Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 13: Q.5 - Chương 13: Chương 12




Cận Phi Vũ ngồi trong sân sau của quán bar Butterfly Kisses, tay cầm cái búa nhỏ, hết sức chăm chú gõ đập một đống gỗ. Trong vụn gỗ bắn tung tóe, lộ ra một chiếc xích đu hình bươm bướm làm bằng gỗ, cao bằng nửa thân người, vẫn chưa hoàn thiện. Mỗi một thao tác đều tinh tế tới kinh ngạc. Ánh nắng xuyên qua tán lá xanh biếc như ngọc, in thành những hình thù loang lổ nhảy nhót xung quanh ông, kết thành một khoảng không gian yên tĩnh êm đềm. Những ồn ào huyên náo bên ngoài quán bar đã được cách ly hoàn toàn sang một chốn xa xôi nhất.

– Quét sơn lên nữa là chiếc xích đu coi như hoàn thành! – Cận Phi Vũ bỏ đồ nghề xuống, thổi bay những mạt gỗ bám trên tay vịn xích đu, hài lòng đu đưa khẽ mấy cái – Cậu có biết ta đã làm thứ này bao lâu rồi không?

Ông ngẩng đầu lên, hỏi Khô Nguyệt đang ngồi trước mặt. Khô Nguyệt buông cuốn sách trên tay xuống, mắt lim dim, lắc đầu.

– Một ngàn năm! – Cận Phi Vũ quay người xách lên một thùng véc ni, cẩn thận quét lên chiếc xích đu – Ta đã hứa với Mặc, sẽ tự tay làm một chiếc xích đu hình bươm bướm để tặng cho nó. Thế nhưng món quà này, ta đã phải chuẩn bị mất một ngàn năm. Rất buồn cười phải không?

– Nếu cho ông thêm một cơ hội nữa để lựa chọn, ông vẫn từ bỏ con gái mình? – Khô Nguyệt chậm rãi hỏi – Nói tới cùng, ông chẳng qua chỉ là một dược sư của vua Bướm Tuyết, có cần thiết phải “vĩ đại” như thế không?

– Đức vua và hoàng hậu đối xử với ta không bạc. – Cận Phi Vũ mỉm cười – Huống hồ, đức vua khi đó đã không còn là vua Bướm Tuyết quyền uy cao quý nữa, mà chỉ là một người cha không còn cơ hội để bảo vệ con gái của chính mình.

– Ông cứu con gái của người khác, còn con gái ruột của mình trong suốt một ngàn năm qua lại luôn tìm cách lấy mạng ông. Thế mà bây giờ ông vẫn còn có tâm trạng ở đây đục đẽo. – Khô Nguyệt nghiêng đầu, giọng châm chọc – Thần kinh của ông thật không phải cứng rắn một cách bình thường.

– Ta rất vui vì nó tới giết ta! – Cây chổi quét sơn trong tay Cận Phi Vũ vẫn di chuyển khéo léo – Biết được nó còn sống là sự an ủi lớn nhất đối với ta. Năm xưa những kẻ xâm lược ghê tởm tới chết cũng không ngờ được rằng đức vua và hoàng hậu trong thời khắc cuối cùng đã giải thần chú Sát Thiên Tuyệt Viêm phong ấn ở dưới nền móng của hoàng cung, biến toàn bộ thế giới Chiêu Hồng thành một địa ngục rực lửa. Đôi cánh của Bướm Đêm sẽ tái sinh trong ngọn lửa, khiến tất cả kẻ địch, cùng với toàn bộ quê hương của chúng ta biến mất giữa hư không. – Ông ngừng lời, thở dài thườn thượt.

