sang Mỹ rồi, không được ăn cơm Trung Hoa nữa thì cô biết phải làm sao?
Bữa tối hôm đó có cháo, rau xào và bánh bao.
Tư Tồn bôi một chút tương ớt lên bánh bao khiến bánh thơm ngọt hơn vài
phần. Tư Tồn có ý kiến: “Em muốn nhờ cô giúp việc làm cho em một ít
tương thịt bò và tương ớt để mang đi. Lúc nào nhớ nhà thì em sẽ ăn một
chút”.
Mặc Trì nhanh chóng xuống tầng tìm cô giúp việc, rồi quay
lại: “Cô đã bắt đầu làm rồi nhưng sẽ hơi tốh thời gian một chút. Một lúc nữa ăn xong, anh sẽ đưa em về bệnh viện. Sáng mai anh sẽ tiễn em ra sân bay, tiện thể mang nước tương cho em”.
Tư Tồn gật đầu rồi chần chừ hỏi anh: “Mặc Trì, anh có trách em không giữ lời thề của chúng mình không?
Mặc Trì lặng người đi một lúc, anh không ngờ cô sẽ hỏi câu đó. Anh khẽ lắc
đầu: “Em đâu có phá bỏ lời thề. Chúng mình sẽ ở bên nhau cả đời”, Mặc
Trì áp tay cô lên ngực trái của mình: “Cả đời này, ở trong tim”.
Tư Tồn kiên định lặp lại: “Cả đời này, ở trong tim”.
Trời đã khuya, Mặc Trì đưa Tư Tồn tới bệnh viện. Trên con đường vừa tôi vừa
dài, hai người cùng nhau bước đi, nhưng chỉ có một mình Mặc Trì quay về.
Sáng sớm hôm sau, Tư Tồn đẩy Lý Thiệu Đường ngồi trên xe lăn, đứng trước
cổng kiểm tra an toàn ở sân bay nhưng mãị mà không chịu đi tiếp. Mặc Trì nói sẽ tới tiễn cô, cô nhất định phải đợi anh. Thế nhưng, tới thời khắc cuối cùng, Mặc Trì vẫn không đến. Loa phát thanh của phòng chờ sân bay
phát hết lần này tới lần khác: “Chuyến bay XXX tới Bắc Kinh chuẩn bị cất cánh, mong quý khách tranh thủ thời gian tới làm thủ tục lên máy bay”.
Người của chính quyền thành phố thúc giục Tư Tồn: “Mau đi thôi, đến Bắc
Kinh còn phải đổi máy bay nữa”.
Tư Tồn quay đầu nhìn lại lần cuối cùng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mặc Trì đâu. Cô liền đẩy xe lăn đi
vào cổng kiểm tra an toàn.
Mặc Trì không thể tới sân bay tiễn Tư
Tồn, bởi đêm hôm đó, phổi của anh đột ngột lên cơn đau. Anh tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy lồng ngực của mình như bị một khối đá nặng đè lên, gần
như không thở được nữa. Trước đây, đã có vài lần anh đột nhiên bị sốt
cao giữa đêm nhưng lần nào Tư Tồn cũng phát hiện ra. Cô thức dậy đo
nhiệt độ rồi cho anh uống thuốc và truyền nước.
Tình hình lần này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, song Mặc Trì không hề luống cuống hay
sợ hãi. Theo thói quen anh đưa tay lần sang bên cạnh. Nơi ấy vốn là chỗ
của Tư Tồn, thế mà bây giờ chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Trái tim
Mặc Trì bỗng trĩu xuông. Tư Tồn của anh ngày mai đã đi Mỹ rồi.
Hơi thở của anh mỗi lúc một khó khăn, giống như đang bị ai đó chẹn ngang cổ họng. Anh muốn gọi người đến nhưng lại phát hiện ra mình không thể câ't lời, giốhg như đang nằm mơ hay bị bóng đè vậy. Song nỗi đau nhói truyền đến từ lồng ngực lại nhắc nhở anh rằng, đây không phải là một giấc mơ.
