“Có chuyện lớn xảy ra.”
Ba vị đệ tử thân truyền đề dừng lại động tác trong tay, không còn cùng nhau tranh đoạt quyền lên tiếng. Tất cả bọn hắn đều ngưng thần, nhìn về phía Ngọc Vô Tâm. Có thể để cho nữ tử này xưng là chuyện lớn, vậy tuyệt đối là chuyện lớn, chí ít, dù là cấp bậc trưởng lão của Bát Đại Thế lực cũng sẽ phải nghiêm túc đối đãi.
Dương La Thiên hỏi: “Ngọc Tiên tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Ngọc Vô Tâm trầm ngâm trong giây lát, tựa như có chút do dự, sau đó mới đáp: “Một nhóm đệ tử thân truyền khác của Cửu Thiên tông điều tra sự tình sự tình phàm nhân mất tích số lượng lớn. Trước đó không lâu, bọn hắn vừa có phát hiện. Tuy nhiên, ngay sau đó bọn hắn bị số lượng lớn Tà Ma tập kích, hiện tại thì bị vây khốn trong một thung lũng, cách đây gần hai trăm vạn dặm về phía Tây Bắc.”
Việc này vốn là không nên để lộ quá nhiều ra bên ngoài. Đây là chuyện của Cửu Thiên tông các nàng, Ngọc Vô Tâm tự nhiên có mấy phần giữ lại cùng đề phòng với các nhà thế lực khác trong Bát Đại thế lực.
Bất quá, chuyện cho đến nước này, Vân Lạc Cẩm, Dương La Thiên cùng Tiết Vân Chiêu đã biết đến không ít. Nàng tiếp tục che giấu là không có ý nghĩa.
Đổi lại, ba vị đệ tử thủ tịch nghe vậy thì khẽ giật mình. Trước đó, bọn hắn có thể sẽ không có bao nhiêu coi trọng chuyện phàm nhân có hay không mất tích. Hung thú, Tà Ma, Tà Tu, thậm chí là một số tông môn chính đạo thôn thường khác, vì lý do này hay lý do nọ cũng có thể ra tay đối với phàm nhân. Đừng nói là nơi chiến tuyến phía Bắc hỗn loạn, thường xuyên giao chiến với Tà Ma này, dù là phương Nam yên bình hơn cũng sẽ có cảnh phàm nhân biến mất không rõ lý do. Ở đây thì càng là chuyện như cơm bữa. Một tu sĩ, lại là đệ tử thân truyền của Bát Đại Thế lực, cao cao tại thượng như thế nào quan tâm sự sống chết của mấy tên phàm nhân 'sâu kiến'.
Tuy nhiên, chuyện bây giờ lại khác. Sự thật Tà khí xâm nhiễm, cải tạo sinh linh khiến cho bọn hắn, những cái này tu sĩ cao cao tại thượng cũng không thể không đề phòng.
Ngọc Vô Tâm không để ý đám người biểu lộ khác thường. Nàng lạnh lùng ném lại một câu: “Cửu Thiên tông chúng ta đi trước.” Sau đó, nữ tử vội vàng mang theo năm vị sư đệ, sư muội nự không rời đi, nhắm đến hướng Tây Bắc phi hành.
Ba vị đệ tử thân truyền liếc mắt nhìn nhau.
“Chúng ta cùng đi.” Vân Lạc Cẩm nói ra.
Hai người còn lại khẽ gật đầu.
Ba nhóm đệ tử thân truyền bước vội ra khỏi đại sảnh. Một chớp mắt, hai mươi mấy người hóa thành những tia sáng, kéo dài đến tận chân trời, biến mất sau những tầng mây thấp thoáng phía xa.
Đại điện Thiên Trúc tông chỉ còn lại nhóm người Trần Nguyên. Bầu không khí vốn dĩ náo nhiệt, ồn ào thì bây giờ lại trở nên đột ngột vắng lặng khiến cho người ta có phần khó mà thích ứng.
“Trần công tử, ngươi xem chúng ta nên làm gì?” Thanh Uyển hỏi thăm.
“Đi theo bọn họ thôi.” Trần Nguyên đáp.
Ngọc Huyền Vương càu mày hỏi thăm: “Bọn hắn có việc của bọn hắn, chúng ta xen vào náo nhiệt làm gì?”
“Vương gia đừng quên, nhóm đệ tử thân truyền nọ bị vây tại hướng nào.” Trần Nguyên nhắc nhở.
“Tây Bắc...” Ngọc Huyền Vương vô ý thức đáp. Chỉ là, sau đó, thanh âm của hắn im bặt lại.
