Tại một bên khác, mỗi một lần Khinh Vũ Chân quân nhìn thấy Trần Nguyên lấy ra Linh Thủy là một lần không vui vẻ. Nàng phát hiện ra, tâm cảnh của nàng không có như trong tưởng tượng vững vàng như vậy, mà mỗi lần tâm cảnh chấn động liền là tỉ lệ thuận với khối lượng Linh Thủy người kia rót vào vòng xoáy Linh khí.
Khinh Vũ Chân quân rốt cuộc nhịn không được, nói ra: “Ngươi cuối cùng còn lại bao nhiêu Linh Thủy?”
Nàng có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ thiên kiêu bây giờ đều giàu có như thế rồi? Tại Tam phẩm cảnh giới, một hơi đổ ra mười vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mà lông mày không nhíu lấy một cái. Nhớ năm đó nàng tại Tam phẩm, vì một trăm cân Linh Thủy mà không tiếc tổn hao đại giới, tự thương bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể hắn đây?
Đổ liền đổ đi như nước lã. Cái này để nàng cảm thấy bản thân thiết kế thử nghiệm khi nãy liền như một trò đùa.
Trần Nguyên nghe được giọng Khinh Vũ Chân quân khẽ gắt lên cao, trong lòng không khỏi sửng sốt. Bất quá, hắn vẫn là cẩn thận dùng thần thức dò xét bên trong nhẫn trữ vật, cân nhắc ra đến con số cụ thể, hắn mới hồi đáp: “Linh Thủy học sinh còn lại tương đối, không quá nhiều, nhưng có thể đủ duy trì Như Yên nàng một thời gian.”
Đúng. Hắn hết thảy Linh Thủy trong nhẫn trữ vật còn lại chừng hơn bốn mươi vạn cân. Lấy tốc độ luyện hóa của Lữ Như Yên hiện tại, cách mỗi ba tháng liền cần tiêu hao mười vạn cân, hơn nữa, tốc độ còn chầm chậm tăng lên. Hơn bốn mươi vạn cân này liền duy trì được một năm có dư.
Khinh Vũ Chân quân nghe hắn nói, hắn chỉ còn lại tương đối Linh Thủy, vô ý thức cho rằng, hắn còn không đến bao nhiêu. Nàng liền phất tay: “Thôi, thôi. Ngươi cũng đã ở đây một tháng, vẫn là trở về Thần Luyện phong tu luyện đi. Lữ Như Yên tình huống đã ổn định, lại còn có ta ở đây, cũng không đến phiên ngươi một cái tiểu bối trông coi. Ngươi không cần lo lắng nữa, lại cũng không cần ở đây hoang phí thời gian tu luyện.”
Khinh Vũ Chân quân đây cũng coi như nói lời thật lòng. Lữ Như Yên đã không cần đến hắn lo lắng, miễn là nguồn cung cấp linh khí đầy đủ, nàng hoàn toàn có thể tự mình hoàn thành thuế biến. Một tháng qua, Trần Nguyên hoang phí thời gian ở đây, ngược lại không phải lựa chọn sáng suốt.
Lại nói, Lữ Như Yên cần thiết linh khí, nàng, Khinh Vũ, còn đảm đương được. Không đến mức cần một cái Tam phẩm tiểu bối nhúng tay vào. Có lẽ mười mấy vạn cân Linh Thủy là nhiều thật, nhưng không có nghĩa là nàng không bỏ ra được. Nàng đường đường là Lục phẩm tầng chín tu vi, thuộc về đỉnh kim tự tháp tu sĩ, thủ đoạn có thể là nhiều lắm, nhiều đến đám đê giai tu sĩ không tưởng tượng ra nổi. Chỉ là bổ khuyết linh khí, nàng liền là có mười mấy, hai mươi cách trợ giúp Lữ Như Yên.
Một tháng này Khinh Vũ Chân quân nàng đồng ý Trần Nguyên ở lại trợ giúp, thay vì nói là cần mấy vạn cân Linh Thủy của hắn, thì nên nói rằng, đây là nàng cách nàng bày tỏ, nàng công nhận nỗ lực của hắn đối với Lữ Như Yên. Chí ít, đối với người sau thức tỉnh thể chất, hắn đã bỏ ra không ít tâm tư và công sức trong đó.
Tổng không thể đến mức, chờ khi Lữ Như Yên xuất quan liền nói với nàng, tại thời khắc ngươi cần nhất, bạn trai ngươi liền cứ như thế vứt xuống ngươi cho ta?