Màn đêm tối đen, Mặc Trì thầm nghĩ, lẽ nào thật sự anh phải chết sao?
Nhịp tim anh đang đập dồn dập như chiếc đồng hồ vừa được lên giây cót
vậy. Anh không thể chết được. Đợi tới khi trời sáng, anh còn phải đến
sân bay tiễn Tư Tồn nữa. Bản năng khát khao sống thôi thúc anh vận hết
sức lăn về một phía thành giường nhưng cả người lẫn chăn lại rơi bịch
xuống đất làm bật lên một tiếng động lớn.
Trần Ái Hoa nghe thấy
tiếng động từ phòng Mặc Trì vang tới, liền vội vã chạy đến thì đã thấy
anh nằm co tròn trên nền đất, sắc mặt tím tái, gần như đã rơi vào hôn
mê. Bà vừa khóc vừa kêu Thị trưởng Mặc gọi xe cứu thương đến. Mặc Trì
phải đeo mặt nạ dưỡng khí và được đưa tới bệnh viện ngay trong đêm.
Trước thời khắc vào Phòng Cấp cứu, giống như có kì tích xảy ra, anh mở
choàng mắt, đúng lúc nghe thấy tiếng Trần Ái Hoa đang khóc: “Mau gọi Tư
Tồn tới đây, con bé ở tầng trên cùng”.
Không biết Mặc Trì lấy đâu ra sức lực, anh đột nhiên tháo mặt nạ ra và lên tiếng ngăn cản: “Mẹ... mẹ... đừng tìm Tư... Tồn...”
Trần Ái Hoa bất lực nhìn đứa con trai duy nhất đang nằm đó và cố gắng hớp
lấy hơi thở. Anh nói đứt quãng: “Mẹ hãy để cô ấy ngủ ngon một giấc...
Trời sáng nhớ gọi con dậy, con phải đi tiễn cô ấy”. Nói xong, anh tiếp
tục rơi vào hôn mê. Y tá vội vàng đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho anh và
đẩy anh vào Phòng Cấp cứu.
Trong đêm, Mặc Trì trải qua một giấc
mơ dài. Giấc mơ đó diễn lại toàn bộ câu chuyện tình yêu giữa anh và Tư
Tồn. Anh đã làm cô bị tổn thương, khiến cô phải bỏ nhà ra đi, một mình
tới núi Lư. Anh vừa đau khổ vừa hối hận, không màng tất cả, chạy tới núi Lư tìm cô. Anh chống nạng, chèo đèo lội suối tới núi Lư. Núi cao vô
cùng, đường thì cheo leo, khó khăn lắm anh mới lên đến đỉnh núi. Anh mệt mỏi nhưng không dám nghỉ ngơi vì chỉ sợ sẽ để mất Tư Tồn. Không biết
bao lâu sau, cuối cùng anh đã tìm thấy cô. Anh mừng rỡ, vội vàng lao đến thật nhanh. Tư Tồn cũng chạy ào về phía anh. Anh ôm chặt cô vào lòng,
sự ấm áp dịu dàng mang lại cho anh cảm giác an tâm vô bờ. Hết lần này
đến lần khác, anh đã may mắn không đánh mất cô.
Một cơn khác lại
tới. Trong cơn mơ ấy, Mặc Trì thấy hình như mình bị bệnh, toàn thân
không còn chút sức lực, đến hít thở cũng khó khăn. Tư Tồn ở bên cạnh an
ủi anh: “Anh cứ yên tâm ngủ ngon, đợi anh tỉnh dậy, chúng mình sẽ đi
ngắm mặt trời mọc và ước nguyện dưới ánh bình minh”. Mặc Trì không dám
ngủ, chỉ sợ rằng khi tỉnh dậy sẽ không thấy cô đâu. Tư Tồn nói: “Anh yên tâm ngủ đi, em đã hứa với đồng chí Lưu Xuân Hồng thì cả đời này sẽ
không rời xa anh”. Nghe thấy thế, anh yên lòng chìm vào giấc ngủ. Tối
lúc anh tỉnh dậy, những tia nắng của buổi sớm mai đã len lỏi vào phòng,
song ngồi bên cạnh anh lúc này là Trần Ai Hoa và Thị trưởng Mặc chứ
chẳng thấy bóng dáng Tư Tồn đâu cả.