Lục Thiên Tuyết hỏi ngay: “Ý của tiền bối là, chuyện này rất có thể liên quan đến kẻ tấn công chúng ta ngày hôm qua.”
“Không chắc chắn.” Trần Nguyên lắc đầu: “Bất quá, phải xem thử một chuyến mới được.”
Đám người hơi liếc nhìn nhau. Bây giờ, không còn ai phản đối chuyện này nữa.
...
Không giống như Ngũ Đại Kiếm tông và Thái Chu Vương triều khi mới đổ bộ xuống Vân giới, mỗi khi tiến thêm một bước thăm dò khu vực mới phải thận trọng vô cùng, làm nhiều chuẩn bị phức tạp; cũng không giống như tại Minh Nguyệt giới chịu quy tắc áp chế nặng nề khiến cho tốc độ phi hành chậm chạp; tại Vân giới, hai trăm vạn dặm đường đối với Tam phẩm tu sĩ mà nói thì không thể tính là xa xôi.
Lấy nhóm người Trần Nguyên thực lực với pháp khí phi hành cùng sự trợ giúp của chính bản thân Trần Nguyên, bọn hắn rất nhanh bám theo khí tức của sáu vị đệ tử Cửu Thiên tông, tìm đến nơi nhóm đệ tử thân truyền khác của bọn hắn bị vây khốn.
Dẫu vậy, bởi vì tu vi chênh lệch, so với bốn nhà đệ tử thân truyền, tốc độ của bọn người Trần Nguyên có chậm hơn một chút. Khi bọn hắn tìm đến nơi, chiến đấu đã nổ ra.
Một phe là sáu vị đệ tử thân truyền của Cửu Thiên tông, năm vị đệ tử thân truyền của Huyền Nữ cung, chín vị của Bách Luyện môn và mười vị đến từ Phong Lăng tông. Cả thảy ba mươi người, bốn vị thủ tịch đệ tử đều có mặt, tu vi từ Pháp Tướng cảnh sơ kỳ đến Pháp Tướng cảnh hậu kỳ. Hai mươi sáu người còn lại kém hơn một chút, tu vi đều tại Thiên Nhân cảnh. Đù cho đặt tại Thái Chu Vương triều cũng các khu vực lân cận, đây tuyệt đối cũng là một cỗ lực lượng kinh người.
Mà đối địch với bọn hắn là số lượng Tà Ma khổng lồ lên đến mười triệu cá thể do một con Tà Ma có thực lực tiếp cận Tứ giai trung kỳ lãnh đạo, phía dươi còn có ba con Tà Ma Tứ giai sơ kỳ khác. Nửa bước Tứ giai Tà Ma có đến mười một con, Tam giai hậu kỳ tiếp cận ba mươi, Tam giai trung kỳ lên đến hàng trăm, phía dưới thì lại càng nhiều.
Tu vi của chiến lực cao tầng, cả hai phe có vẻ chênh lệch không bao nhiêu, bất quá về số lượng, Tà Ma lại có vẻ nội trội hơn, điều vẫn luôn thường thấy.
Chỉ là, đệ tử thân truyền của Bát Đại Thế lực không hổ là thiên chi kiêu tử. Dù cho đối mặt Tà Ma cùng cấp có số lượng đông hơn vây công, bọn hắn vẫn vững chân chắc tay, ổn định chống đỡ thế cục.
Vừa tới nơi, nhóm người Ngọc Huyền Vương đã nhịn không được ngứa ngáy. Thời gian dài rèn luyện thành thói quen khiến cho bọn hắn đối mặt với Tà Ma cũng không có như tu sĩ thông thường cảm thấy e ngại như vậy. Thay vào đó, trong mắt bọn hắn, mỗi một chi Tà Ma đều như một phần tài nguyên, một phần đường tắt giúp bọn hắn nhanh chóng tăng cao tu vi. Nói đúng ra, mắt bọn hắn sáng lên khi nhìn thấy nhiều Tà Ma như vậy. Ngày hôm nay, bọn hắn còn chưa đánh trận nào đâu.
Đúng là kỳ quái.
Ngọc Huyền Vương càng là hỏi thẳng: “Trần huynh, chúng ta muốn hay không... giúp đỡ bọn hắn một chút?”
Nói hay lắm, Vương gia. Đến việc cướp quái đều có thể nói thành giúp đỡ.
