Edit: Hân Gia
Lúc ăn cơm, mỗi người ở đây đều im lặng không lên tiếng, nhưng tâm tư khác nhau, hình như suy nghĩ có sự khác biệt, thỉnh thoảng Nhã Mật và Hoa Đức sẽ nói một chút chuyện linh tinh, nỗ lực cứu vẫn tình cảnh.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Cảnh Quân Minh lại mở miệng: “Quân Uy, cha cùng mẹ kế con muốn ở Đài Loan một thời gian ngắn, bởi vì Nhã Mật rất nhớ tất cả của Đài Loan, vì lẽ đó mà chúng ta trở về, cha mẹ của con bé vẫn nhờ chúng ta cố gắng chăm sóc nó, nếu con đã mua nhà ở nội thành, liền để cho con bé đến nhà các ngươi ở đi!”
“Đúng đấy! Tình cảm của hai đứa luôn luôn không tệ, con có thể chăm sóc nó thật tốt, ở Đài Loan con bé cũng chỉ có con là người đàn ông khá thân thiết mà nó có thể dựa vào, con nên dành thời gian giúp đỡ nó, nếu không mẹ và cha con cũng không thể thả lỏng được đâu.” Reithy phụ họa nói.
Mặt Cảnh Quân Uy không hề có cảm xúc, chậm chạp không có trả lời.
Cảnh Quân Minh nhịn không được mà nhẹ ngâm nga một tiếng: “Sao vậy? Không muốn? Con đừng quên, trước khi con xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì, mỗi ngày Nhã Mật đều ở bên cạnh con.”
“Làm sao mà con quên được chứ? Nhã Mật, ý của em thế nào?”
Nhã Mật cười đến xán lạn: “Anh Cảnh, anh sẽ chiêu đãi người khách ở xa này thật tốt chứ? Nếu như anh không rảnh, còn có Hướng Tình mà.” Cô làm nũng lôi kéo tay Quan Hướng Tình, tiếng nói ngọt ngào nói: “Hướng Tình, cô có hoan nghênh tôi đến ở nhà hai người không? Mặc dù Đài Loan là quê hương của tôi, gia đình tôi cũng ở đây, nhưng mà sau khi tôi đến nước Pháp học thiết kế thời trang thì, cha mẹ của tôi đều đi theo tôi, bây giờ cái nhà ở đây cũng không có ai ở, tôi lại một thân một mình, sợ nhất là vắng vẻ, không bằng tôi đến nhà cô được không?”
“Nếu cô đã nói như thế, đương nhiên là chúng tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt.” Quan Hướng Tình cười nói.
“Quá tốt rồi.” Nhã Mật cười vỗ tay, sau đó quay về phía Cảnh Quân Uy làm một cái mặt quỷ: “Anh Cảnh, cứ như vậy được không, anh sẽ không phản đối việc em đến nhà của hai người ở chứ?”
“Vốn là anh không phản đối, chỉ là cho rằng nếu em không muốn ở nhà của chính mình, cũng còn ngôi nhà trên núi Dương Minh của bọn anh, em cùng cha mẹ anh trở về, hẳn là bọn họ sẽ không phản đối em vào ở mới đâu.” Cảnh Quân Uy tuỳ việc mà xét.
Cảnh Quân Minh, Reithy cùng Nhã Mật nhìn nhau, hơi thay đổi sắc mặt, Cảnh Quân Minh muốn phát hỏa.
Nhã Mật khẽ cười một tiếng: “Anh Cảnh, anh nói như thế cũng không sai, nhưng mà bác trai bác gái tuổi cũng không còn trẻ, làm sao em có thể không biết ngại mà quấy rầy bọn họ chứ, với lại, em bằng tuổi với Hướng Tình, nếu em muốn đi đâu đó dạo chơi, có cô ấy đi cùng em, em sẽ không buồn nữa!”