Mặc Trì muốn nói gì đó, rồi
ngay lập tức nhận ra họng mình không thể phát ra tiếng. Anh hốt hoảng,
ra sức giằng co, nhưng dường như tay anh đang bị một thứ gì đó chặn lại, hoàn toàn không còn sức lực. Trần Ai Hoa vội vàng ấn anh xuống, hai mắt đỏ hoe: “Con ngoan, đừng động đậy. Con muốn gì hãy nói cho mẹ nghe”.
Mặc Trì cố hết sức nói ra hai chữ: “Tư Tồn...”
Đôi mắt Trần Ái Hoa không giấu được nỗi xót xa, bà quay đầu đi chỗ khác.
Mặc Trì muốn đứng dậy, anh đã hứa sẽ tới sân bay tiễn cô. Anh hốt hoảng tự
động rút ống truyền ra khỏi tay và tháo bỏ mặt nạ dưỡng khí. Anh thở gấp gáp, cố gắng nhấc người dậy, giọng nói ngắt quãng: “Con... phải tiễn cô ấy”.
Trần Ái Hoa kinh ngạc, vội vã ngăn anh lại. Mặc Trì cố giằng co: “Nếu chậm chân... sẽ không kịp mất!”
Trần Ái Hoa rơi nước mắt: “Con hôn mê đã ba ngày nay. Tư Tồn đến New York từ lâu rồi”.
Giờ đây, trong đôi mắt Mặc Trì chỉ còn sự trống rỗng. Anh vùi đầu vào gối,
toàn thân hồ như đã bị rút đi toàn bộ sinh khí. Tất cả đều đã muộn rồi.
Không đợi được anh tới, không biết Tư Tồn sẽ buồn tới nhường nào?
Trần Ái Hoa ấn chuông gọi bác sĩ và y tá tới. Y tá lại truyền nước và đeo
mặt nạ dưỡng khí cho anh. Mặc Trì khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Ngoài kia bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa sạch sẽ, không một gợn mây, hoàn toàn trống trải, giống như trái tim anh bây giờ vậy. Mặc Trì
nhắm chặt mắt. Trần Ai Hoa tưởng anh đã ngủ, liền rời khỏi phòng bệnh
tới tìm bác sĩ. Mặc Trì chầm chậm áp tay lên lồng ngực trái, nơi đó vẫn
còn vương lại chút hơi ấm của Tư Tồn, vẫn còn văng vẳng tiếng nói nhỏ
nhẹ mà kiên định của cô: “Cả đời này, ở trong tim”.
Tất cả những
điều tồi tệ nhất sẽ trôi qua, sau đó đều là chuyện tốt. Câu nói ấy phần
nào cũng đúng với tình hình của nhà họ Mặc. Trước Tết, Tịnh Nhiên đã tốt nghiệp đại học và được điều về làm phóng viên của Nhật báo Kinh tế ở
Bắc Kinh, còn Tạ Tư Dương được phân vào Sở Nghiên cứu Kinh tế. Vào dịp
Tết Nguyên Đán, cô dẫn Tạ Tư Dương về nhà chúc Tết, lúc đó cô mới biết
Tư Tồn đã ra đi. Cô khóc lóc một hồi lâu, Mặc Trì liền an ủi: “Cô ấy ra
đi để tận đạo hiếu, sau này nhất định sẽ quay về”. Tạ Tư Dương cũng an
ủi bạn gái. Trần Ái Hoa và Thị trưởng Mặc đều hài lòng về cậu con rể
tương lai này.