Trần Nguyên thì cẩn thận suy nghĩ lại. Khinh Vũ Chân quân nói không có sai. Mặt khác, hắn Linh Thủy đã cạn kiệt,chỉ còn hơn bốn mươi vạn cân, cùng với mười vạn cân vừa lấy ra, nhiều nhất chỉ còn có thể duy trì Lữ Như Yên hơn một năm với tình trạng hiện tại. Việc hắn có thể làm tốt nhất bây giờ là tu luyện, tiếp tục mượn nhờ Ngưng Linh hồ lô ngưng tụ Linh Thủy.
Nghĩ thông suốt hết thảy về sau, Trần Nguyên gật đầu nói: “Chân quân nói đúng. Có thể học sinh ở lại cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.” Nói xong, hắn lấy ra mấy bình ngọc pháp khí, âm thầm đem Linh Thủy dồn lại trong một chiếc, rồi đưa tới trước mặt Khinh Vũ Chân quân: “Chân quân, đây là toàn bộ Linh Thủy học sinh còn lại, mời Chân quân giúp học sinh trợ giúp Như Yên.”
Khinh Vũ Chân quân cũng không kiểm tra lấy một lần trữ lượng Linh Thủy còn lại trong đó, trực tiếp thu hết vào trong nhẫn trữ vật. Nàng phất tay xua đuổi: “Đi thôi, đi thôi.”
“Học sinh cáo từ.” Trần Nguyên giao lại trận bàn điều khiển động phủ cho Khinh Vũ Chân quân rồi lật đật rời khỏi Nguyệt Vũ phong.
Nhìn theo bóng lưng hắn bay xa dần, Khinh Vũ Chân quân lắc lắc đầu. Cẩn thận đóng lại trận pháp thủ hộ động phủ, nàng lấy ra hai chiếc bình ngọc: một cái là Trần Nguyên vừa đưa trước đó, một cái là vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy Trần Nguyên dùng để đổi lấy mười hai vạn điểm cống hiến.
Khinh Vũ Chân quân đột nhiên cười: “Tuổi trẻ nha, vậy mà tương đối có trách nhiệm.”
Nói rồi, nàng không do dự đổ Linh Thủy từ bình chứa vạn cân sang chiếc bình Trần Nguyên vừa đưa không lâu, đồng thời nói: “Bất quá, chúng ta những người này, còn cần các ngươi đám tiểu bối tới lo lắng? Mười hai vạn điểm cống hiến, nhân quả như thế, liền để lão bà kia tại Kính Nguyệt hồ đến trả đi. Vạn cân Linh Thủy này vẫn là cho Như Yên tốt.”
Nói đến đây, Khinh Vũ Chân quân đột nhiên sinh lòng hiếu kỳ. “Hắn nói còn tương đối Linh Thủy. Tương đối là bao nhiêu? Ba vạn cân? Năm vạn cân? Nếu không, ta thử xem một chút?”
Vừa nói, nàng vừa đưa thần thức vào trong bình ngọc. Thần thức cường đại của một vị Lục phẩm tầng chín trong nháy mắt đảo qua. Trong một khoảnh khắc, nàng giật nảy cả mình: “Mẹ nó. Thế này mà hắn nói là tương đối. Dòng dã bốn mươi bảy vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy, hắn còn nói là tương đối?” Dừng tạm thật lâu, nàng khẽ thì thào: “Nếu không... ta biển thủ mười, hai mươi vạn cân thù lao?”
- ----------------
Trần Nguyên rời khỏi động phủ của Lữ Như Yên thì mặt trăng đã lên cao. Dường như Khinh Vũ Chân quân đã có sắp xếp trước, hắn không gặp bất cứ ngăn trở nào khi rời khỏi Nguyệt Vũ phong. Dưới bầu trời đầy sao, đẹp lung linh như hàng tỉ tỉ viên đá quý khảm nạm trên nền trời đen huyền ảo. So với một Trái Đất hiện đại và tràn đầy ô nhiễm, trời đêm tại Tu Chân giới đẹp, rực rỡ và màu nhiệm hơn nhiều lắm; đồng thời, các vì sao cũng thần bí cùng ẩn chứa những sức mạnh khó lường mà không ít tu hành giả đau khổ theo đuổi phía sau.
Bất quá, những sự tình này cũng không phải vấn đề hiện tại hắn cần quan tâm.
Dưới làn gió mát lạnh của trời đêm, Trần Nguyên lâm vào thật sâu trong suy tư.
Lữ Như Yên nàng, lai lịch chỉ e rằng không đơn giản một chút nào.
Tại thời điểm trước đó, Lữ Như Yên thức tỉnh còn trong giai đoạn nguy hiểm, hắn không có phân tâm thần ra chú ý. Nhưng một tháng này tình huống dần ổn định trở lại, hắn bình tâm suy nghĩ, rất nhanh phát giác ra tình huống không bình thường.
