Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 5: Q.8 - Chương 5: Chương 4




Sau cái đêm hôm đó, Cố Thất Thất dường như đã tìm ra điểm tựa cuộc sống.

Cô thích ở bên Sinh, thích nghe giọng nói hài hước song rất tự nhiên của cậu khi kể về những yêu quái tới tìm cậu mua cá vàng.

Điều cô thích nhất là Sinh chưa bao giờ hỏi về lai lịch của cô, cũng không vặn vẹo tại sao mỗi lần tới tìm cậu, cô đều bao bọc kín mít như cái bánh chưng. Nếu cậu hỏi, thì với tính cách của cô, chắc chắn sẽ nói ra sự thật. Từ nhỏ cô đã được dạy rằng, cốt yêu phải sống thành thực, giống như hình dạng của họ, không cần bất cứ một sự ngụy trang và tô vẽ.

Cố Thất Thất vừa tận hưởng cảm giác thảnh thơi bên bạn bè vốn rất đỗi hiếm hoi, vừa mơ hồ lo lắng, rồi có một ngày, cô sẽ phải xuất hiện trước mặt Sinh với hình dạng thật. Đây là nội dung đánh cược với anh trai. Nếu có thể, hãy để cho ngày đó tới càng muộn càng tốt.

Sinh vẫn thích dùng đủ những ngôn từ sắc sảo để trêu chọc, giễu cợt cô, nhưng, cậu không còn bơ cô đi như trước nữa, mà sẽ lấy cho cô một chiếc ghế nhỏ để cho cô ngồi. Tuy chiếc ghế rất cũ kỹ, nhưng có lưng dựa, ngồi lên thì rất dễ chịu. Thi thoảng, cậu còn xoay cây quạt trong tiệm hướng về chỗ cô ngồi, nói rằng giữa mùa hè nóng nực mà mặc mặc tầng tầng lớp lớp như thế, chẳng may chết ngốt thì cậu ta cũng chẳng thèm nhặt xác hộ.

Dần dần, cô đã quen với giọng điệu của Sinh. Khi cậu kể chuyện về những con yêu quái, cô cũng sẽ hào hứng kể cho cậu những câu chuyện thú vị về những người, những việc mà cô từng gặp ở những đất nước khác nhau. Nói ra cũng nực cười, hai kẻ ngay cả diện mạo của đối phương cũng chưa thấy được trọn vẹn, bèo nước tình cờ, lại có thể chuyện trò không biết mệt tới tận khi trời sáng.

Một con cốt yêu, và một con người hành vi quái đản, trong đêm hè hoa nở dế kêu, ngồi trong cửa tiệm bán cá vàng được ánh đèn nhuộm thành một thế giới sáng rực, hào hứng trò chuyện đến hoa chân múa tay. Đúng, bọn họ chỉ trò chuyện, chỉ là việc thổ lộ và lắng nghe đơn giản nhất trên đời, song lại chứa đựng niềm vui vẻ và sảng khoái không thể dùng lời lẽ để hình dung.

Cô cảm thấy, Sinh hiểu được suy nghĩ của cô, biết được mong ước của cô.

Cố Thất Thất bắt đầu cảm thấy ban ngày thật thừa thãi. Nếu hai mươi tư giờ trong ngày đều là ban đêm thì tốt biết mấy. Như vậy cô mới có đủ thời gian để ở bên Sinh.

Bởi vì thời gian mở cửa tiệm cá vàng chỉ là từ chập tối tới bình minh.

Trước đó, cô đã dò hỏi và biết được rằng, cửa tiệm nhỏ này một năm về trước đã cho một người đàn ông trung niên họ Tiêu thuê, nghe nói người này còn là giáo sư của một trường đại học gì gì đó. Lẽ nào, vị giáo sư Tiêu kia là người thân của Sinh? Hay là bố của cậu?

Thế nhưng, bọn họ trông lại chẳng hề giống nhau.

Sau khi quen Sinh được một tuần, Cố Thất Thất đã gặp được giáo sư Tiêu ở tiệm cá vàng. Đó là một người đàn ông tóc hoa râm, lưng hơi còng, tuy vẫn giống một người trung niên hơn là một ông già. Cặp kính gọng vàng mảnh dẻ gác trên sống mũi trông cũng khá cao, quần áo tuy không thời thượng, nhưng chỉn chu sạch sẽ. Trên tay ông ta luôn cầm một cuốn sách dày cộm, đúng là có phong cách của một học giả.