Sau Tết, Tịnh Nhiên và Tạ Tư Dương đến ra mắt cơ quan mới. Hai người cùng về Bắc Kinh và bắt đầu xây dựng cuộc sống mới của họ.
Không lâu sau, lại có tin vui báo về, Thị trưởng Mặc được điều sang tỉnh khác làm Phó chủ tịch tỉnh, đồng nghĩa với việc ông đã được thăng chức. Trần Ái Hoa cũng được giữ chức Phó Chủ tịch Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh. Phòng Dân chính tỉnh đã ra quyết định tiếp nhận Mặc Trì. Anh vẫn là thành
viên của Ban nhưng đã có môi trường phát triển rộng hơn. Cả gia đình Thị trưởng Mặc gấp rút chuyển nhà. Những vật dụng mang theo chỉ bao gồm
chút quần áo tùy thân và sách trong thư phòng. Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đều không phải là người của thành phố X. Họ tới đây vì công việc và rời đi cũng vì công việc. Đối với những người cả đời đi theo Cách mạng
như họ thì đây là điều cực kì hiển nhiên. Thành phố X là quê hương thứ
hai của Mặc Trì. Anh đến đây từ năm mười tuổi và đã trải qua những thời
khắc đẹp đẽ, cũng như những giây phút bi thảm nhất ở nơi đây. Quan trọng hơn cả, ở nơi đây, anh đã tìm thấy một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Không giống như ba mẹ mình, anh dành tình cảm đặc biệt cho thành phố’ này.
Căn nhà mà gia đình họ Mặc đang ỡ cùng toàn bộ vật dụng trong nhà đều là tài sản quốc gia. Thị trưởng Mặc được thăng chức chuyển tới nơi khác,
đương nhiên căn nhà phải giao lại cho Nhà nước quản lí.
Mặc Trì
đóng gói lại toàn bộ sách vở. Thư phòng vốn rộng lớn bỗng nhiên trống
không. Anh nhớ lại đêm mưa gió năm nào, Tư Tồn giống như một chú cún con bị thương trốn vào góc thư phòng, tay ôm lấy một cuốn sách và không
ngừng run rẩy. Đây cũng là nhà của Tư Tồn, nếu sau này cô ấy quay lại,
chắc sẽ không thể tìm về nhà được nữa.
Vào buổi tối trước ngày
khởi hành, Mặc Trì tới gõ cửa phòng ba mẹ. Vợ chồng Thị trưởng Mặc đang
bận rộn thu dọn đồ đạc. Mặc Trì chổng nạng bưốc vào, đi tới trước mặt ba mẹ và nói: “Ba, mẹ, con không muốn tới làm ở Phòng Dân chính tỉnh”.
“Cả nhà mình đều chuyển đi, con định một mình ở lại đây sao?”, Trần Ái Hoa kinh ngạc hỏi.
“Con sẽ không ở lại đây. Con đã gửi đơn từ chức tới Cạc Dân chính”, Mặc Trì bình tĩnh đáp.
“Từ chức ư? Con định đi đâu?”, Thị trưởng Mặc cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông công tác ở cơ quan đã hai mươi năm ròng nhưng lần đầu tiên mới nghe
đến hai chữ “từ chức”.
“Con đi Thẩm Quyến”, Mặc Trì trả lời ngắn gọn.
Cả Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa đều hoảng hồn. Trần Ái Hoa lỡ tay làm rơi bình hoa nhưng cũng không bận tâm thu dọn: “Con đi Thẩm Quyến để làm gì chứ?”
“Lần trước, sau chuyến khảo sát ở Thẩm Quyến về, không
phải ba đã nói, nơi đó là lá cờ đầu của cải cách mỡ cửa, là miền đất hứa dành cho thanh niên sao? Con cũng muốn đi tìm kiếm miền đất hứa của
mình”.
Trần Ái Hoa cướp lời anh: “Con đừng có làm loạn. Thẩm
Quyến còn chưa được xây dựng xong, nơi nơi đều là công trường, con đến
đó làm gì?”