Nhược Thủy Thần thể?
Đây là cỡ nào thể chất? Hắn không rõ ràng. Nhưng hắn biết chắc rằng, Thần thể, cấp bậc này thể chất đã xa xa siêu việt Vương thể quá nhiều. Chỉ là sơ bộ thức tỉnh hình thức ban đầu thôi, mỗi ngày đều cần hàng nghìn cân Tứ phẩm Linh Thủy. Ấy là còn chưa kể đến nguyên một đầu Ngũ phẩm đỉnh cấp Linh mạch và hàng dòng linh khí khổng lồ từ Nguyệt Vũ phong ủng hộ phía dưới. Sơ Ninh Lan bản thân cũng là Linh thể hoàn chỉnh, hết công xuất tu luyện, mỗi ngày chỉ cần trên dưới ba cân Linh Thủy.
Nên nhớ một chi tiết quan trọng, Sơ Ninh Lan nàng tu vi cao hơn Lữ Như Yên.
Trần Nguyên còn nhớ rõ, kiếp trước có một câu nói: Hồ nhỏ không nuôi được cá lớn.
Đây là quan niệm dân gian. Không có sai. Nhìn dưới quan điểm khoa học một chút, hồ nhỏ tương đương với thể tích nước ít, không gian sống nhỏ, dẫn đến tổng thể sinh khối của các sinh vật phù du, tảo,... thấp. Một khi mắt xích đứng thấp nhất trong chuỗi thức ăn không đủ, như vậy thì các mắt xích phía trên cũng không thể phát triển đa dạng được. Độ dài chuỗi thức ăn sẽ bị hạn chế, sinh vật đứng trên đỉnh cũng không có không gian sinh tồn, bất kể là kích thước hay số lượng đều sẽ bị hạn chế gắt gao.
Mà ở tại thế giới này, mặc dù hai thế giới vận hành trên quy tắc khác biệt nhưng nguyên lý tương tự có thể áp dụng. Minh Nguyệt giới bất quá là một cái tiểu thế giới, bản nguyên thế giới có hạn, tài nguyên linh khí, linh thạch và độ hoàn thiện của pháp tắc đóng vai trò như sinh vật phù du, tảo, bèo trong ao. Sản lượng của chúng là có hạn, dẫn đến cảnh giới tu luyện của tu sĩ là có hạn. Tương tự như thế, sinh linh thức tỉnh thể chất tại một cái tiểu thế giới cũng là có hạn.
Trần Nguyên từng nhìn thoáng qua một vị học giả nào đó phỏng đoán, tiểu thế giới như Minh Nguyệt giới, tiên thiên thể chất đặc thù nhiều nhất chỉ có thể sản sinh ra Linh thể. Nói cách khác, nếu như sinh linh của Minh Nguyệt giới, trời sinh thể chất đặc thù, nhiều nhất chỉ là cấp bậc Linh thể mà thôi. Thậm chí, cho dù sử dụng phương pháp đặc thù thức tỉnh thể chất, cũng chỉ có thể từng bước nhảy vọt lên Linh thể.
Giống như Khinh Vũ Chân quân sở hữu Vương thể như vậy, nàng cũng là từng bước đi lên. Nàng trời sinh là Thủy Linh thể, sau đó tại Tam phẩm cảnh giới, hao hết vô số thiên tài địa bảo mới để thể để thể chất tiến lên một bước, trở thành Thanh Thủy Vương thể. Sơ Ninh Lan cũng chọn con đường tương tự.
Còn Lữ Như Yên đây? Một hơi liền thức tỉnh Thần thể, trực tiếp liền bỏ qua Linh thể, Vương thể,...
Còn một vấn đề khiến hắn để tâm không kém. Lữ Như Yên còn trẻ như vậy liền thành thạo quá nhiều kỹ năng. Cầm kỳ thi họa, có cái nào nàng không biết? mấy ngày dạo chơi qua, hắn đều đã lĩnh giáo qua các hạng kỹ năng này của nàng. Một là không biết; đợi khi kiến thức đến rồi, hắn không khỏi chấn kinh, kỹ năng của nàng chẳng khác nào người trong nghề đắm chìm vào mỗi đạo cả trăm năm.
Nàng mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tuổi ra mặt.
Ấy là còn chưa kể đến đan đạo, trận pháp, phù lục,... hắn có cảm giác, Lữ Như Yên đối với mỗi đạo này đều có hiểu rõ, không phải là nhất định, mà là tạo nghệ cực sâu.
Vậy nàng lại lấy thời gian ở đâu ra tu luyện?