Khô Nguyệt cnở một nụ cười chế giễu:

– Tôi thật không ngờ rằng, bóng người nhìn thấy bên đầm nước trong thung lũng Tri Hàn năm xưa chính là ông. Lại càng không ngờ được rằng, một nghìn năm sau, tôi lại được người khác thuê để trừ khử dược sư Bướm Tuyết, người từng có thân phận, có địa vị trong tộc yêu bướm năm xưa, thường ngày chưa bao giờ gặp mặt.

– Số mệnh thú vị như thế đấy! – Cận Phi Vũ nhúng chổi vào một thùng sơn màu, tiếp tục công việc của mình – Ta đã luyện đủ bột tinh quang Tụ Linh đủ cho mọi người sử dụng, và Nguyệt Thành mọi mặt cũng ngày càng ổn định, Lạc Diệp cũng đã trưởng thành khôn lớn. Bao nhiêu năm qua, ta chưa bao giờ giao tranh trực diện với Mặc, nguyên nhân chỉ là để chuyên tâm hoàn thành “công việc” thực sự này. Bây giờ thì tốt rồi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Khô Nguyệt nhìn dáng vẻ thư thái của ông ta, chau mày hỏi:

– Ông dự định…

– Sau khi công việc của ta hoàn thành, cậu có thể bắt đầu công việc của mình. – Cận Phi Vũ cười với anh – Cậu có thể mang cái xác của ta tới cho khách hàng. – Ông ngừng lại một lát rồi nói tiếp – Thế nhưng, không cần phiền cậu phải đích thân ra tay.

– Nghĩa là sao? – Anh thực sự không thể hiểu nổi người đàn ông này.

– Tôi biết lần này Mặc đã làm những việc gì. Đám thuộc hạ của tôi cũng biết. Ngay từ mấy tháng trước, nó đã gửi “thông điệp chết” với Nguyệt Thành. Ngày kia, nó sẽ hủy diệt toàn bộ Nguyệt Thành. Ha ha, xét về điềm này, nó cũng được coi là quang minh lỗi lạc. – Thần thái của Cận Phi Vũ dần dần trở nên nghiêm túc – Nếu không có gì thay đổi, ngày kia sẽ có một đám đông con người mang theo những vũ khí tối tân nhất của bọn họ, tụ tập bên ngoài Nguyệt Thành. Mặc sẽ giúp bọn chúng phá giải kết giới, giúp chúng mở đường vào Nguyệt Thành. Ta phải đảm bảo sự an toàn cho Nguyệt Thành.

– Ông định… – Khô Nguyệt ngẫm nghĩ chốc lát, buộc miệng nói – Dùng thần chú Đại Ảo Cấm của tộc Bướm Tuyết?

– Hiểu biết cũng rộng đấy chứ! – Cận Phi Vũ thoải mái cười vang, thản nhiên như không – chỉ cần khiến cho những kẻ đó, bao gồm cả Mặc, vĩnh viễn nhìn thấy Nguyệt Thành là một vùng đất hoang, hoặc một hồ nước, hoặc một ngọn núi, thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

– Để tạo ra ảo giác vĩnh viễn này, ông sẽ phải đánh đổi bằng cả tính mạng. – Khô Nguyệt lạnh lùng cảnh tỉnh.

– Trong cuộc thay đổi này, ta là người có lợi. – Cận Phi Vũ cúi đầu, tỉ mẩn quét sơn màu cho chiếc xích đu -Thế nhưng, hãy giúp ta giữ bí mật. Ta nói với mọi người rằng, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, tập trung toàn bộ ý niệm của mình vào kết giới, thì bất cứ một kẻ xâm phạm nào cũng không thể công phá Nguyệt Thành.

Khô Nguyệt đứng dậy, trước khi bỏ đi, anh nói mà không hề quay đầu lại:

– Cũng tốt, tôi cũng được rảnh tay. Ngày kia, tôi sẽ dọn xác cho ông.

– Cảm ơn! – Sau lưng Khô Nguyệt vẳng lại một giai điệu dịu êm, chính là bài hát “Butterfly Kisses” quen thuộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.