Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, Trần Nguyên biểu lộ bình tĩnh. Bởi vì… công kích… quá yếu.
Đúng là như vậy. Bất kể là kiếm quang, hỏa điêu hay kim quang chưởng, cường độ công kích chỉ tương đương với tu sĩ Nhị phẩm tầng tám. Lấy cường độ công kích này, đừng nói là thực lực chân thật của hắn, ngay cả lấy thực lực của lớp ngụy trang ngoài cùng cũng không đe dọa được cho hắn.
Cho nên, đây thực sự là cuộc phục kích có tính nhắm vào hắn?
Trần Nguyên khẽ lắc đầu. Hắn tại trong Thái Linh nội viện cũng không kết ác duyên. Cho dù ở bên ngoài học viện, nhân quả hắn kết cũng không nhiều. Minh Hằng Thiên tông, Viên Minh thành Hoàng gia, ma tu,... trước không nói những người này có hay không tra được lên hắn đã từng nhiễm vào nhân quả tranh đấu giữa bọn hắn. Cho dù tra được. lấy thực lực không đi ra nổi Ngũ phẩm Chân nhân của bọn hắn, muốn xâm nhập vào nội viện, phục kích hắn, đây là điều không thể nào.
Ngược lại, trong những đối thủ hắn từng có, ngược lại là có thể lực có đầy đủ thực lực làm được điều này, thậm chí là hủy diệt hoàn toàn Thái Linh học viện. Ma Môn Thánh địa, La Sát Đại thánh. Bất quá, Ma Môn Thánh nữ còn tại đây; hơn nữa, La Sát Đại Thánh biết thực lực của hắn không phải đám Nhị phẩm tu sĩ có thể đối diện. Đây chắc chắn không phải cách làm của nàng.
Nói đến thế, Trần Nguyên không còn có thể nghĩ đến người có động cơ ra tay với hắn.
“Quản các ngươi là ai, chỉ cần bắt gô cổ lại, điều tra liền biết.”
Tất cả những ý nghĩ của Trần Nguyên chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc. Khoảng cách giữa hắn và kẻ địch chỉ có hơn một ngàn trượng. Ngay cả lấy thực lực của Nhị phẩm hậu kỳ tu sĩ, gần như vậy công kích, thời gian cho hắn chỉ có chưa đầy một cái nháy mắt.
Trần Nguyên khẽ lách mình. Thân hình thoắt một cái biến mất trong màn đêm, tránh đi quỹ đạo tấn công của kẻ địch. Cho đến khi hắn liếc mắt lại thì chỉ thấy kiếm quang, hỏa điểu, cự chưởng va chạm vào nhau, lẫn nhau nổ tung, phát ra vụ nổ khủng khiếp chấn động không khí, tia lửa lấp lóe, lan tràn, thiêu đốt phương viên mấy chục trượng, sóng xung kích bạo tạc lật tung cây cối, nghiền đất đá thành tro bụi, để lại một cái hố rộng hơn một dặm bên dưới mặt đất.
Trần Nguyên động tác không dừng lại. Tại kẻ địch tấn công hắn một khắc này, vị trí, hành tung lẫn thực lực của bọn hắn đều đã bại lộ.
Đúng là chỉ có ba cỗ khí tức đầu nguồn, thực lực không mạnh hơn Nhị phẩm tầng chín, vị trí phân bố tại ba nơi riêng biệt, chia đều, bao vây lấy hắn ở trung tâm, khoảng cách mỗi người đến hắn, dao động từ một ngàn hai trăm đến một ngàn bốn trăm trượng.
Nếu thực lực đối phương chỉ là Nhị phẩm, vậy hắn chỉ cần dùng Tam phẩm tầng hai tu vi là đầy đủ đối phó. Trần Nguyên nhắm đến tên tại vị trí ngay trước mặt, kẻ phát ra công kích hỏa điểu, khoảng cách đến hắn cũng là gần nhất.