Tất nhiên, nói đến nhóm người Ngọc Vô Tâm, nhìn như bất lợi trong cuộc chiến nhưng kỳ thực, bọn hắn mới là kẻ làm chủ chiến trường. Trước không nói hai mươi sáu vị đệ tử thân truyền tu vi Thiên Nhân cảnh, mà nói đến bốn vị thủ tịch đệ tử; bọn hắn cùng bốn tôn Tà Ma thủ lĩnh tu vi chênh lệch không nhiều. Bọn hắn là thủ tịch đệ tử, là thiên kiêu nổi bật nhất giết ra từ vô số thiên kiêu để giành được vị trí cao nhất, bất luận là thực lực hay thủ đoạn, bọn hắn đều mạnh hơn quá nhiều so với tu sĩ thông thường cùng cảnh giới.
Chờ qua chừng một canh giờ, các thủ tịch đệ tử riêng phần mình đánh hạ đối thủ. Tới khi đó, thế cục chiến trường hoàn toàn lật ngược. Nhóm người Ngọc Huyền Vương bấy giờ mới vào vớt chỗ tốt thì lại chẳng được bao nhiêu.
Ngọc Huyền Vương chính là lo nghĩ như vậy.
Trần Nguyên ngắm nhìn bốn phía, lại kiểm tra phạm vi mấy vạn dặm xung quanh không có kẻ địch. Lúc này, hắn mới nói: “Vương gia, các ngươi đi thôi. Ta tại đây cảnh giác.”
“Tốt.” Ngọc Huyền Vương gật đầu.
Đã đồng hành cùng nhau cả năm trời, giữa bọn hắn sẽ không nói lời khách khí thừa thãi.
Ngọc Huyền Vương xoay người hướng về phía đám người đệ tử thân truyền của Bát Đại thế lực, vận khởi linh lực, hô lớn: “Các vị đạo hữu, ta đến giúp các ngươi.”
Nói rồi, hắn bùng nổ toàn thân khí thế. Tu vi Tam phẩm tầng sáu trung đoạn không che giấu chút nào, sáng rực giữa không gian như một lửa hừng hực cháy trong đêm tối. Ngọc Huyền Vương một thân một mình lao thẳng vào giữa đàn Tà ma.
Dược Huyên Huyên nhìn vậy, buồn bực chửi bậy trong lòng, sau đó cũng với đám tùy tùng của người kia, theo sá phía sau đánh vào. Thanh Uyển hơi liếc nhìn Trần Nguyên một cái, sau đó cùng với Lục Thiên Tuyết giết vào giữa đám Tà Ma. Đám người Đông Liên tiểu thư, Đông Liên phu nhân, Hắc Dạ Tán nhân,... thì đi sau cùng, chọn nơi an toàn nhất, hướng về phần ngoại vi mà đánh đến.
Các đệ tử thân truyền đang chiến đấu, nghe được nhóm người Trần Nguyên tới chi viện, vốn là mừng rỡ. Thế mà, mấy hơi thở sau, bọn hắn liền xạm mặt lại.
Bọn người Ngọc Huyền Vương, theo thói quen, không có giết vào chiến trường của Tam giai hậu kỳ Tà Ma mà hướng đến Tam giai trung kỳ, sơ kỳ, thậm chí càng quá đáng hơn là Nhị giai Tà Ma giết đến. Mạnh như Thanh Uyển, Ngọc Huyền Vương, biểu hiện ra chiến lực chẳng thua kém Thiên Nhân cảnh hậu kỳ, thậm chí Thiên Nhân cảnh đỉnh phong đệ tử thân truyền, cũng chưa từng tới trợ giúp bọn hắn.
Cho nên, đây là cái mà các ngươi gọi là trợ giúp?
...
Cuộc chiến này đánh đến nửa ngày mới kết thúc. Mặc cho Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên các nàng có sử dụng thần thông, pháp thuật hay đại chiêu mạnh đến cỡ nào, mười triệu Tà Ma không phải dễ giết như vậy. Huống chi, bên trong mười triệu Tà Ma còn có không ít Nhị giai, Tam giai Tà Ma đây. Bọn chúng đều hoặc ít, hoặc nhiều có chút sức chống cự. Dù là Lục Thiên Tuyết, Dược Huyên Huyên có lại mạnh hơn đi nữa cũng không thể một chiêu tàn sát hàng loạt cấp độ Tà Ma này.
Trần Nguyên không tham gia chiến đấu, một phần chiến lực mạnh mẽ mất đi, chiến cuộc càng kéo dài hơn bình thường. Cũng phải chờ đến khi bốn đại thủ tịch đệ tử mất hơn một canh giờ, sử dụng đường lối ổn thỏa, an toàn, giải quyết xong bốn con Tứ giai Tà Ma, bọn hắn giết vào chiến trường cấp thấp hơn, cuộc chiến mới nhanh chóng đi đến hồi kết.
