Edit: Hân Gia
Đi đến phòng ăn, Quan Hướng Tình nhìn thấy một cụ già với gương mặt nghiêm túc đang ngồi ở vị trí giữa, khí thế của ông ấy không giận mà uy giống Cảnh Quân Uy đến gần mười phần, hơn nữa từ vẻ bề ngoài của ông thì cô có thể tưởng tượng ra Cảnh Quân Uy lúc về già.
Cảnh Quân Minh nhìn bọn họ từ lúc đi vào, mày nhíu chặt, con ngươi ác liệt tràn đầy căm ghét.
Trái tim cô run rẩy, xem ra ông ấy rất phản đối chuyện hôn sự này, cũng sẽ không quan tâm có quen cô hay không, trực tiếp có thành kiến với cô.
Ngồi bên người ông ấy là một phu nhân xinh đẹp ung dung, đang dùng ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, khiến cho cả người cô không thoải mái, nhưng mà vẫn phải chịu đựng.
Còn ngồi ở một bên khác là một cô gái đáng yêu tầm hai mươi lăm tuổi, mắt to linh động, vừa nhìn thấy Cảnh Quân Uy, cả khuôn mặt đều sáng lên.
“Anh Cảnh, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh đấy!”
Nhã Mật nhiệt tình đứng lên, đi tới bên cạnh anh, dùng sức ôm anh, tiếp theo cười tủm tỉm nhìn Quan Hướng Tình, đánh giá cô một lúc, rồi kéo tay cô.
“Người này chắc là chị dâu đúng không ạ?”
Với sự nhiệt tình đột ngột của Nhã Mật, Quan Hướng Tình có chút không thích ứng được, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Cảnh Quân Uy, anh mỉm cười gật đầu với cô, cô mới mỉm cười: “Xin chào, cô có thể gọi tôi là Hướng Tình.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí nữa, dù sao chúng ta xem ra cũng bằng tuổi nhau, nên sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau, cô đến ngồi bên cạnh tôi, chúng ta nói chuyện phiếm một chút đi.” Nhã Mật kéo Quan Hướng Tình ngồi xuống.
Cảnh Quân Uy không thể làm gì khác hơn là ngồi khác bên với Quan Hướng Tình, sau đó ra hiệu với Hoa Đức cùng Á Lịch, bọn họ cũng ngồi xuống.
Reithy dùng ánh mắt xem thường nhìn hai người bọn họ, rất khó chịu mở miệng: “Quân Uy, tôi nhớ người cha cậu muốn gặp chính là cậu, cậu đưa người phụ nữ kia đến thì đã đành, sao mà đến cả hai người làm cũng mang đến vậy? Bọn họ không phải người trong gia đình chúng ta mà.”
Thoáng chốc, bầu không khí ngưng tụ.
Một hồi lâu, sắc mặt Cảnh Quân Uy lạnh lùng nói: “Đối với tôi mà nói, bọn họ không chỉ là người làm, mà là thân như anh em, điểm ấy chắc là mẹ kế không sánh được được đâu nhỉ?”
“Cậu!” Lời lẽ không khách khí của anh khiến cho sắc mặt Reithy nhất thời trở nên hết sức khó coi, nhìn về phía Cảnh Quân Minh: “Ông nó, ông nghe một chút, đây chính lời nói của người con trai tốt của ông đấy, ông không nói cái gì sao?”
“Có chuyện gì để nói cơ chứ? Thời gian đã muộn như vậy rồi, đến cùng có muốn ăn cơm hay không?” Cảnh Quân Minh quay đầu nhìn người phục vụ đứng ở một bên, phân phó nói: “Những món chúng tôi vừa gọi, đều mang ra đi!”
“Vâng.” Người phục vụ lui xuống.
Lúc này, lần thứ hai bầu không khí lại ngưng tụ.
Nhã Mật cẩn thận từng li từng tí một quan sát vẻ mặt của từng người, sau đó cười đánh vỡ trầm mặc: “Bác trai, câu nói của bác đúng là giống hệt ý muốn của cháu, cháu đã sớm chờ bác trai đãi cháu một bữa thật lớn đấy! Đã lâu không trở về Đài Loan, đúng là rất nhớ đồ ăn vặt và thức ăn ngon ở Đài Loan. Ngày sau còn dài, hi vọng Hướng Tình có thể đưa tôi đi dạo chợ đêm.”