Tam phẩm pháp khí kiếm lấy ra, cuồn cuộn năng lượng khổng lồ rót vào trong thân kiếm trong nháy mắt, khiến cho cây kiếm lập lòe phát sáng, run lên không ngừng. Từng sợi lôi đình như những con rắn không ngừng nhảy nhót xung quanh lưỡi kiếm, phát ra âm thanh tí tách vang giòng.
“Phá Lôi kiếm.” Một nháy mắt, Trần Nguyên chém ra đường kiếm quang khổng lồ, rộng ba trăm trượng như một hình loan nguyệt tạo nên từ lôi đình, xé nát không gian, vạch qua đêm tối, nhắm thẳng đến kẻ thù.
Một ngàn hai trăm trượng khoảng cách bị kiếm quang cắt xuyên qua trong chưa đầy một phần mười cái nháy mắt, bổ ra một cái khe dài trên mặt đất, tàn phá bừa bãi đất đá, cây cối, sông suối trên đường kia.
Đối thủ, dù chỉ có thực lực Nhị phẩm hậu kỳ, lại phản ứng tương đối nhanh. Hắn chật vật né đi đường kiếm quang, sở hữu sức mạnh tương đương với năm nghìn tấn thuốc nổ.
Bất quá, Trần Nguyên không ngạc nhiên. Hơn một ngàn trượng khoảng cách, này đã tương đương với bốn cây số trên Trái Đất hiện đại. Tại điều kiện hai bên thực lực chênh lệch chỉ là ba, bốn cái tiểu cảnh giới, bị tránh né cũng là lẽ thường.
Một đường Phá Lôi kiếm đã làm hắn mất đi thế. Kẻ địch sẽ không thể tránh đi lần thứ hai.
Hai con mắt của Trần Nguyên đột nhiên lấp lóe kim quang tựa như đúc từ hoàng kim.
Kim Cương Nộ Mục.
Phật Môn pháp thuật. Phá Lô kiếm chú trọng tới uy lực và sức tàn phá, thì Kim Cương Nộ Mục mạnh ở công kích tầm xa và tốc độ.
Hai chùm sáng rực rỡ, sáng chói xuyên cắt ngang qua màn đêm đen tối, xuyên thủng thân thể kẻ địch vẫn còn đang mất cân bằng từ phía xa, đánh hắn ngã trên mặt đất, nhất thời khí tức hỗn loạn, không thể gượng dậy. Kim Cương Nộ Mục xuất từ Phật Môn, ngoại trừ đối với ma quỷ mang tính khắc chế mạnh, ngược lại đối thủ bình thường không mang tính sát thương cao.
Trần Nguyên không bỏ qua cơ hội này, chân đạp phi kiếm, phóng vọt về phía đối phương. Hai kẻ địch ở phía sau lưng hắn nhận ra ý định, gấp gáp di chuyển đến phía sau lưng hắn công kích.
Không có hiệu quả.
Trong không khí, không biết từ khi nào đã ngưng tụ rất nhiều lưỡi kiếm sắc bén, lấy hàng ngàn làm đơn vị mà tính, trôi nổi theo những quỹ đạo huyền ảo, phức tạp, lấy Trần Nguyên làm trung tâm, hướng về phía hai kẻ địch phía sau công kích.
Hạo Nhiên kiếm khí.
Một vạn tám trăm thanh kiếm khí ngưng tụ từ Hạo Nhiên chính khí, thân dài ba thước, sắc bén không tưởng tượng nổi, mang theo chính khí lẫm nhiên, soi rọi cả một vùng thiên địa.
Trần Nguyên ý nghĩ khẽ động, một vạn tám trăm thanh Hạo Nhiên kiếm khí cuốn thành hai vòng lốc xoáy, hướng về hai tên kẻ địch mà đi. Kiếm khí sắc bén tỏa ra từ hàng ngàn thanh kiếm khí tạo thành những trận gió lạnh ngắt, xuyên thấu qua không khí, xoắn nát cả đòn công kích của hai tên kẻ thù trước khi chúng kịp giao thoa.