“Đúng đấy! Ở nhà trên núi Dương Minh, Nhã Mật muốn đi nơi nào cũng phải ngồi xe, rất không tiện, các con người trẻ tuổi ở chung một chỗ, không phải tốt hon so với chúng ta hay sao?” Reithy cũng lên tiếng khuyên bảo.
Cảnh Quân Uy không lên tiếng, bầu không khí có chút đông cứng lại, đúng lúc Quan Hướng Tình kéo lại cánh tay của anh, anh mới nói.
“Nếu em muốn ở nhà anh, anh cũng không phản đối.”
Cảnh Quân Minh cùng Reithy thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Cảnh Quân Uy nhạy cảm nhận ra được, nhưng mặt lại không chút biến sắc, nắm tay Quan Hướng Tình, đồng thời đứng lên, dự định rời đi.
Nhã Mật cũng đi theo, kéo một cái tay khác của anh, làm nũng nói: “Anh Cảnh, chờ chút đi! Không phải anh đồng ý để em ở nhà hai người sao? Không bằng bây giờ hai người theo em đi lấy hành lý, sau đó em lại cùng hai người về nhà.”
“Không cần, bây giờ đã muộn rồi, để em đến ở, cũng quá mệt mỏi, không bằng chờ sáng sớm ngày mai tỉnh dậy, em hãy tới đi! Đến lúc đó anh sẽ để Hoa Đức đến đón em.”
Cảnh Quân Minh lập tức đổi sắc mặt, Reithy thì lại giống như là muốn mở miệng nói chuyện.
Nhã Mật cướp lời trước, cười tủm tỉm nói: “Được! Anh Cảnh vẫn chu đáo giống như trước đây, chỉ là, anh Cảnh, em có thể có một yêu cầu hay không?”
“Yêu cầu gì?”
Cô vẫn lôi kéo tay anh: “Anh đồng ý trước đi mà!”
Gương mặt Cảnh Quân Uy lạnh lùng, không nói gì, hai mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.
Qua một hồi lâu, bầu không khí ngưng tụ, ngay cả nụ cười của Nhã Mật cũng muốn cứng lại rồi.
Ngay trước khi Cảnh Quân Minh lại mở miệng thì rốt cục Cảnh Quân Uy cũng lên tiếng.
“Nhã Mật, em biết rõ tính của anh, vì thế nên em nói ra yêu cầu của em trước đi.”
“Được rồi! Em hi vọng ngày mai anh có thể tự mình tới đón em, có được hay không? Dù sao em cũng đường xa mà đến, có thật nhiều đồ dùng cần thiết phải mua, em muốn anh đi cùng em mà!”
Cảnh Quân Uy đẩy đôi tay của cô ra, cau lông mày, không chút khách khí nói: “Nhã Mật, đừng như vậy, em không phải trẻ con, hơn nữa hiện tại anh đã cưới vợ rồi, ngôn hành cử chỉ, em cũng phải để ý một chút.”
Đáy mắt Nhã Mật nhanh chóng lóe lên hơi mù, nhưng lập tức lại nở nụ cười: “Được rồi! Em biết rồi!” Cô chuyển động mắt linh hoạt, gian xảo nhìn về phía Quan Hướng Tình, tiếng nói ngọt ngào nói: “Hướng Tình, có thể làm phiền cô cho tôi mượn anh Cảnh một buổi sáng được không? Chỉ cần một buổi sáng là tốt rồi, được không?”
Quan Hướng Tình có chút khó khăn, thật ra đối với bộ dạng vui tươi này của Nhã Mật, vốn là cô nên yêu thích, thế nhưng chẳng biết vì sao, khi cô ấy nhiệt tình kéo cánh tay chồng cô thì, trong lòng cô tràn đầy cảm giác khó chịu.
Quan trọng nhất chính là, trực giác của phụ nữ khiến cho cô mơ hồ cảm thấy không ổn, cái cô gái vừa thấy mặt đã vui vẻ nói chuyện với cô này, cử động của cô ấy, thật giống là có một loại tình cảm ám muội với Cảnh Quân Uy, tuy rằng không rõ ràng, thế nhưng sự nhạy cảm trong tình cảm khiến cho cô mơ hồ nhận ra được.
