Quân Tụ Hàn mất tích.
Ông Tần cũng mất tích.
Tạ Phi được phát hiện nằm bất tỉnh trong chiếc tủ tường mở toang, vẫn còn sống.
Viện bảo tàng lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy. Xe cứu thương, xe cảnh sát, những người hiếu kỳ, đều đổ tới.
Ông giám đốc cuống quýt như con kiến bò trên chảo lửa, thân hình ục ịch như quả bóng lăn đi lăn lại trong viện bảo tàng, ứng phó với sự hỗn loạn thình lình ập xuống.
Sở Cảnh sát lại có thêm một vụ án mất tích không manh mối, chỉ ông trời mới biết khi nào sự thực mới lộ diện.
Viện bảo tàng vốn lặng lẽ như một mặt ao tù, chỉ trong một đêm đã bị bao trùm trong bầu không khí sặc mùi thần bí. Quảng đại quần chúng thành phố Vong Xuyên lại có thêm một chủ đề mới trong lúc trà dư tửu hậu.
Nhiều tháng sau, lễ quốc khánh.
Một người mẹ trẻ dắt theo cậu con trai đang ngậm kẹo mút, nhàn tản dạo bước trong phòng trưng bày số 3 của viện bảo tàng.
– Con nhìn này, đây là cái bát thời Tam Quốc. Thời Tam Quốc cách chúng ta hơn ngàn năm lịch sử đấy!
– Cái này gọi là đồ gốm ba màu thời Đường, một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Cũng chẳng quan tâm xem cậu con có hiểu được hay không, người mẹ vẫn hào hứng giảng giải cho nó nghe về mọi đồ vật trong phòng triển lãm.
Bước chân của họ dừng lại trước bộ áo cưới ở góc phòng.
Ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của người mẹ dán chặt vào đó hồi lâu.
– Áo cưới của phụ nữ quý tộc thời Nam Tống. Chà chà, đẹp quá đi mất! Con trai đây mới gọi là tác phẩm nghệ thuật! Con nhìn xem, nền văn hóa truyền thống của chúng ta thật vĩ đại!
Cậu bé liếm cây kẹo mút, hồn nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bộ xiêm y tuyệt đẹp đỏ rực rỡ như mới bên trong tủ kính.
– Mẹ ơi! – Cậu bé liếm mép, giật ngón tay người mẹ, nói – Cái chị mặc bộ váy áo trong tủ kính xinh quá, lại còn giẫm lên một tảng đá to nữa!
– Chị? Tảng đá? – Người mẹ nhìn vào bên trong, chỉ có một chiếc giá áo bằng gỗ trinh nam trơn bóng đang nâng đỡ bộ váy áo.
– Trẻ con làm sao lại nói dối nhỉ? – Người mẹ trừng mắt nhìn cậu con, kéo tay cậu bỏ đi, trách mắng – Về sau, nhìn thấy gì thì nói cái đó, không được nói bừa! Biết chưa?
Bóng đèn mới thay sáng hơn cái cũ rất nhiều. Thời gian bị ánh đèn xáo trộn. Chiếc tủ kính trong suốt dưới ánh đèn sáng trưng, trở nên long lanh hơn bao giờ hết, tựa như mang theo sức sống, thu hút mọi ánh nhìn.
Trong bộ áo cưới, không còn là chiếc giá áo bằng gỗ trinh nam nặng nề tử khí nữa, mà là một người con gái điềm tĩnh như nước, khóe miệng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng giẫm lên một tảng đá xanh, cặp mắt trong veo tựa pha lê nhìn đăm đăm về phía trước. Ánh đèn rọi lên những giọt lưu ly trên vạt váy, phản chiếu một dung nhan kiều diễm.
Người mặc áo cưới là ai?
Có lẽ là Quân Tụ Hàn lòng đầy hối hận, có lẽ là nàng đã chờ đợi hàng trăm năm.
Thế nhưng, những điều này đều không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là, bên trong lớp áo cưới, đã có thêm một linh hồn lẽ ra phải trở lại từ lâu.
Lòng chàng có thiếp,
Lòng thiếp có chàng.
Trong thiếp có chàng,
Trong chàng có thiếp.
Mãi không luân hồi,
Mãi không ly biệt…
Nếu như áo cưới cũng có cảm xúc, thì lúc này, hẳn là nó đang mỉm cười. Và còn tảng đá nằm bên dưới, cũng đang mỉm cười.