Nghe xong câu chuyện này, tách trà của tôi đã nguội ngắt.
– Đường Trạch có còn ở trên hòn đảo đó không?
Tôi bất chợt muốn biết tình hình hiện tại của người đàn ông đó.
– Không biết. Đã rất lâu rồi tôi không đến núi Ngọa Hư. Chỗ đó chẳng có gì hay ho cả. – Áo đen số hai lắc đầu.
Tôi cầm con ốc biển lên, đặt bên tai, trong đó, dường như có tiếng người thầm thì.
– Nếu tôi nhớ không lầm, Bồ Tùng Linh cũng từng viết một câu chuyện về Dạ Xoa, nhưng kết cục của nó có hậu hơn nhiều.
– Khi sự lựa chọn khác nhau, thì kết cục đương nhiên cũng khác nhau. – Áo đen số hai nhìn con ốc biển – Cái này tặng cho hai người làm quà gặp mặt. Tôi nhặt nó ở bờ biển nơi đó đấy.
Ngao Xí giằng phắt lấy con ốc biển, nói:
– Sao nào, dùng cái này để nhắc nhở bọn tôi cuộc sống có sóng gió lựa chọn phải thận trọng à?
– Không, đây cũng là chúc phúc. – Áo đen số hai chỉ vào hắn và tôi – Hai người đã không dừng lại lúc cần phải ra đi, cũng không ra đi lúc cần phải dừng lại, tôi nghĩ sau này cũng sẽ không.
– Được, tôi nhận món quà này! – Tôi cười khúc khích, cầm lấy con ốc biển cất đi, vươn vai một cái, ngáp dài rồi dựa vào người Ngao Xí, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, có tiếng sóng biển, có ánh trăng lấp loáng, còn có cô gái với đôi tai nhọn hoắt, mà tình yêu và oán hận của cô chính là thứ báu vật thuần khiết nhất trên thế gian.