Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Cảnh Sát Hình Sự

Chương 2: Chương 2: Trong Phòng Thẩm Vấn




Phòng thẩm vấn cục cảnh sát.

“Họ tên, tuổi.” Trình Mục Dương sau khi thay cảnh phục bắt đầu thẩm vấn Chu Dã.

“Chú à. Người ta không ngờ chú lại là cảnh sát đó nha. Chú mặc cảnh phục vào còn ngon hơn lúc bình thường nữa.”

Chu Dã chống cằm, nhìn chằm chằm người đối diện không hề chớp mắt.

Khi nảy ở quán bar anh chỉ mặc tây trang củng đã đẹp trai đến nỗi cô không khép được chân rồi. Bây giờ khi anh mặc cảnh phục xanh đen thì càng uy phong hơn. Toàn thân cô đều nổi da gà. Nếu Trình Mục Dương mặc cảnh phục làm tình với cô, cảm giác này chắc chắn rất tuyệt.

“Đừng tưởng rằng nói như vậy thì có thể thoát khỏi phỏng vấn.”

Trình Mục Dương bỏ bút xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Dã. Người phụ nữ này cho dù bị tra khảo nhưng trước sau không hề hoảng sợ, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc anh. Điều này chứng minh thế lực sau lưng cô có bao nhiêu lớn mạnh chứ.

“Chú cảnh sát ơi, chú có từng làm tình cùng phụ nữ bao giờ chưa? Chú thích tư thế nào nhất nè?”

Đôi môi đỏ au chu lên, ánh mắt thèm khát thưởng thức dáng người của Trình Mục Dương. Quanh năm suốt tháng cảnh sát đều phải luyện tập vất vả cho nên chuyện có cơ bắp là dĩ nhiên, loại cơ bắp do mỗi ngày đều luyện tập so với loại trong phòng gym tập thời gian ngắn là khác nhau một trời một vực.

“Cố ý gây rối không hợp tác thẩm vấn, ít nhất cũng phải hơn hai năm tù giam.”

Sắc mặt Trình Mục Dương khó coi nhìn cô gái trước mặt.

“Ai da, chú cảnh sát ơi chú xấu hổ hả? Hay là chú còn chưa từng cùng phụ nữ làm tình bao giờ? Cho nên mới không trả lời được câu hỏi của cháu?”

Chu Dã kích động cắn chặt môi rên rỉ. Chỉ cần nghĩ tới người đàn ông trước mặt còn chưa từng cùng phụ nữ lên giường bao giờ làm cô vui muốn hét lớn. Dáng người mlem như vậy, khuôn mặt đẹp trai như vậy, địa vị xã hội cao như vậy mà vẫn là trai tân. Với sự may mắn này cô nghĩ bản thân đủ nhân phẩm đi mua vé số.

Trình Mục Dương “két” một tiếng đứng lên, anh bất ngờ bóp chặt cổ Chu Dã: “Tôi không có thời gian cùng cô nói nhảm. Đồng đội của tôi mỗi năm hy sinh không ít người vì chuyên án ma túy này, cho nên tôi sẽ không bao giờ nương tay với người cầm đầu. Nếu cô không cho tôi biết hang ổ của các cô cùng với bọn đồng lõa của cô thì tôi khẳng định một điều rằng, tôi sẽ không để cho cô yên ổn đâu.”

Chu Dã cố ý kẹp cánh tay của Trình Mục Dương vào khe ngực của mình: “Uầy, chú cảnh sát cứ nóng tính thôi. Chú muốn biết gì cứ hỏi, sau đó thì cùng con vào phòng thẩm vấn làm một nháy. Chỉ cần con hài lòng, chú muốn biết gì con cũng đều giải đáp hết.”

“Cô ~”

Chu Dã vừa dứt câu, Trình Mục Dương đã tăng thêm lực tay. Chỉ trong nháy mắt Chu Dã đã thấy bản thân hít thở không thông.

Bình thường đối với tội phạm Trình Mục Dương đều luôn khuyên nhủ bọn họ trở về con đường đúng đắn hoặc những người có lòng ăn năn anh cũng sẽ giúp đỡ họ trở thành con người mới. Chỉ có duy nhất người phụ nữ xấu xa này là khác, đôi ba câu đã có thể chọc anh lên tăng xông.

“Trình đội trưởng, có kết quả kiểm tra rồi. Bên trong thứ kia không hề có ma túy, chỉ là trứng rung bình thường thôi. Chất dịch bên ngoài trứng rung là dịch âm đ*o, đoán chừng là đồ dùng cá nhân của vị tiểu thư này. Mặt khác vừa rồi tiểu đội trưởng của tổ đội khác đã triệt phá thành công băng đảng tiểu anh đào, và bắt được không ít người của tổ chức đó rồi. Hơn nữa trong túi xách của vị tiểu thư này cũng có thẻ học sinh cấp ba, cô ấy cũng chỉ là trẻ vị thành niên thôi có thể coi như vô tội rồi... Không còn chuyện gì tôi ra ngoài trước.”

Một đồng chí cảnh sát đi vào phòng thẩm vấn, anh ta bất ngờ bị cơn giận của Trình Mục Dương dọa hết hồn. Mau chóng báo cáo cho xong rồi vội chạy ra ngoài.

“Chú cảnh sát ơi, bây giờ có thể buông người ta ra chưa?”

Chu Dã cố ý liếm liếm mu bàn tay của Trình Mục Dương.

Lực tay ở cổ Chu Dã cũng được thả lỏng hơn nhiều.

Chu Dã khẽ ho vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười yêu mị: “Chú cảnh sát ơi, chú bắt sai người rồi còn dọa người ta sợ nữa. Có phải chú nên đền bù cho người ta chút không?”

Trình Mục Dương lạnh nhạt nói: “Muốn gì?”

“Aiz, chú cảnh sát hung dữ như vậy làm gì chớ. Người ta cũng không có ăn thịt chú mà. Người ta chỉ muốn chú bồi thường đơn giản thôi à. Chú cùng người ta làm một nháy, một nháy xóa tan mọi hiểu lầm, ân oán.”

Ánh mắt thèm thuồng của Chu Dã thẳng thắn nhìn Trình Mục Dương. Vừa rồi đứng gần anh ngửi mùi hương trên người anh cô lại ướt rồi.

“Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”

“Chú cảnh sát à, khi nảy ở trong khách sạn chú không có giống vậy đâu nha. Lúc người ta cưỡi trên người chú, em trai chú bên dưới không ngừng chọc người ta, làm người ta chảy nhiều nước lắm đó.”

Chu Dã vừa nói vừa cởi giày cao gót, bàn chân đặt lên vị trí giữa hai chân Trình Mục Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.