Hai tên kẻ địch nhận ra tình thế không ổn, vội vã từ bỏ công kích lẫn tâm tư cứu viện, cấp tốc bỏ chạy khỏi quỹ đạo tấn công. Đáng tiếc, hơn một vạn thanh kiếm như là có mắt, chúng truy đuổi kẻ địch với tốc độ nhanh khủng khiếp, lại hợp nhất phương thức tấn công như một đàn sói tinh ranh, chia rộng, bao vây, đón đầu, chặn đánh,...
Hai tên kẻ địch liều mạng sử dụng linh lực ngăn cản kiếm khí công kích. Vô dụng.
Ngay cả một tấm Tam giai sơ cấp phù chú phòng ngự, Kim Cương phù, cũng chỉ ngăn trở cho bọn hắn chừng năm hơi thở, trước khi bị đánh nát bởi dòng kiếm khí như vô cùng, vô tận. Không ra ngoài dự liệu, cả hai kẻ địch bị hàng ngàn lưỡi kiếm khí khác đánh tan phòng ngự, tràn vào thể nội, tuy không giết chết đối phương nhưng cũng đánh cho bọn hắn tàn phế.
Trần Nguyên lúc này đã không để ý đến bọn hắn. Hắn tranh thủ khi mà kẻ thù đầu tiên bị Kim Cương Nộ Mục đánh cho choáng váng, liền bồi thêm một đường kiếm xuyên ngực hắn. Kiếm này uy lực không mạnh, sẽ không đánh chết đối phương, thế nhưng lôi đình lực lượng ẩn chứa trong đó sẽ không ngừng tràn vào, tàn phá thể nội, khiến kẻ địch đau đớn muốn chết đi sống lại, tinh thần không cũng bị lung lay không sai biệt lắm.
Toàn bộ cuộc chiến, từ đầu đến cuối, từ thời điểm Trần Nguyên bị phục kích cho đến khi hắn áp chế ba tên kẻ địch, chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy mười hơi thở. Không phải là hắn kinh nghiệm chiến đấu cao hơn đối phương, cũng không phải hắn thủ đoạn quỷ dị hay cao minh bao nhiêu. Kim Cương Nộ Mục hay Hạo Nhiên Kiếm khí đều chỉ có thể coi là pháp thuật cơ bản.
Mấu chốt nhất đóng góp cho chiến thắng chính là tu vi cùng lực lượng nghiền ép. Chênh lệch giữa Nhị phẩm hậu kỳ và Tam phẩm sơ kỳ chính là lớn đến như vậy đấy. Trừ phi gặp phải Thiên chi kiêu tử, Thiên chi kiều nữ hay là Đại Khí Vận giả, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, nếu không, kết cục chính là đơn phương hủy diệt không thương tiếc như vậy.
Trấn Nguyên nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đối phương. Khi hắn nhìn qua thì ngay lập tức sứng sờ không nói lời.
“Lại không phải là người sống. Khôi lỗi sao?”
Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua đồ vật có hình người, kết cấu từ hàng ngàn cơ quan phức tạp, tinh vi, đúc lên từ thứ kim loại bền chắc, cường độ không kém hơn Nhị phẩm Trung đẳng pháp khí. Phía trên khôi lỗi có rất nhiều trận pháp duy trì các hoạt động của nó. Bộ phận năng lượng trung tâm được cung cấp bởi một khối Ngũ phẩm Linh thạch đã bị Kim Cương Nộ Mục đánh hỏng, dẫn đến động tác khi nãy bị trì trệ không ít.
