– Đây chẳng phải là câu chuyện khiến người ta vui vẻ. – Tôi ngồi thẳng dậy, thủng thẳng nói.
– Nhưng tôi kể rất hấp dẫn, đúng không? – Áo đen số một không đồng ý – Cô xem, cô và anh chồng nghe tôi kể chuyện mà không hề thấy buồn ngủ chút nào.
Ngao Xí “hừ” một tiếng:
– Anh kể một câu chuyện bi thảm như thế cho một đôi vợ chồng mới cưới đang hạnh phúc tràn trề nghe, là có dụng ý gì?
– Chẳng có dụng ý gì cả! – Áo đen số một lắc đầu – Đây vừa hay là lời chúc phúc của tôi.
– Cái này cũng gọi là chúc phúc? – Tôi phá lên cười lớn – Nghe mà lòng ruột tôi sắp tan nát đến nơi.
– So với cô gái đó, hai người hạnh phúc quá còn gì. Ít nhất đã không bỏ lỡ một khoảng thời gian nào. – Áo đen số một chậm rãi nói – Mãi không luân hồi, mãi không ly biệt, hai người có lẽ sẽ làm được.
Mãi không luân hồi, mãi không ly biệt… Tôi và Ngao Xí đưa mắt nhìn nhau, có lẽ chúng tôi sẽ thực sự làm được?!
– Anh nghe được câu chuyện này từ đâu vậy? – Tôi hỏi – Hay anh cũng là một người trong cuộc?
– Tôi chỉ là một kẻ nhàn tản thi thoảng thích dạo quanh các bảo tàng, tình cờ nghe được mà thôi. – Áo đen số một đáp.
– Hy vọng nữ hoàng thích câu chuyện này của anh. – Tôi cười cười – Không thì bảy đêm sau, chúng ta sẽ phải dắt tay nhau biến mất khỏi trái đất.
– Tôi có lòng tin – Áo đen số một nắm chặt tay.
Tôi thò đầu ra khỏi lều. Màn đêm vẫn mịt mùng, cồn cát im lìm tĩnh mịch. Đêm trên sa mạc, có người yêu thương mình bên cạnh, có quái nhân kể chuyện, có đồ ăn thức uống đề huề, khiến tôi cảm thấy quyết định ở lại là đúng đắn!