Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 4: Q.8 - Chương 4: Chương 3




– Những cửa hàng khác đều đã nghỉ cả rồi, cậu còn chưa đóng cửa?

Cố Thất Thất ngồi thu lu bên cửa một tiệm bán cá vàng nhỏ, nhìn ngắm những con cá vàng đủ mọi màu sắc bơi tung tăng trong bể nước, rồi lại nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ sát cửa, tò mò hỏi.

Bây giờ là mười hai rưỡi đêm, tiệm bán cá vàng này nằm sâu trong con hẻm nhỏ bên ngoài khu dân cư. Những tiệm tạp hóa, tiệm rửa ảnh xung quanh đều đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn cửa tiệm này vẫn tiếp tục mở cửa dưới ánh sáng của hai chiếc bóng đèn sơ sài.

Cố Thất Thất đã chú ý đến tiệm bán cá vàng này cùng với cậu thiếu niên trông tiệm đã nhiều ngày nay. Cậu ta luôn bán hàng đến rất muộn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy họ đóng cửa. Chỉ là một tiệm bán cá vàng, đâu phải là cửa hàng 7-11 mở cửa 24/7, lẽ nào cũng bán hàng thông đêm? Thật là quái lạ.

– Trời gần sáng chúng tôi mới đóng cửa. – Cậu thiếu niên khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc chiếc áo phông lụng thụng màu xám rất không hợp với khổ người, và chiếc quần bò màu xanh lam đã giặt tới bạc phếch. Cậu ta nghiêng người mò mẫm trên chiếc giá bên cạnh, lấy ra một túi nhỏ thức ăn cho cá, cẩn thận rắc vào trong bể cá trước mặt – Ăn đêm nào! – Cậu ta tươi cười nói với những con cá.

Cậu ta là người mù chăng? Cố Thất Thất nhìn vào đôi mắt kính đen như mực trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta, phỏng đoán. Ai lại giữa đêm khuya đeo chình ình cặp kính đen mắt tròn kiểu người mù như thế? Huống hồ, khi cậu ta lấy đồ vẫn phải dùng tay sờ lần.

Cố Thất Thất không nhịn được, giơ tay ra hươ hươ trước mũi cậu ta.

– Thôi xin cô, tôi không phải người mù nhé! – Cậu ta dừng công việc đang làm, đẩy tay Cố Thất Thất ra – Chẳng qua mắt có chút bệnh vặt, không thể nhìn ánh sáng mạnh, thị lực hơi kém thôi!

Cố Thất Thất bối rối ho húng hắng hai tiếng, lí nhí:

– Thế tại sao khi lấy gói thức ăn cho cá, cậu lại phải sờ lần?

– Không phải là tôi sờ lần, mà là gần đây thời tiết nóng ẩm, thức ăn cho cá có chỗ vón cục lại, tôi phải bóp cho rời ra. – Cậu thiếu niên ngán ngẩm liếc nhìn Cố Thất Thất – Còn cô, trời thì nóng bức mà lại ăn mặc tầng tầng lớp lớp thế này, còn đeo cả khẩu trang, không khéo bị người ta tưởng lầm là bà cô biến thái đấy.

– Cậu… – Cố Thất Thất nghe mà suýt chút nữa chết uất. Nhưng, cậu ta nói không sai. Để có thể trò chuyện với cậu thiếu niên bán cá vàng, cũng vì không muốn cậu ta phải chết khiếp, tối nay cô đã dốc sức cải trang thật cẩn thận, bộ áo thể thao cao cổ, công thêm đôi bốt cao cổ cộng găng tay cộng tóc giả cộng mũ rộng vành, trên mặt lại còn bồi thêm kính râm và khẩu trang, tóm lại là kín mít không hở ra một ly nào.

– Nếu không nghe giọng nói của cô, tôi còn tưởng cô là ông chú biến thái nào cơ đấy. – Cậu thiếu niên thành thật nói.

– Tôi bị cảm, được chưa? – Cái đầu Cố Thất Thất cũng được ngụy trang dưới đám sợi đen – Còn nữa, có ông chú biến thái nào dáng người đẹp như tôi không?

– Ha ha, cô cũng kiêu căng quá đấy! – Cậu thiếu niên cười lớn, để lộ hàm răng trắng bóng như vỏ sò, tiếng cười giòn tan như những chú cá nhỏ đang tung tăng bơi lội.

