Cố Thất Thất đã dọn tới khu dân cư nhỏ này được một tuần, vẻ hào hứng vẫn bừng bừng trên nét mặt. “Ngôi nhà” trước đó của cô ở một góc của sa mạc Sahara, nắng như thiêu đốt. “Ngôi nhà” trước nữa ở trên một núi băng tại Nam Cực, bước ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy cả bầy chim cánh cụt. Trước nữa, ở trong một ngôi làng tại ngoại ô Cape Town, hoặc là, ở đại lộ số 5 tại New York. Tóm lại, cô và anh trai mỗi năm đều chuyển nhà một lần. Mấy trăm năm nay, trên trái đất gần như không có nơi nào cô chưa đặt chân tới.
Năm nay, cô chuyển đến Trung Quốc, tới thành phố nhỏ có tên gọi Vong Xuyên. Thế nhưng, lần này chỉ có một mình cô. Nhân cơ hội Cố Vô Danh có việc phải đi xa, cô đã chạy trốn khỏi khu biệt thự lộng lẫy phô trương tại một nơi nào đó ở nước ngoài.
Nếu như cô không nhớ nhầm, đây là chuyến du lịch một mình đầu tiên trong đời cô.
Cố Vô Danh là anh trai, là bảo mẫu, là thầy giáo, là cai ngục của cô. Yêu cầu duy nhất đối với đứa em gái duy nhất của anh ta, chính là phải nghe lời.
Phải nghe lời, không được tin tưởng bất cứ sinh vật sống nào dưới lớp vỏ da.
Phải nghe lời, chỉ được phép ăn chay, không được ăn thịt, càng không được động chạm tới những thức ăn rác rưởi kiểu như khoai tây chiên.
Có lẽ vì anh quá yêu cô. Nhưng, cho dù anh trai cô xuất phát từ sự bá quyền của thói gia trưởng, hay là sự quan tâm của tình ruột thịt, Cố Thất Thất cũng đã thực sự chán ngấy một cuộc sống có quá nhiều cấm đoán.
Cô muốn sống cuộc sống của chính mình.
Người sống trong khu dân cư bình dân này rất đông đúc, có học sinh trung học, nhân viên tiếp thị dao cạo râu, những ông bà già tóc bạc đã nghỉ hưu, còn có cả biên tập viên chuyên mục tạp chí gì gì nữa, hỗn độn đủ kiểu.
Cố Thất Thất ngày ngày đều chui ra chui vào những căn nhà của họ, xem họ làm việc, nghe họ trò chuyện. Cuộc sống thế tục, mùi vị nhân gian, là những thứ không bao giờ có thể cảm nhận được khi ở trong sa mạc, ở Nam Cực, hay trong biệt thự xa hoa.
Thế nhưng, chính vì những hành vi “thân thiện” giữa cô với loài người, mà Cố Vô Danh đã từng tẩn cho cô hai trận nên thân. Một lần bởi cô ra tay cứu một người phụ nữ trung niên nhảy lầu giữa đêm, còn lần khác do cô cõng một chàng trai trẻ bị ngã gãy chân chạy ra khỏi khu rừng đang bốc cháy.
Việc cô cho là tốt, trong mắt anh trai lại là tội ác tày trời.
Người phụ nữ trung niên được cô cứu sống, khi nhìn thấy người đỡ lấy mình là một bộ xương trắng lóa như tuyết, lập tức thẳng tay xô Cố Thất Thất ra, rú lên chói lói rồi ngất lịm. Ngày hôm sau, việc đầu tiên mà bà ta làm sau khi tỉnh lại chính là tìm rất nhiều đạo sĩ tới nhà làm phép suốt ba ngày trời, vẽ bùa xua đuổi tà ma dán kín cánh cửa.
Còn chàng trai được cứu thoát khỏi khu rừng bốc cháy, sau khi nhìn rõ bộ dạng của cô, hành động đầu tiên của anh ta chính là rút ra con dao găm phòng thân, đâm thẳng vào ngực cô.
Là một con cốt yêu, Cố Thất Thất buộc phải hiện nguyên hình thì sức mạnh của cô mới có tác dụng đối với con người.