Trong lúc hai người họ nói chuyện, cô phát hiện gương mặt luôn luôn lạnh lẽo của chồng cô giống như cùng cô gái gọi là Nhã Mật này dịu đi nhiều, càng làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà bộ dạng bảo vệ cô của chồng, còn có thể trách mắng Nhã Mật, lại làm cho cô có cảm giác như mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ cần trái tim của chống ở trên người cô, thì cô ấy làm sao có thể khiến cô sợ hãi được chứ? Dù sao thì chồng cô cũng là một đối tượng xuất sắc lại dễ dàng khiến người ta quý mến mà.
Nếu như cô vì một cô gái chủ động lôi kéo chồng cô, mà so đo với chồng, chẳng phải là quá cố tình gây sự sao?
Chỉ là sự ghen tuông này là bởi vì cô yêu anh mà!
Chỉ là vì giữ mặt mũi cho chồng cô, cô sẽ không thể hiện ra đâu.
“Chuyện này...” Quan Hướng Tình có chút do dự nhìn Cảnh Quân Uy: “Nhã Mật, không phải là tôi không đáp ứng, mà là người cô cần là A Uy, cứ coi như chúng tôi là vợ chồng, tôi cũng muốn tôn trọng ý nguyện cá nhân của anh ấy, vì lẽ đó nên chuyện này nên để chính anh ấy tự đồng ý đi, tôi thực sự không thể làm chủ được.”
Nghe cô nói như vậy, bộ mặt vốn lạnh lẽo cứng rắn của Cảnh Quân Uy trở nên nhu hòa một chút, đáy mắt cũng lóe qua một tia dịu dàng: “Nhã Mật, sáng sớm ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng, sợ là không có cách nào đi cùng em được, vẫn nên để cho Hoa Đức đến núi Dương Minh đón em đi!”
Nhã Mật phát hiện Cảnh Quân Uy trước sau dịu dàng nhìn Quan Hướng Tình, lòng không khỏi sinh ra ghen tỵ, thế nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dạng tươi cười.
“Được rồi! Nếu anh Cảnh đã nói như thế rồi, làm sao mà em có thể để anh làm lỡ chuyện lớn đươc đây! Chỉ là ngày mai em chuyển đến ở nhà của hai người, anh là chủ nhà, có thể cố gắng về để chiêu đãi người khách mời này được không!”
“Đó là đương nhiên.” Cảnh Quân Uy gật gật đầu với Nhã Mật cùng cha, thân mật kéo tay Quan Hướng Tình, mang theo Hoa Đức cùng Á Lịch, đồng thời rời đi.
Gương mặt Cảnh Quân Minh lạnh lùng, nhìn về phía Nhã Mật: “Bác thấy sau khi Quân Uy có người phụ nữ kia, thái độ đối với cháu cũng có khác biệt cực lớn so với ngày trước, cháu còn có thể nắm chắc chuyện này không?”
“Đương nhiên là có.” Cô ta tự tin nói: “Bác trai, cháu thích anh Cảnh đã nhiều năm, trước anh ấy đối xử với cháu như em gái, cháu vẫn hi vọng anh ấy có thể biết cháu đã là một cô gái, mà trước khi anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, tuy rằng từng có rất nhiều phụ nữ, thế nhưng cháu không sợ, bởi vì cháu có địa vị đặc biệt trong lòng anh ấy, cháu tin chỉ cần cố gắng là anh ấy sẽ biết được, anh ấy đối với cháu, tuyệt đối không chỉ là tình anh em đâu.”