“Để A Uy đưa con đi dạo xung quanh là được rồi, để không ai biết là nó hết phụ nữa theo. Tôi không thể chấp nhận người phụ nữ kia, nó đúng thật là bị mù rồi.” Cảnh Quân Minh lạnh lùng nói.
Cảnh Quân Uy nhíu nhíu mày, muốn mở miệng, lại bị Quan Hướng Tình kéo tay, lắc đầu ra hiệu với anh.
“Không sao, đừng phá hoại bầu không khí.”
“Bác trai, không thể nói như vậy được, chúng ta không quen với Hướng Tình, coi như không thích cô ấy, cũng phải biết rõ cô ấy người thế nào đã, không phải sao?”
Cảnh Quân Minh lườm Nhã Mật một cái: “Được rồi! Bây giờ là lúc ăn cơm, tôi không muốn để cho chính mình không thấy ngon miệng, trước tiên không nói về chuyện này nữa.” Ông nhìn về phía con trai, nghiêm khắc nói: “Nghe nói con mới mua một ngôi nhà, còn chuyển ra đó ở, có thật không?
“Không sai. Con sớm đã có ý nghĩ như thế, chỉ là vẫn bận công tác, mới chưa có tiến hành, hiện tại đã kết hôn rồi, dứt khoát mua một căn nhà ở gần công ty, thuận tiện hơn nhiều.”
Reithy lạnh lùng hừ một tiếng, khá không phản đối mở miệng: “Tôi thấy là cậu không muốn ở cùng một chỗ với chúng tôi, sợ chúng tôi bắt nạt người phụ nữ kia thì có.”
Cảnh Quân Uy lạnh lùng lườm bà ta một cái, lập tức lại phản kích: “Tôi dọn ra ngoài, không phải là càng đúng ý của mẹ kế hay sao? Ngược lại bà cũng không thích nhìn thấy tôi, bằng không cũng sẽ không quấn lấy cha muốn ông sang Pháp định cư với bà đâu.”
Sắc mặt Reithy trở nên khó coi, không thích nói: “Tôi biết cậu rất ghét tôi, cũng không chấp nhận việc tôi lấy cha cậu, nhưng mà cũng không thể tùy tiện nói xấu tôi, bởi vì cha mẹ Nhã Mật giúp đỡ nó nước Pháp học tập thiết kế thời trang, cha cậu cùng cha Nhã Mật đã thân nhau từ lâu, vì thế nên ông ấy mới tạm thời ở nước Pháp thôi.”
Cảnh Quân Uy không nói, biểu hiện lạnh lẽo.
“Được rồi! Bà nói xong hay chưa?” Cảnh Quân Minh quát khẽ một tiếng, tiếp theo nghiêm túc nhìn Cảnh Quân Uy: “Vậy con nói cho cha biết, tại sao lại muốn đầu tư vào xây dựng chứ? Trước đây chúng ta cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này.” Ánh mắt của ông không biết vô tình hay cố ý mà nhìn chăm chú vào Quan Hướng Tình, còn hết sức không vừa lòng.
“Con là một thương nhân, chỉ cần thấy được lợi nhuận thì sẽ làm. Coi như không quen thì làm sao? Chỉ cần biết được, có tiếp xúc, còn có thể kiếm tiền đầu tư, con đều không từ chối.”
Câu trả lời của anh nghe như đó không phải vấn đề quan trọng gì, đột nhiên Cảnh Quân Minh dùng sức vỗ xuống bàn, dọa tất cả mọi người sợ hãi, chỉ có Cảnh Quân Uy vẫn như cũ không sợ hãi gì.
“Quân Uy, con đừng tưởng rằng cha không biết, sở dĩ con làm như vậy, hoàn toàn là vì người phụ nữ kia! Đến cùng là cô ta có cái gì tốt, để cho con mê thành bộ dáng này, đến kết hôn cũng phải làm nhanh nhanh chóng chóng?” Ông vừa chửi ầm lên vừa chỉ vào Quan Hướng Tình.
Sắc mặt cô trắng xanh, bị kinh sợ.
Cảnh Quân Uy tức giận ngút trời, nắm chặt tay cô, động viên tâm tình của cô, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm, lạnh lẽo.
“Cha, không phải vừa này cha nói không muốn để cho chính mình không thấy ngon miệng hay sao? Như vậy con khuyên cha, hiện tại tốt nhất đừng tiếp tục chủ đề này với con nữa.”