– Giờ này còn ai tới mua cá vàng nữa? Mua về làm bữa đêm à? – Cố Thất Thất cố ý cười khúc khích giễu cợt tên quỷ sứ vừa dám vô lễ với mình.

Cô nhìn ngang ngó dọc, hai đầu con hẻm đều chìm nghỉm trong bóng đêm tĩnh mịch, đừng nói là người, đến ma cũng chẳng thấy một con.

Chiếc đèn diệt muỗi treo trên góc tường kêu lép bép, là tiếng động vang nhất trong lúc này.

– Này bà cô biến thái, tốt nhất hãy về nhà đi! – Cậu thiếu niên khẽ cử động, vươn người ngó ra bên ngoài, rồi quay đầu nhìn về cuối con hẻm, đôi môi nhợt nhạt mấp máy, khẽ lẩm nhẩm gì đó.

Cậu ta lúc này trông mới giống một người bán hàng đang chờ khách. Cho dù ánh mắt đã bị cặp kính đen che hoàn toàn, song nét mặt cậu ta đã lộ rõ sự mong đợi.

– Tôi tên là Cố Thất Thất, không phải là bà cô biến thái, tôi vẫn còn trẻ nhá! – Cố Thất Thất chỉ muốn giật khẩu trang xuống, để lộ ra khuôn mặt thật, mang lại sự ngạc nhiên thú vị cho cậu nhóc vào giữa đêm khuya. Cốt yêu cũng thích làm đẹp, cũng ghét bị người khác gọi là cô chứ không phải là chị, cho dù cô đã mấy trăm tuổi rồi.

– Được thôi, bà chị biến thái, chị chắc chắn là chị muốn ở lại? – Cậu ta vẫn thản nhiên như không, tiếp tục nhìn về phía cuối ngõ.

– Cậu phản ứng cũng nhanh thật đấy! – Cố Thất Thất nghiến răng nghiến lợi mỉm cười, trong lòng lại cảm thấy cậu nhóc có phần thú vị – Này, cậu tên là gì? Sống ở gần đây à?

– Tôi tên là Sinh, – Cậu ta thẳng thắn đáp lời – Tôi còn có một cái tên tiếng Anh là Live, thích gọi tên nào tùy chị.

– Live? Cái tên tiếng Anh này thật là lạ… – Cố Thất Thất lẩm bẩm, nhưng nó lại rất phù hợp với cậu nhóc quỷ sứ trông không hề bình thường chút nào kia, một cậu nhóc cổ quái miệng lưỡi sắc bén, nửa đêm nửa hôm ngồi canh tiệm cá vàng.

– Chị cũng chưa hẳn đã bình thường đâu, tiểu thư Cố Thất Thất ạ! – Trong vòng vài phút, cậu ta thay đổi cách xưng hô với cô đến mấy lần, dường như rất thích thú với việc đó – Đã gần một giờ sáng, chị không về nhà đi ngủ à? Con gái thức đêm nhiều quá sẽ mau già đấy!

– Hôm nay vừa hay chị đây bị mất ngủ. – Cố Thất Thất cố tình cười một cách quá lố – Cho nên, chị quyết định ở lại cùng con ma cô độc là cậu.

– Tùy chị! – Sinh nở một nụ cười rất dễ coi, lắc đầu nói – Ngày nay, đúng là ngày càng có nhiều người rảnh rỗi. Nửa đêm không ngủ, đi xem người ta bán cá vàng.

– Có rảnh rỗi tới đâu cũng không bằng cậu, và cả cái cửa tiệm của cậu nữa! – Cố Thất Thất ngồi bệt xuống bậc thang bên cạnh bể cá, chỉ về phía cuối con hẻm – Tôi đánh cược với cậu, nếu đêm nay cậu có thể bán được một con cá vàng, tôi sẽ giúp cậu thực hiện một nguyện vọng.

– Chị chẳng phải là ông già Noel! – Sinh chẳng buồn nhìn cô, vẫn tiếp tục ngó nghiêng.

– Nếu cậu thua… – Cố Thất Thất cố ý khệnh khạng ra vẻ anh chị – cậu phải ngoan ngoãn nói với tôi rằng, chị gái xinh đẹp ơi, em sai rồi.

– Được thôi, là tự chị muốn ở lại đấy nhé! – Cậu ta quay đầu lại, trên cặp kính đen rung rinh phản chiếu khuôn mặt bọc kín bưng như bánh chưng của Cố Thất Thất, nói – Tôi sẽ không thua!