“Thật sao? Cô đừng có mà tự tin quá, xem tình huống vừa rồi, ngay cả cái tình anh em của thằng nhóc kia với cô cũng đã phai nhạt rất nhiều, đối với cô cũng hờ hững cực kỳ, coi như cô có cố gắng nữa, có ích không? Nếu như không phải ông ấy là bác trai của cô thì cô lại càng không thể có cơ hội đâu, tôi thấy Hà Toa nhà tôi còn có phong vị phụ nữ hơn cô nhiều.”
“Bác gái, cô ta có phong vị nữ nhân hơn cháu thì sao? Từ sau khi xảy ra chuyện kia, căn bản là anh Cảnh chưa từng liếc nhìn cô ấy một cái, mỗi lần cô ta đến, anh ấy đều không muốn để ý đến cô ta, ngược lại sự xuất hiện của cháu được hoan nghênh hơn nhiều.”
“Đúng đấy! Nhưng đó là chuyện trước kia, từ sau khi nó cưới người phụ nữ kia, thái độ đối với cháu lạnh nhạt hơn nhiều, cháu cũng đều nhìn thấy rồi đấy, cháu có cách gì để tách bọn họ ra không?”
“Dĩ nhiên là cháu có, dù sao đoạn thời gian đó cháu thân cận với anh ấy nhất, coi như muốn nắm giữ bí mật gì của anh ấy, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.” Trên mặt Nhã Mật lóe qua ánh sáng thần bí.
Tâm trạng Reithy hơi động, không khỏi có chút ngạc nhiên, cười nói: “Thì ra cháu biết bí mật của nó à! Sao không nói ra để bác nghe một chút?”
“Tại sao cháu phải nói bí mật này cho bác chứ?” Nhã Mật phòng bị nhìn bà.
“Ai nha! Đừng như vậy mà! Nói không chừng sau khi nghe xong, bác cũng có thể nghĩ kế giúp chúa mà!”
“Reithy, đây là chuyện của Nhã Mật cùng Quân Uy, bà đừng hỏi nữa, tôi tin Nhã Mật có đủ năng lực để xử lý.” Cảnh Quân Uy lên tiếng ngăn cản sự truy hỏi của Reithy.
Ông là già, không phải là ngu ngốc, làm sao mà lại không biết người phụ nữ mình cưới có cái dã tâm với tâm kế tham lam gì cơ chứ? Bà ta gả cho ông già này, còn không phải là nhìn trúng tập đoàn Cảnh thị hay sao?
Trên tay anh trai Reithy cũng có một ít cổ phần trong Cảnh thị, mượn quan hệ của cha vợ, vẫn cứ đối nghịch cùng Quân Uy, gây sự với nó, những chuyện này ông đều mở một con mắt, nhắm một con mắt, rõ ràng là để cho con trai có năng lực xuất sắc tự đối phó.
Chỉ là ông chắc chắn sẽ không cho phép bất cứ thương tổn gì xảy ra trên người con trai ông xuất hiện, Nhã Mật biết bí mật gì có liên quan đến con trai ông, ông cũng không lo lắng, bời vì ông biết cô bé này thật sự thích con trai mình, coi như là biết được bí mật gì, cũng chỉ là muốn tách con trai mình ra khỏi người phụ nữ kia mà thôi.
Cảnh Quân Minh nhìn Nhã Mật, mỉm cười nói: “Nhã Mật, hai nhà chúng ta là quan hệ nhiều đời, tuy rằng thực lực nhà các cháu không thể so với nhà chúng ta, nhưng mà cũng là danh gia vọng tộc, huống chi bác cùng cha cháu có tình cảm không hề tầm thường, chúng ta đều muốn được làm thông gia với nhau, nếu như người Quân Uy muốn kết hôn là con, bác rất vui vẻ mà tán thành.”
“Cảm ơn bác trai.”
“Hừm, chúng ta về nhà trên núi Dương Minh nghỉ ngơi đi!” Cảnh Quân Minh không hề liếc mắt nhìn người vợ ở bên cạnh một chút nào, đứng lên, nhanh chân đi ra phòng ăn.
Reithy đi theo phía sau ông, oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng của ông.