Mặc Trì không để ý tới những gì mẹ nói, anh phản bác: “Người khác có thể đi, sao con không thể? Con muốn đi xây dựng đặc khu
mới”. Anh đứng đã mệt nên dựa vào cây nạng để đổi tư thế, cái chân duy
nhất nhè nhẹ dịch chuyển.
Trần Ái Hoa cảm thấy khó chịu với bộ
dạng vừa tàn tật vừa ương ngạnh của con trai. Bà vừa đau lòng, vừa bực
bội nói: “Người ta đều khỏe mạnh tráng kiện, còn con chỉ là một đứa trẻ
tàn tật...” “Con đã quyết định rồi. Vé tàu đi Thẩm Quyến con cũng đã
mua. Con sẽ rời đi muộn hơn ba mẹ một ngày”, Mặc Trì ngắt lời mẹ.
“Mẹ biết con không quên được Tư Tồn.”, Trần Ái Hoa nói: “Nhưng từ khi con
bé đến Mỹ một lá thư cũng không viết về. Việc gì con phải hành hạ bản
thân như thế? Đi tới nơi xa xôi đó, thân cô thế cô... Con người ta vẫn
cần nhìn về tương lai, cô bạn họ Giang của Tịnh Nhiên...”
“Mẹ!
Đừng nói nữal”, Mặc Trì kích động ngắt lời Trần Ái Hoa. Anh chưa bao giờ nói với mẹ bằng giọng điệu đó. Cố gắng trấn tĩnh lại, anh nói tiếp: “Cô ấy không phải hạng người đó”.
Đau dài không bằng đau ngắn, Trần Ái Hoa tàn nhẫn nói: “Tư Tồn sẽ không quay lại đâu. Con cần bắt đầu cuộc sống mới”.
Thị trưởng Mặc ra hiệu cho Trần Ái Hoa dừng lại. Ông dùng lí lẽ nói với Mặc Trì: “Thẩm Quyến thật sự là vùng đất có hi vọng, nhưng cũng là nơi vô
cùng tàn khốc. Ớ đó, người ta không nói là “làm việc” mà gọi là “làm
thuê”. Ngày ngày công nhân phải làm thêm giờ, họ còn không có gì bảo
đảm”.
“Con không sợ”, Mặc Trì ương bướng nói.
“Nếu muốn
làm trong các ngành kĩ thuật thì đều phải là thợ có kinh nghiệm, ngoài
ra Nhà nước còn hoan nghênh sinh viên mới tốt nghiệp tới xây dựng đặc
khu mới. Nhưng sức khỏe con không tốt, con lại mới chỉ học tới cấp
hai...”, Thị trưởng Mặc tiếp tục phân tích.
“Con biết”, Mặc Trì đáp cụt lủn.
Thị trưởng Mặc đành bất lực: “Ai dà...”
Không đợi ba nói tiếp, Mặc Trì nói chắc như đinh đóng cột: “Ba mẹ, con đã quyết định rồi!”
Trần Ái Hoa lại sốt sắng, Thị trưởng Mặc đưa mắt ngăn bà lại, rồi quay người mở ngăn kéo lấy ra ba cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Mặc Trì: “Ba và mẹ con
không tích lũy được nhiều, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Nếu con muốn đi thì
hãy mang theo số tiền này”.
Mặc Trì đẩy ba cuốn sổ tiết kiệm về
phía ba, lớn tiếng nói: “Ba! Ba có còn coi con là người nhà họ Mặc
không? Con trai nhà họ Mặc phải dùng đến tiền tích lũy của ba mẹ mới có
thể phiêu bạt sao?”
Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa cùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thị trưởng Mặc mới thở dài: “Thôi, tất cả tùy con vậy”.
Hai ngày sau, Mặc Trì tiễn ba mẹ ra bến tàu. Sau hôm đó, anh đeo một
chiếc ba lô gọn nhẹ, tay chống nạng và bước lên chuyến tàu tới Thẩm
Quyến.