Vừa dứt lời, cậu ta mỉm cười:

– Khách hàng tới rồi…

Bên tai Cố Thất Thất vảng lên một chuỗi âm thanh khẽ khàng, giống như cánh hoa bị gió thổi rê trên đất bùn, không dễ dàng nhận ra.

Lào xào, lào xào, âm thanh mỗi lúc một gần.

Một khối đen cao chưa tới nửa thân người lướt nhẹ tới từ đầu bên kia của con ngõ. Bên ngoài đường nét lờ mờ của nó, bao phủ một lớp sương mù màu vàng đất.

Cho tới tận khi thứ này bay tới trước mặt, Cố Thất Thất mới nhìn rõ, đây là một ông lão râu tóc bạc béo tới mức không còn nhìn thấy cổ và eo, cao chưa tới hông Cố Thất Thất. Nếu không phải mắt mũi mồm miệng trên khuôn mặt béo quay vẫn còn rõ nét, hoàn toàn có thể gọi ông ta là ông già bí đao.

Ông ta chật vật đưa đôi tay ngắn cũn vỗ phành phạch vào tấm áo dài xanh cũ kỹ, vừa nhìn đã biết không thuộc về thời đại này, sau đó bật tưng lên như một quả bóng, rơi xuống trước bể cá trên kệ, chỉ vào một con cá nhỏ có chiếc đuôi màu đỏ tươi, trên khuôn mặt béo tròn lộ ra một nụ cười hân hoan, hấp tấp nói:

– Sinh, nó, nó, mau!

– Được rồi! – Sinh vừa cười vừa đưa chiếc vợt cho ông ta. Ông già bí đao xắn tay áo, cẩn thận vớt con cá nhỏ đã chọn từ trong bể ra, bỏ vào chiếc lọ thủy tinh mang theo. Nước trong lọ có màu xanh lam nhạt.

– Đẹp quá đi mất! – Ông già bí đao chăm chú ngắm nghía con cá đang bơi trong chiếc lọ thủy tinh, thậm chí còn xúc động tới rơi nước mắt.

Vừa nói, ông vừa móc trong tay áo ra một nắm đá sắc màu sặc sỡ, đặt vào tay Sinh, cảm ơn luôn miệng.

Sinh sờ những viên đá trong tay, nói:

– Ông đưa nhiều quá. Cháu phải bắt cho ông thêm một con nữa.

– Không, không, lần sau ta lại tới. Không thể để cậu buôn bán lỗ vốn được, đúng không? – Ông già bí đao vô cùng cảm kích, xua tay liên hồi, hồ hởi ôm con cá của mình ra về. Ông ta đi đến đâu, nơi đó liền nở ra một vạt hoa dại li ti màu sắc rực rỡ.

– Ông già râu bạc này chỉ cần vui vẻ là sẽ như vậy đấy, khiến cho khắp phố đâu đâu cũng nở đầy hoa, tới tận khi trời sáng mới biến mất. – Sinh vừa như đang nói với cô, lại vừa như tự nhủ. Cậu ta đứng dậy, bỏ những viên đá cuội vào trong lọ hoa trên chiếc tủ phía sau. Đó là một cái lọ hoa thủy tinh bình thường, không cắm hoa, bên trong đựng đầy những viên đá đủ mọi màu sắc hình thù, viên nào viên nấy bóng loáng như gương, dưới lớp thủy tinh chiếu ra những tia sáng đẹp mắt.

Ông lão kia, rõ ràng không phải con người.

– Chị thua rồi nhé! – Sinh bước ra, khoanh tay trước ngực, có phần đắc ý.

– Ờ… ông ta… – Cố Thất Thất nhất thời chưa kịp định thần, hậm hực nói – Ông ta chẳng hề trả tiền! Rõ ràng là cậu tặng không cho ông ta! Không thể coi là cậu thắng!

– Trong giao kèo cá cược của chúng ta đâu có quy định tiền tệ giao dịch bắt buộc phải là tiền mặt? – Sinh chầm chậm bước tới bên cạnh cô, ghé vào tai cô nói thầm – Những viên đá kia là tiền của yêu tinh đấy.

Cố Thất Thất chẳng có khái niệm gì về tiền bạc, dù là tiền con người hay là tiền của yêu tinh.