“Con!” Cảnh Quân Uy tức giận đến xanh mặt, tay run rẩy chỉ vào anh.
“Nếu như không thể hoà hợp để ăn bữa cơm, con cùng Tình nhi vẫn là rời đi trước vậy, có chuyện gì, sau này nói tiếp.” Bộ dạng Cảnh Quân Uy như muốn đứng lên.
“Con ngồi xuống cho cha! Cha đi một quãng đường xa như vậy, tự mình chạy về tìm con, còn mời cơm con, con lại đáp trả cha như vậy sao? Ở trong mắt của con, đến cùng có còn tồn tại cái người làm cha này hay không?” Cảnh Quân Minh lớn tiếng nói.
“Nếu như thật sự không có, con còn đứng ở chỗ này hay sao?” Đối vớ sự tức giận của ông, căn bản là Cảnh Quân Uy không thèm quan tâm, chỉ lạnh lùng trả lời.
Cảnh Quân Minh tức giận không thôi, nhưng lại không có chỗ phát tác.
Con trai là của ông, ông nhìn nó lớn lên, biết cá tính của nó, chỉ cần là nó muốn, phản đối thế nào cũng đều vô dụng, nhất định muốn chiếm được, càng phản đối, nó lại càng muốn làm.
Biểu hiện xuất sắc trong công việc của nó, không chỉ khiến ông thoả mãn, mà còn để ông rất đắc ý.
Tập đoàn Cảnh thị không phải của một mình ông, là ông cùng mấy anh em, họ hàng thân thích cùng nằm giữ, mỗi một người đều không phải nhân vật đơn giản, cũng đều là những người vô cùng có hứng thú với vị trí lãnh đạo, có thể nói là các chiêu thức khác lạ, các thủ đoạn đều lôi ra dùng hết.
Trong thời gian bọn ông đáng tranh giành nhất, con trai ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu nói đó không phải là âm mưu để tranh quyền đoạt lợi, thế nào ông cũng không tin, không nghĩ tới ngược lại trong họa có phúc, con trai càng khôn khéo hơn càng lợi hại hơn so với trước đó.
Bởi vì bất ngờ mà con trai mất đi ký ức, trở nên càng không thích thân với ai, đến cả người làm cha này cũng xa cách rất nhiều, chả khác nào người xa lạ, thế nào nó cũng muốn ra ngoài ở, chỉ là dưới sự giúp đỡ của thư ký và tợ lý, với lại sự nhạy cảm trên thương trường, thậm chí thủ đoạn còn có thể so với đế vương tâm thuật, cho dù là ở bên ngoài hoặc lén lút, cũng tuyệt đối mạnh mẽ vang dội.
Tác phong làm việc của con trai ở phương diện này, tàn nhẫn vô tình, quả quyết, khiến cho người làm cha như ông này cũng không nhận ra nó, cảm giác nó như một người xa lạ vậy.
Chỉ có người khiến người khác không thể phỏng đoán, sâu hiểm khó dò lại khó có thể tiếp cận như Cảnh Quân Uy, mói đủ tư cách để đảm nhiệm chức lãnh đạo tập đoàn Cảnh thị, thậm chí còn dẫn dắt Cảnh thị đi đến đỉnh cao, mà cái này cũng là kỳ vọng của ông.
Hiện nay giá trị bản thân của nó rất kinh người, dĩ nhiên hôn nhân của nó cũng là lợi ích của Cảnh thị, không nghĩ tới ông mới đến nước Pháp định cư hơn một năm, vậy mà con trai đã kiếm được một người vợ, cũng thật là có tác phong trên thương trường, mạnh mẽ vang dội như vậy, động tác nhanh chóng, khiến cho ông tức giận đến không biết phải nói cái gì.
Xí nghiệp Quan thị là cái gì chứ, ông sớm đã cho người đi đi thăm dò, căn bản là không thể sánh được với bọn họ, chỉ là một cái công ty xây dựng bé tý, làm sao có thể so với Cảnh thị to lớn lại vững chắc chứ?
Chuyện hôn sự này, ông kiên quyết phản đối đến cùng.
Liếc mắt nhìn Nhã Mật ngồi ở một bên, đáy mắt Cảnh Quân Minh lóe qua một vệt ánh sáng âm u: “Được, bây giờ chúng ta không nói những chuyện này nữa, ăn cơm trước đi!”