Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Cảnh Sát Hình Sự

Chương 3: Chương 3: Ở Dưới Gầm Bàn Ngậm Côn Thịt Chú Cảnh Sát




Editor: Cáo

Sửa chính tả: Thái Lan

chương 3. Ở dưới gầm bàn liếm côn th*t của chú cảnh sát.

Ngón chân Chu Dã xoa xoa bên dưới của Trình Mục Dương, lòng bàn chân cô cảm nhận rõ ràng một đống thịt nơi đó.

Vừa lớn vừa dài. Nhưng đây còn chưa phải là trạng thái lúc cứng lên, nếu như khi nó cứng rồi mà vào trong cô, ắt hẳn có thể làm cho cái miệng nhỏ của cô căng cứng.

Trình Mục Dương là một “chú” trai tân chưa bao giờ tìm cách phát tiết, hay để ý đến dục vọng của bản thân. Vậy mà lúc này khi ngón chân của Chu Dã vừa trêu chọc chút xíu anh đã bắt đầu có phản ứng.

Chu Dã biểu cảm giống như mèo con vui vẻ tươi cười.

“Em trai của chú lớn quá đi. Chú có muốn đem nó đến làm quen với em gái của người ta không?”

Chu Dã không tin có người đàn ông nào mà chống đỡ được sức quyến rũ của cô. Nếu như cô ở trong trường học nói như vậy, đảm bảo là toàn bộ nam sinh sẽ nguyện vì cô mà đi tìm chết.

“Nói bậy!”

Trình Mục Dương quát lớn nắm lấy chân Chu Dã. Anh ngoại trừ tức giận Chu Dã chỉ mới học cấp ba đã có những hành vi không phép tắc như vậy, nhiều hơn cả chính là tức giận khả năng tự khống chế của mình ở trước mặt cô gái này gần như là vô dụng.

“Chú cảnh sát ơi, nếu chú tạo nên tiếng động quá lớn thì sẽ bị camera trong phòng thẩm vấn ghi lại hết đó. Chú đừng quên đồng nghiệp của chú còn đang xem camera. Không phải chú muốn đồng nghiệp của mình nhìn thấy chú bị ngón chân của cháu làm cho cứng đấy chứ?”

Chu Dã nhẹ liếm khóe miệng, trong ánh mắt mang theo sự tinh ranh.

“Cô tin không, tôi có rất nhiều cách dù không gây ra tiếng động lớn mà vẫn có thể bẻ gãy chân cô.”

Giọng nói của Trình Mục Dương cực kỳ lạnh lùng.

“Ồ.”

Chu Dã nhanh chóng thu chân về. 17 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô thấy sợ một người đàn ông. Cho dù ở nhà cô cũng không hề sợ bố mình, thế nhưng vừa rồi cô thật sự cảm thấy sợ chú cảnh sát xa lạ này. Nháy mắt vừa rồi cô có linh cảm nếu bản thân không thu chân về thì anh nhất định sẽ làm thật. Cho dù ở đây có là cục Cảnh sát đi chăng nữa.

“Mau về trường chăm chỉ học tập đi. Là trẻ vị thành niên thì phải cho giống trẻ vị thành niên.”

Ánh mắt Trình Mục Dương lạnh nhạt nhìn Chu Dã.

“Chim họa mi của chú còn bị trẻ vị thành niên làm cho vỗ cánh không phải sao. Chú cảnh sát, chú cứ chờ đi. Nhất định có một ngày chim họa mi của chú phải cầu xin con giúp nó bay.”

Chu Dã tức giận xoay mông bỏ đi.

Bây giờ trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Trình Mục Dương cùng chú họa mi đang chuẩn bị tung cánh.

Tiểu đội trưởng lúc nảy lo lắng đứng ở trước cửa nói: “Đội trưởng Trình, Chu tiểu thư đã đi rồi. Cô ấy nói nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Cút!”

Trình Mục Dương quát một tiếng, giọng nói của anh rét run.