– Sợ chưa? Ông già râu bạc không phải là con người đâu! – Nhìn dáng vẻ đờ đẫn bất động của cô, Sinh tỏ ra vô cùng nghiêm túc, nói bằng cái giọng rất đỗi âm trầm ma quái – Tôi đã khuyên chị về nhà, là chị không chịu đi!

Có lẽ, màn tiếp theo trong mong đợi của cậu ta là Cố Thất Thất hai tay ôm đầu, hét váng lên rồi co giò bỏ chạy. Thế nhưng, Cố Thất Thất chỉ thất thần trong chốc lát, sau đó liền nắm lấy tay cậu, nghiêm túc hỏi:

– Thế… cậu có phải là con người không?

– Hỏi vớ vẩn, tôi đương nhiên là con người! – Sinh hất tay cô ra, chau mày lẩm bẩm – Thật chán, chị lại chẳng hề thấy sợ!

Thần sắc của cậu ta khiến Cố Thất Thất nhớ tới những anh chàng nghịch ngợm chuyên coi việc trêu chọc con gái làm thú vui nhưng lại thất bại mà cô đã từng gặp trước đây.

Hù dọa cô ư? Nếu cô bỏ khẩu trang xuống, người lăn ra chết ngất chắc chắn sẽ là cậu ta!

Nhưng bây giờ, Cố Thất Thất lại không muốn cậu ta chết ngất. Cậu thiếu niên này thật quá ư thú vị, không ngờ lại buôn bán với yêu quái. Lão yêu quái kia cũng kỳ quặc, thứ gì không mua lại đi mua cá vàng? Nếu làm thức ăn, thì con cá đó có vẻ như quá nhỏ.

– Ông già râu bạc mua cá không phải để ăn đâu. Cá vàng của tôi có một tác dụng đặc biệt khác. – Sinh dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Cố Thất Thất. Cậu ta ngồi xuống, ngón tay chầm chậm vạch trong mặt nước trong veo, những con cá tưởng chừng như ngốc nghếch kia đột nhiên giống như có linh tính, xúm xít vây quanh ngón tay cậu, lắc đầu quẫy đuôi rất thân mật. Sinh cười hỏi – Bà chị biến thái, chị có muốn mua một con cá vàng không?

– Tôi không có tiền… – Cố Thất Thất buột miệng đáp, rồi lại nghi hoặc hỏi – Cậu đúng là con người?

Sinh không nói năng gì, nắm lấy bàn tay Cố Thất Thất, đặt vào trước ngực mình.

Nhịp tim đập rõ ràng, cùng với thân nhiệt đặc trưng từ máu thịt con người, xuyên qua lượt áo phông lan tới lòng bàn tay cô. Cậu nhóc này đúng là con người thực. Thế nhưng, cho dù có là con người, cũng không thể là một người bình thường, nếu không, làm sao giao du với yêu quái?

– Đừng nghĩ rằng tôi không bình thường! – Sinh dường như luôn dễ đàng nhìn thấu suy nghĩ của cô, cậu lau nước bám trên ngón tay – Chị cũng là con người, nhưng nhìn thấy lão yêu quái râu bạc này lại chẳng hề chết khiếp. Nếu tôi không bình thường, thì chị cũng tám lạng nửa cân thôi.

Lời cậu ta đã nhắc nhở Cố Thất Thất rằng, hiện tại cô là một con người. Cô không muốn bị vạch trần thân phận, ít nhất là trước khi thỏa mãn được trí tò mò của mình. Nếu có thể, cô muốn làm bạn với cậu nhóc mồm mép lanh lợi kia. Ý nghĩ này chớp qua trong đầu cô.

– Được thôi. Chúng ta đều rất bình thường. – Cố Thất Thất đặng hắng, cố ý hỏi vẻ bâng quơ – Thế ông già vừa nãy có lai lịch thế nào?

– Ông ta là một yêu quái Địa Du, bùn đất hóa thành, quanh năm sống dưới mặt đất, thi thoảng mới lên trên phơi nắng chốc lát. Thân thể của Điạ Du xuất phát từ tinh khí ở sâu trong lòng đất, ông ta đi qua nơi nào, nơi đấy hoa nở tưng bừng, cây héo hồi sinh. – Sinh nói với vẻ rất nghiêm túc, ngay sau đó lại cười ranh mãnh – Chị xem, chính vì ít phơi nắng, thiếu canxi, ông ấy mới lùn như vậy đấy. Cho nên, khuyên bà chị biến thái, nên thường xuyên ra ngoài vào ban ngày, nếu không, rất có thể một ngày chị sẽ biến thành bà già bí đao giống như ông lão râu bạc kia.