Chiến đấu kết thúc, nhóm người dành ra thời gian chừng hai khắc đồng hồ tiêu hóa thu hoạch từ đánh giết Tà Ma, điều chỉnh lại trạng thái, sau đó mới tìm đến thung lũng nơi nhóm đệ tử nọ của Cửu Thiên tông bị vây khốn. Ngọc Vô Tâm các nàng ngược lại là chưa hề so đo chuyện Trần Nguyên đứng ngoài không tham chiến. Đứng tại góc độ của một vị thủ tịch đệ tử như nàng, đối phương có hay không giúp đỡ đều không khác biệt.
Lại mất thêm chừng nửa canh giờ thận trọng tiên lên nữa, nhóm người mới tiếp cận đích đến của chuyến đi.
Thung lũng mà nhóm đệ tử của Cửu Thiên tông bị vây khốn nằm bên dưới một dãy núi khổng lồ, hẹp và cực kỳ dài. Từ những dấu tích còn sót lại cho thấy, những đệ tử thân truyền này có thể vì chạy trốn Tà Ma tấn công mới lẩn tránh vào đây. Bọn hắn tại trên không và lối vào bố trí xuống trận pháp phòng ngự cùng ngụy trang, che giấu bản thân khỏi tầm mắt của Tà Ma.
Nào có thể ngờ, hành động này của bọn hắn vô tình kích thích địa thế tự nhiên, hình thành lên một tầng kết giới, liên kết với đại địa mạch lạc bên dưới sông núi, cô lập bọn hắn, tách biệt nội bộ thung lũng và thế giới bên ngoài. Tà Ma không thể xông vào tấn công bọn hắn. Đồng thời, các đệ tử thân truyền này cũng chẳng thể thoát ra.
Ngọc Vô Tâm và ba vị thủ tịch đệ tử khác đến bên rìa thung lũng, cẩn thận thăm dò, đánh giá kết giới tự nhiên. Quá trình này phải làm cẩn thận, không thể xem thường. Ai biết, đánh vỡ kết giới trước mắt có hay không kích thích một kết giới khác, thậm chí là kích thích cấm chế, phát động một loại công kích tự nhiên, chống lại kẻ xâm nhập đây. Nếu thật sự là như như thế, bọn hắn phiền phức to rồi.
Nưa canh giờ điều tra để Ngọc Vô Tâm đưa ra kết luận: “Cường độ kết giới ước chừng có cường độ tương đương cấp Tám, liên kết với địa mạch trong phạm vi mười vạn dặm, cùng với địa thế của dãy núi bên cạnh mà thành.”
Bất quá, tin tốt là, đây cũng là giới hạn cao nhất của địa thế nơi này.
Nói cách khác, chỉ dựa vào mấy người Ngọc Vô Tâm các nàng, chỉ bằng vào thuần lực lượng cũng có thể mạnh mẽ phá vỡ cấm chế. Này giúp bọn hắn rất nhiều sức lực. Bất luận là Ngọc Vô Tâm, Dương La Thiên, Tết Vân Chiêu hay Vân Lạc Cẩm đều không am hiểu trận pháp.
“Các ngươi trợ giúp ta phá vỡ kết giới này, ta thiếu các ngươi một lần ân tình.” Ngọc Vô Tâm đối với Trần Nguyên cùng ba vị thủ tịch nói ra.
Bằng một mình nàng cũng có đủ sức đánh vỡ kết giới, bất quá, làm như vậy quá tốn thời gian cùng linh lực. Tại điều kiện hoàn cảnh nguy cơ trùng trùng như vậy, đây là việc không không ngoan.
Bốn người còn lại liếc nhìn nhau. Nhân tình của Ngọc Vô Tâm, đây tuyệt đối đáng giá.
“Tốt. Chúng ta giúp ngươi một lần. Nhớ kỹ lời ngươi nói.” Vân Lạc Cẩm đại diện nhóm người đáp lại.
“Ta chưa bao giờ nuốt lời.” Ngọc Vô Tâm lạnh như băng nói.
Năm người, bao quát bốn vị thủ tịch đệ tử lại thêm cả Trần Nguyên, phân chia tại năm vị trí, đối ứng ngũ hành, phỏng theo một tòa trận pháp cấp thấp. Ngọc Vô Tâm mượn nhờ lực lượng của năm người, tăng cường sức mạnh công kích, dễ dàng phá vỡ kết giới.
Bốn người còn lại không phản đối.