Nhìn chung, giáo sư Tiêu mỗi tuần sẽ tới cửa tiệm khoảng hai lần, có lúc mang cho Sinh chút quà vặt, có lúc là một vài cuốn sách, sau đó là những mẩu hội thoại quen thuộc giữa cha con, như chuyện học hành, chuyện sức khỏe, cuối cùng hỏi qua về việc buôn bán của tiệm cá vàng, thân thiết nhưng lạ xa cách. Sinh nói, giáo sư Tiêu và cậu không hề có quan hệ ruột thịt, nhưng cậu coi ông như cha, vì ông ấy đã cứu mạng cậu.

Hơn một năm về trước, Sinh trượt chân ngã trong núi sâu, may mắn gặp được giáo sư Tiêu đang tìm kiếm tiêu bản trong rừng, đã cứu cậu về. Cậu không có chứng minh thư, cũng không có hộ khẩu, không thể đi học. Sở trường duy nhất của cậu là nuôi cá, nên đã xin giáo sư Tiêu thuê cho mình một cửa tiệm nhỏ để bán cá vàng, vừa có thể kiếm tiền, lại có thể giết thời gian.

– Tại sao cậu lại lưu lại nơi này? Nhà cậu ở đâu? – Cố Thất Thất không hiểu tại sao Sinh phải ở lại bên giáo sư Tiêu.

– Giáo sư Tiêu không có con cái, sức khỏe không tốt lắm. Ông ấy đã từng cứu mạng tôi, thế nên tôi ở lại chăm sóc ông ấy cũng là chuyện đương nhiên. – Sinh nói, giọng rất bình thản, hoàn toàn không nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của cậu – Huống hồ, nhà của tôi quá xa, trong thời gian ngắn không thể quay về được.

Xa tới cỡ nào? Hắn không thể là trên sao Hỏa chứ? Cho dù có ở sao Hỏa, chỉ cần cậu mở lời, cô sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Tuy cô không có bản lĩnh cao cường, nhưng ngày đi ngàn dặm, băng núi vượt biển, vẫn miễn cưỡng có thể làm được.

Nhưng mỗi khi nhắc tới về nhà, Sinh luôn nói lảng sang chuyện khác.

Cứ thế vài lần, Cố Thất Thất cũng không hỏi thêm nữa. Cậu không về nhà, chắc chắn có lý do của cậu, việc gì phải hỏi nhiều. Đây là giao ước ngầm đã dần dần hình thành giữa họ, không gặng hỏi bất cứ việc gì có thể khiến đối phương không vui.

Được như thế này đã tuyệt vời lắm rồi. Cứ bình yên ngồi bên nhau, kể về con yêu quái ếch xanh nọ nước mắt nước mũi ròng ròng mua nợ hai con cá vàng, hay kể chuyện bà béo hàng xóm lúc nào cũng dữ dằn quát nạt bị rơi xuống rãnh nước, sau đó cùng phá lên cười vang.

– Nếu được mãi thế này thì tốt biết mấy! – Một hôm, sau khi cười một tràng sảng khoái, Cố Thất Thất chợt nói một câu không đầu không cuối.

Rất lâu sau, Sinh nói:

– Nếu được nhìn thấy chị thì tốt biết mấy!

Cố Thất Thất trong lòng hoảng hốt.

– Ha ha, tôi đùa thôi! – Sinh làm mặt hề với cô – Chẳng may nhìn thấy chị rồi tôi không nuốt nổi cơm thì biết làm sao? Tôi không muốn mạo hiểm thế đâu, chị cứ bịt cho kín vào!

Cố Thất Thất miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, không đáp lời cậu.

Nếu cậu nhìn thấy tôi, có lẽ… không chỉ đơn giản là không nuốt nổi cơm đâu.

Có lẽ, ánh mắt đầu tiên chúng ta nhìn nhau, sẽ là ánh mắt cuối cùng.

Tiếng côn trùng rả rích trong đêm hè thật khiến người ta bực bội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.