Tiểu đội trưởng lập tức nềm nhũn hai chân vịn tường bỏ chạy.

Từ khi Trình Mục Dương bước vào học viện cảnh sát thì mọi tinh lực dư thừa anh đều dùng vào việc huấn luyện hoặc thực hiện nhiệm vụ. Anh chưa từng xem phim đen để tự an ủi, cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy phụ nữ ăn mặc sexy, nhưng phản ứng mất khống chế như vậy thì là lần đầu.

“Mẹ, con đồng ý chuyện lần trước mẹ nói. Mẹ liên lạc với cô gái đó giúp con đi.”

Trình Mục Dương lần đầu tiên cảm thấy bản thân cần phải kết giao bạn gái.

Mấy ngày sau.

Chu Dã ngồi trong nhà ăn tức giận hút một ngụm trà sữa. Mầy ngày này cô liên tục ngồi trước cửa cục cảnh sát để đợi Trình Mục Dương, nhưng không ngờ lại gặp nhiều trắc trở như vậy. Anh giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới.

Đáy mắt Chu Dã bất ngờ sáng lên nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ngay cửa sổ. Cô chớp chớp hai mắt ngạc nhiên. Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng ra, đến khi có được lại chẳng tốn công.

Chu Dã nhanh chóng chạy ra sau tìm người phục vụ, cô hối lộ người ta chút tiền đã thuận lợi đổi được quần áo của người đó. Sau khi thay đồ xong cô bưng khay giả bộ đi đến bên cạnh Trình Mục Dương. Lần trước gặp nhau cô trang điểm rất đậm nhưng lần này lại để mặt mộc khiến Trình Mục Dương khó mà nhận ra.

Cô đang định nói chuyện thì bất ngờ từ đằng xa có một người phụ nữ mặc âu phục hồng nhạt đi về phía này.

“Anh Mục Dương, thật ngại quá vừa rồi em bị kẹt xe.”

Khóe mắt đuôi lông mày của người phụ nữ này đều là ý xuân dào dạt, làm cho tâm tình của Chu Dã thoáng chốc tệ đi.

Hừ, không biết từ đâu xuất hiện một người phụ nữ đến tranh “em trai” với cô.

Nhưng may là Trình Mục Dương không lộ ra vẻ mặt trăm hoa đua nở, coi như cũng an ủi Chu Dã được đôi chút.

“Lúc bác bác gọi cho em em không dám tin luôn đó. Anh Mục Dương cuối cùng cũng đồng ý cùng em tìm hiểu, em hạnh phúc lắm.”

Ý cười trong đôi mắt người phụ nữ nhanh chóng tràn ra.

Trong nháy mắt tâm trạng của Chu Dã cực kì tồi tệ. Trình Mục Dương vậy mà đến để coi mắt.

Hừ, cô vất vả lắm mới làm cho Trình Mục Dương biết tình dục là gì, kết quả giữa đường lại bị người phụ nữ khác chiếm tiện nghi? không được, cô sao có thể đồng ý!”

Cô gái kia cùng Trình Mục Dương trò truyện rất vui vẻ khiến nỗi sợ của Chu Dã mỗi lúc một lớn. Chờ mãi người phụ nữ đó mới chịu đi tolet, Chu Dã nhanh chóng nắm bắt thời cơ đi đến bên cạnh Trình Mục Dương.

“Leng keng.”

Chiếc muỗng bên trong ly sứ bất ngờ rơi xuống gầm bàn.

Chu Dã chui xuống gầm bàn làm bộ nhặt muỗng, nhân lúc Trình Mục Dương không chú ý cô nhanh chóng cách một lớp quần chụp lấy côn th*t của anh.

Trình Mục Dương giật mình cúi xuống, nhìn thấy ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ rất ma mãnh anh lập tức nhận ra cô gái này chính là Chu Dã!

Trình Mục Dương chuẩn bị lôi Chu Dã ra ngoài, thì người phụ nữ kia trùng hợp cũng quay lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.