– Nếu không phải là có luật bảo vệ trẻ vị thành niên, tôi sẽ đánh cho cậu một trận! – Cố Thất Thất dứ dứ nắm đấm về phía cậu ta.

– Chị không mua cá vàng thật à? – Sinh chẳng thèm bận tâm tới cơn giận dữ của cô – Chúng là những con cá rất thú vị!

– Tôi chẳng nhận ra chúng có điểm gì thú vị, trông con nào cũng ngu ngu. – Cố Thất Thất tức giận nói. Đám cá vàng trong bể nước trừng mắt lườm cô, nhả ra một chùm bọt khí với vẻ bất mãn. Sinh ngẩng đầu nhìn về đằng đông, chân trời đã lờ mờ một tia sáng. Cậu ta vươn vai, lần lượt chuyển từng bể cá, chậu nước từ bên ngoài vào trong tiệm.

Cậu ta vừa làm việc, vừa nói với chính mình:

– Ông lão râu bạc hồi còn trẻ cũng là một anh chàng điển trai. Ông ta và bà vợ quen nhau trong một đầm sen. À, vợ ông ấy là một bông hoa sen thành tinh. Sau khi họ kết hon, ông già râu bạc không còn đi lang thang nữa, mà ở lại trong đầm sen. Thời gian đó, hoa sen trong đầm này luôn là những bông hoa sen đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, tới nước hồ cũng trong veo sống động hơn hẳn những nơi khác.

– Sau đó thì sao? – Cố Thất Thất nôn nóng hỏi luôn. Cô ghét miệng lưỡi sắc lẹm của cậu nhóc này, nhưng lại thích giọng kể chuyện của cậu ta.

– Sau đó? – Cậu ta lấy ra một móc câu sắt từ góc tường, móc vào mép cửa cuốn trên đỉnh đầu – Sau đó, vợ ông ta bị đạo sĩ cướp lấy chân nguyên luyện thành đan, trong đầm sen chỉ còn lại một bông sen khô héo. – Cậu hít vào một hơi – Ông ấy vốn dĩ không thể già đi, nhưng ông ấy lại truyền tinh nguyên của mình cho bông hoa sen đó, trăm ngàn năm nay vẫn đều đặn như vậy. Ông ấy nói rằng, nhất định có một ngày bà ấy sẽ sống lại. Trải qua những giày vò như vậy, một chàng thanh niên tuấn tú đã biến thành một ông lão lùn tịt sống lay lắt như ngọn nến tàn trước gió.

Cậu ta kể với giọng hài hước, nhưng Cố Thất Thất nghe lại thấy buồn.

– Nhưng… chuyện này thì có liên quan gì tới việc ông ta mua cá vàng của cậu? – Cô vẫn muốn biết điều này.

Sinh kéo cửa cuốn xuống, móc chìa khóa ra khóa cửa, nói:

– Thứ mà ông ta mua không phải là cá vàng, mà là một giấc mộng.

Cố Thất Thất lại càng mù mờ. Cậu bước tới trước mặt cô, nhấn mạnh từng chữ:

– Cá vàng của tôi phải dùng nước mắt mới nuôi sống được. – Từ sau cặp kính râm của cậu, tỏa ra một sức mạnh quái dị, khiến Cố Thất Thất đờ người tại chỗ.

– Bye! Tôi về nhà đây, chị cũng mau về đi! – Sinh vẫy tay với cô, rồi xoay người đi về phía đầu ngõ – Đừng quên, hôm nay chị đã thua cuộc, chị nợ tôi một nguyện vọng. Đợi tôi nghĩ ra tôi muốn gì, sẽ nói với chị sau.

Cái dáng mảnh khảnh của cậu ta nhanh chóng biến mất trong màn sáng lờ mờ vẫn còn vấn vương trong bóng tối.

Cố Thất Thất đứng lặng trong con ngõ không một bóng người. Vụ cá cược với anh trai, tia hy vọng đã từng có lúc sắp tiêu tan, lại bùng lên một cách khó hiểu.

Sinh, Live, rốt cuộc cậu là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.