– Khô Nguyệt, Khô Nguyệt! – Lạc Diệp thình lình lao ra từ bên kia quán trọ, hào hứng níu lấy cánh tay Khô Nguyệt, lớp màng trên đôi mắt dường như nhạt đi một chút so với thường ngày – Món quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho King đã hoàn thành rồi! Ưu tiên anh nhé, tôi cho anh xem trước!
Trên sườn núi nơi mọc những đóa râm bụt ánh sao, Khô Nguyệt ngẩn ngơ nhìn sững vào món quà mà Lạc Diệp tặng cho Cận Phi Vũ – một tờ giấy vẽ trắng tinh.
– Đây chính là món quà sinh nhật cô tặng cho King ư? – Khô Nguyệt lật qua lật lại tờ giấy, chẳng tìm ra được thứ gì.
– Đúng thế! – Lạc Diệp vẻ đầu đắc ý, thận trọng sờ tay lên tờ giấy trắng – Tôi đặt tên cho bức tranh này là “Ngày và đêm”, hi hi, một cái tên rất thú vị phải không?
Khô Nguyệt dở khóc dở cười:
– Rõ ràng đây chỉ là một tờ giấy trắng!
– Không phải đâu! – Lạc Diệp cuống quýt! – Anh hãy áp mặt lên! Bên trái tờ giấy!
Khô Nguyệt khẽ trề môi, áp mặt lên tờ giấy. Vào khoảnh khắc da mặt anh chạm vào tờ giấy, đôi mắt khép hờ của anh chợt mở choàng. Ấm? Nửa bên trái của bức tranh rất ấm! Không phải là cái nóng rực vốn có của mùa hạ, mà là một thứ nhiệt lượng vô cùng đặc biệt, cứ như là có sức sống, dường như bên dưới bức tranh có ẩn giấu một vầng mặt trời.
– Tôi đã bỏ ra rất nhiều ngày để thu thập ánh nắng của Nguyệt Thành. Mỗi buổi sáng sớm và chạng vạng, tôi đều thu gom hơi ấm của mặt trời với các hình thái khác nhau. – Lạc Diệp hào hứng kể – Chỉ có điều tôi quá ngốc, vẫn chưa biết sử dụng phong ấn cho thành thạo, phải tiêu tốn rất nhiều công sức mới mới phong ấn được sự ấm áp này lên trên tờ giấy. Đây chính là hơi ấm của ánh mặt trời thực thụ!
Khô Nguyệt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, khi đó, cô nhóc này đang ngồi trên nóc nhà, trên tay cầm một chiếc bình thủy tinh. Anh chỉ vào bên phải của tờ giấy – Thế thì tại sao nửa còn lại của bức tranh lại lạnh?
– Ngốc xít! – Lạc Diệp cười khúc khích – Đã đặt tên là “Ngày và đêm”, bên kia là ánh mặt trời, thì bên này đương nhiên phải là ánh trăng chứ! Anh hãy chờ tới khi trời tối mà xem! – Cô ngửa mặt lên trời, rồi sờ tay lên khuôn mặt – Ừ, có lẽ cũng sắp rồi!
Khi màn đêm dần tối sẫm, trong mắt của Lạc Diệp tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, trong suốt long lanh, sóng sánh như dòng nước.
Bên phải bức tranh, có một mảnh trăng lưỡi liềm không biết được vẽ bằng thứ màu gì, bao quanh là vô vàn ánh sao li ti.
– Đó là chất dịch trong cánh hoa râm bụt ánh sao! – Trong mắt Lạc Diệp lấp lánh nụ cười – Tuy rằng tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết chắc là rất đẹp.
Nâng bức tranh trên tay, Khô Nguyệt bắt đầu dò đoán, rốt cuộc là thứ tình cảm và tâm tư gì đã khiến cô nhóc này “đặt” cả mặt trời và mặt trăng vào trong bức tranh này làm quà cho Cận Phi Vũ.
– Tôi biết ông ấy vẫn luôn nhớ tới một người. – Lạc Diệp ngồi xuống – Lần đó, ông ấy uống say, dựa vào lòng tôi, nói rằng ông ấy đã đánh mất một thế giới.
– Cho nên cô mới tặng cho ông ấy một thế giới ngày qua đêm lại, nắng ấm trăng trong? – Khô Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cô, lần đầu tiên nói với cô bằng một giọng rất nghiêm túc.
– Phải! – Lạc Diệp gật đầu dứt khoát – King đã làm rất nhiều việc vì tôi, rất nhiều. Còn toàn bộ Nguyệt Thành này nữa. Nếu không có ông ấy, đám yêu quái nơi đây có lẽ đã biến thành dược liệu luyện đan từ lâu rồi, hoặc còn bi thảm hơn thế. Hình như ông ấy chưa bao giờ sống cho bản thân mình. – Đôi mắt to tròn của cô sáng lên lấp lánh – Việc tôi có thể làm được, chính là sống một cách vui vẻ. Sau đó, hết sức tặng sự vui vẻ của tôi cho ông ấy.
Khô Nguyệt im lặng một lát, cẩn thận cuộn bức tranh lại, trả lại cho Lạc Diệp.
– Ông ấy sẽ thích nó! – Anh khẽ nói.