Cô không phải là tà ma, nên bùa chú của đạo sĩ đối với cô chỉ là một tờ giấy. Cô chỉ là một bộ xương, nên con găm của anh chàng kia chẳng thể làm cô sứt mẻ. Cô chỉ có chút băn khoăn, cô chẳng qua là muốn cứu mạng bọn họ, chẳng qua chỉ để lộ hình dạng thật sự thôi mà.
– Em không giống với bọn họ! – Sau khi dần cho Cố Thất Thất một trận, Cố Vô Danh hét lớn một câu – Không giống!
Bước trên đường phố ngập tràn ánh nắng, Cố Thất Thất ngó ngiêng trong đám đông con người, những già trẻ kia, chẳng qua là có nhiều hơn cô một lớp da thịt mà thôi. Hơn nữa, sau khi bọn họ chết đi, chẳng phải cũng là một bộ xương? Suy cho cùng, bọn họ rõ ràng cũng giống hệt như cô, tại sao lại phải sợ hãi đến thế? Sợ cô, khác nào sợ hãi chính bản thân họ?
Con người đúng là một sinh vật vừa thú vị vừa cổ quái, một mặt hết sức yêu quý cơ thể của mình, mặt khác lại sợ hãi bộ xương chống đỡ cho da thịt của chính mình.
Mâu thuẫn này càng sâu sắc, Cố Thất Thất lại càng khát khao được kết bạn với một con người. Do nơi ở thường xuyên thay đổi, cộng thêm sự quản thúc của anh trai, nên cô chẳng có mấy bạn bè. Đương nhiên, “bạn bè” của cô là đủ các loại yêu quái, như tiểu yêu quái nấm ở trong núi, lão yêu tinh bọ cạp ở sa mạc Sahara, yêu hoa sành điệu ở New York vân vân, song không bao gồm con người.
Cố Vô Danh nói, không một con người nào muốn kết bạn với cốt yêu. Cốt yêu không giống với các loài yêu quái khác, không thể biến hóa thành hình dạng nam thanh nữ tú một cách tùy ý, chúng ta không bao giờ biến hóa ra được một bộ da đẹp đẽ mà con người yêu thích. Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ là một bộ xương chân thực nhất.
Về điểm này, Cố Thất Thất hiểu rõ. Một con cốt yêu đích thực từ khi sinh ra cho tới khi chết đi, đều không thể thay đổi hình dạng của bản thân. Còn về bà dì họ bị con khỉ dữ kia đập chết, dù tu luyện có cao thâm đến mấy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chui vào bên trong tấm da người, giả mạo hình người một cách đại khái, chứ không thể biến thành thân người thật sự.
Thế nhưng, không thể biến thành một cô gái xinh đẹp thì đã sao? Hình dạng hiện tại của mình có gì không tốt? Mẹ từng nói, mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trong tộc cốt yêu. Cho nên, Cố Thất Thất tới tận lúc này cũng không hiểu nổi nguyên nhân căn bản của việc con người ghét bỏ mình. Lẽ nào chỉ vì khác biệt về quan điểm thẩm mỹ?
Nhưng, cô vẫn tin rằng, sẽ có người khác với số đông.
Đối với “niềm tin” của cô, Cố Vô Danh vẫn chẳng coi ra gì, giống như đã dè bỉu hành động soi gương của cô, nói rằng, anh với em đánh cược nhé, nếu như có một con người sẵn sàng kết bạn thực sự với em, thì từ nay về sau, cho em được toàn quyền quyết định cuộc sống, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì. Điều kiện là, người đó phải nhìn thấy rõ ràng bộ dạng thực sự của em.
Đồng ý!
Cố Thất Thất muốn dùng vụ cá cược này để giải thoát triệt để khỏi vòng kim cô “nghe lời”.
Thế nhưng, vụ cá cược này đã trải qua mấy chục năm, Cố Thất Thất vẫn không hề cáo tín hiệu chiến thắng.
Tất cả những con người cô cho rằng có thể làm bạn với mình, không một ai không hồn bay phách tán trước hình dạng của cô.
Cô có phần nản chí, nhưng vẫn nuôi hy vọng.