Rất nhanh, quá trình chuẩn bị hoàn tất. Lực lượng của năm người tăng lên nhanh chóng, lần lượt lưu chuyển theo sơ đồ tuần hoàn của ngũ hành, cuối cùng tích lũy lại tại vị trí của Ngọc Vô Tâm. Mỗi người ở đây đều là thiên kiêu, sức mạnh vốn là to lớn hơn so với tu sĩ đồng cấp. Nay cả năm người hợp nhất lại một chỗ, cứ mặc cho sự thật mỗi người đều giữ lại một tay, thì cỗ lực lượng này đã đầy đủ để sánh ngang với một vị Quy Nhất cảnh tu sĩ, cũng là Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân.
Cảm nhận cỗ lực lượng khổng lồ tạ thể nội đã bắt đầu bạo động, có dấu hiệu thoát ly khống chế, Ngọc Vô Tâm không chút do dự thi triển pháp thuật, giải phóng nguồn sức mạnh khổng lồ này.
“Phong Nguyệt Luân. Phá.”
Trên đỉnh đầu Ngọc Vô Tâm, một lưỡi đao gió cuộn tròn lại như bánh xe, đường kính chỉ có ba trượng nhưng cỗ sức mạnh cuồng bạo đang xoay tròn trong nó đủ lớn để san phẳng bất cứ thứ gì trong bán kính hai ngàn dặm. Linh khí trong không khí như bị rút cạn trước từng trận gió rít gào. Khoảng không gian xung quanh lưỡi đao gió chừng mươi trượng giống như bị bóp méo, vặn vẹo bởi lực lượng khổng lồ.
Lưới đao gió phá không mà đi, hướng thẳng đến lối vào thung lũng cách đó chưa đầy mười dặm, trực diện công kích.
Không có vụ nôt kinh thiên động địa, cũng chẳng có những đợt sóng xung kích điên cuồng càn quét. Chỉ có một tiếng răng rắc nhỏ như thủy tinh vỡ vụn dưới sức nặng của cây búa tạ nện vào. Lớp kết giới bên ngoài thung lũng bị cỗ sức mạnh khổng lồ xoắn nát, vặn vẹo như một tấm nhựa dẻo cho đến khi vượt qua giới hạn chịu đựng của nó, để nó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ vô hình, biến mất trong không gian.
“Thành công.” Ai đó ồ lên trong vui vẻ,
Tất cả mọi người đều thoáng lộ ra nụ cười.
Quả nhiên, qua thời gian chừng nửa khắc đồng hồ, một nhóm tu sĩ trẻ tuổi, thân mang trang phục thân truyền đệ tử của Cửu Thiên tông bay ra. Người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, tu vi đạt tới Thiên Nhân cảnh đỉnh phong. Theo phía sau hắn còn có năm vị đệ tử khác, có nam, có nữ, tu vi đều tại Thiên Nhân cảnh sơ, trung kỳ.
Vừa mới xông ra, nhóm tu sĩ này còn cẩn thận, dò xét từng bước một, thận trọng thăm dò bốn phía. Cho đến khi bắt được khí tức quen thuộc, bọn hắn mới lộ ra nét kinh hỉ trên gương mặt.
“Đại sư tỷ.” Hai vị nữ đệ tử càng là không nén được vui mừng, vội vàng kêu lên.
Chỉ là, sự vui mừng này không duy trì được bao lâu thì vụt tắt.
Vị đệ tử thân truyền dẫn đầu nhóm người càng là mang theo sắc mặt ủ rũ, biểu lộ nặng nề.
Hắn nhìn chằm chằm Ngọc Vô Tâm, than: “Đại sư tỷ, cảm ơn các ngươi đã tới cứu chúng ta. Thế nhưng... thế nhưng... các ngươi không nên tới đây.”
Mấy vị thủ tịch đệ tử nhíu mày, không hiểu ra làm sao. Biểu hiện khác thường của nhóm đệ tử thân truyền này để bọn hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Còn chưa kịp để bọn hắn hỏi nguyên do, bầu trời bỗng nhiên nổi sấm. Mây đen nặng nề, dày đặc bỗng chốc ùn ùn kéo đến, che kín bầu trời vạn dặm. Một cỗ khí thế khủng bố tuyệt luân, nặng nề như trăm vạn tòa núi khổng lồ đột ngột giáng lâm, che phủ lên khu vực rộng hàng vạn dặm, đè ép mấy vị đệ tử thân truyền ngột ngạt không thở nổi.
Tiết Vân Chiêu biến sắc, hốt hoảng quát: “Không xong, chúng ta rơi vào bẫy.”
Đáp lại hắn là thanh âm già nua, khàn khàn văng vẳng khắp không gian: “Lũ nhóc con, nếu đã đến, vậy thì không cần đi nữa.”