Một suy nghĩ theo chiều hướng này, Trần Nguyên ý nghĩ không thể dừng lại được. Hắn chợt nhớ đến hai khối đồ vật mà Lữ Như Yên đưa cho hắn trước đó. Hỗn Mang Thần Lôi đạo chủng kết tinh và Vô Cực Thần Lực đạo chủng kết tinh. Thấy thế nào cũng không phải dạng bất phàm. Nói bất phàm ở đây không phải là chỉ bảo vật hiếm có cỡ Ngũ phẩm, Lục phẩm mà là ý chỉ thứ đã không thuộc về phạm trù của thế giới này.
“Cho nên, Lữ Như Yên thu đến hai đồ vật này, thật sự là ngẫu nhiên sao?” Trần Nguyên cau mày suy nghĩ: “Nếu như không phải, vậy nội tình trong đó lại là gì đâu?”
Càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy rối rắm, mơ hồ để hắn bất tri bất giác nhớ tới những bộ phim âm mưu luận kiếp trước.
Bất quá, mặc cho Trần Nguyên suy nghĩ như thế nào, hắn cũng nghĩ không ra. Dữ kiện quá ít, không đủ để tiến hành suy luận. Dưới tình huống như thế, hắn có thông minh hơn nữa cũng không sờ được đến đáp án cuối cùng. Giả thuyết thì hắn có thể nêu ra vài đầu, nhưng chẳng có chứng cứ chứng minh, rất khó đưa ra phán đoán xa hơn.
“Xem ra, tương lai phải tìm cơ hội cùng Thanh Minh Chân nhân đàm luận một phen.” Trần Nguyên khẽ nói. Thanh Minh Chân nhân là sư tôn của Lữ Như Yên. Hắn cùng đạo lữ từ nhỏ nuôi nấng Lữ Như Yên lớn lên, hẳn phải biết đến chút gì đó. Trần Nguyên càng suy nghĩ, hắn càng cảm thấy hướng đi này có thể làm, và cũng là việc duy nhất hắn cho rằng có lý.
Chỉ là, bản thân Trần Nguyên hắn đang rơi vào trạng thái tâm lý tương đối quen thuộc: tại bất thường xảy ra trên người khác liền rất dễ bị nhận ra, trong khi khác biệt trên bản thân lại vô ý thức bị xem nhẹ.
Hắn quên mất rằng, thể chất của hắn là thứ hắn chưa từng thấy bất cứ ghi chép lại tại Minh Nguyệt giới. Hắn cũng vô ý thức bỏ qua sự kỳ diệu của Khởi Nguyên kinh trong đầu hắn, và sự thật rằng, hắn không thể phiên dịch nó ra bất cứ loại ngôn ngữ nào hay truyền đạt lại cho bất cứ ai. Quan trọng nhất, hắn không nhận ra, cơ duyên hắn nhận được không hề kém hơn chút nào so với Lữ Như Yên. Vĩnh Hằng thạch, Ngộ Đạo Châu, Bồ Đề kinh, Vạn Ma Tâm kinh, lại có thứ nào là tầm thường đâu?
Nhưng mà, hết thảy những thứ này, đều bị Trần Nguyên hắn vô ý thức xem nhẹ.
Đúng lúc này, Trần Nguyên giật mình. Hắn cảm nhận được một cỗ khí thế khóa chặt lên bản thân hắn.
Nguyên lai, trong thoáng chốc vừa rồi, bởi vì ỷ lại đang ở trong nội viện, cùng với xuất thần suy nghĩ, hắn đã buông xuống cảnh giác. Mà hiện tại, một cỗ khí tức xa lạ nhìn chằm chằm vào hắn để cho hắn theo bản năng giật mình, cấp tốc rời khỏi trạng thái suy tư.
Thần thức kinh khủng của hắn bạo phát, bao phủ phương viên mấy ngàn dặm xung quanh. Ngay lập tức, hắn phát giác ra cỗ khí thế đầu nguồn kia.
Không phải một, mà là từ ba nơi.
Có ba vị trí mà khí tức từ nơi đó khóa chặt lấy hắn. Không đợi cho Trần Nguyên có bất cứ cơ hội giao thiệp nào, ba cỗ khí thế kia dị động. Ánh sáng lập lòe, rực rỡ chiếu rọi màn đêm mờ ảo, tựa như pháo hoa muôn màu sắc chiếu rọi màn trời trong thời khắc chuyển giao năm mới.
Kiếm quang.
Hỏa Điểu.
Kim quang chưởng.
Ba loại chiêu thức, ba đòn tấn công. Giống như có sự thống nhất từ trước, đồng loạt phát ra công kích, hướng về phía Trần Nguyên, không chút do dự đánh tới, muốn một hơi lấy đi mạng sống của hắn.