Để hắn ngạc nhiên là, khôi lỗi này không tầm thường chút nào. Không phải ở thực lực hay năng lực thực chiến, mà bởi vì ở phía trên nó có một dạng trận pháp đặc biệt giả dạng người thường nhịp tim, hơi thở. Tu sĩ thần thức quét qua, rất dễ ngộ nhận là người sống.
Trần Nguyên nghĩ đến cái gì, hắn lập tức bay về phía hai kẻ địch bị Hạo Nhiên kiếm khí trấn áp khí nãy. Vừa đến nơi, hắn không khỏi thốt lên: “Vẫn là khôi lỗi.”
“Khôi lỗi không thể tự nhiên công kích tu sĩ được. Phải có kẻ thao túng phía sau.” Trần Nguyên lẩm bẩm. Thần thức kinh khủng của hắn phóng ra tứ phía, càn quét bốn phương tám tương, dò xét từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trong phạm vi nghìn dặm.
Muốn thần thức dò xét càng kỹ lưỡng, như vậy phạm vi bao trùm không được quá lớn. Nghìn dặm, đây là khoảng cách Trần Nguyên ấn định. Nếu như có kẻ chủ mưu, đứng sau vụ tập kích của hắn vẫn còn ở đây trước khi cuộc tập kích diễn ra, như thế mười mấy hơi thở thời gian, hắn chắn chắn không thể thoát ra khỏi phạm vi nghìn dặm. Trừ khi, hắn là Tứ phẩm Thượng nhân.
Bất quá, để cho Trần Nguyên kinh ngạc là…
“Không có dấu vết.” Hắn liên tục dò xét đi, dò xét lại không dưới mười lần, thế nhưng, không dò xét được bất kỳ dấu vết nào.
Như thế nói đến, chỉ có hai khả năng…
“Hoặc, kẻ địch có biện pháp thao túng khôi lỗi từ khoảng cách cực kỳ xa xôi. Hoặc, kẻ địch đơn thuần không thao túng khôi lỗi mà để cho chúng hoạt động tự động, tự động nhận diện mục tiêu, tự động công kích, tự động chiến đấu.”
Nếu như là khả năng thứ nhất, như vậy địch ý nhắm vào Trần Nguyên hắn là trần trụi và rõ ràng. Nếu như là khả năng thứ hai, như vậy nói đến, mục tiêu của đối phương chưa hẳn đã là hắn, hay nói ra, chưa chắc đã là đơn độc một mình hắn.
Trần Nguyên không rõ ràng. Hắn không thông thạo truy tung, không hiểu thôi diễn nhân quả, cũng không hiểu chế tạo khôi lỗi. Khởi Nguyên nhãn chỉ cung cấp cho hắn cái nhìn chi tiết về kết cấu của khôi lỗi và trận pháp cấu thành nên nó, không nói cho hắn biết là ai đứng sau vụ việc này.
Trần Nguyên lâm vào bế tắc.
Không qua bao lâu, từ phương xa có mấy cỗ khí tức cường đại, hoành ép, phô diễn không chút nào có ý tứ che giấu vèo vèo bay qua nơi này. Trần Nguyên nheo mắt nhìn lại. Hết thảy có sáu người, từ những người này phục sức có thể nhìn ra, địa vị thấp nhất cũng là đệ tử tinh anh, tu vi không thấp hơn Tam phẩm tầng bảy. Trong đó cá biệt có nam tử dẫn đầu, phong thần tuấn lãng, mắt kiếm mày sáng, đạp không mà đi.
Tứ phẩm tầng một tu vi. Thân truyền đệ tử. Trên ngực áo của hắn còn có hình ảnh hai thanh kiếm đan chéo vào nhau, là tiêu ký của Thiên Kiếm phong.
Vị nam tử đứng đầu nhìn qua Trần Nguyên, lại nhìn qua hai con rối hư hỏng cách vị trí của hắn không xa. Cùng lúc, thần thức của hắn lan tràn, quét ngang khu vực mười mấy dặm xung quanh, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Nam người khác, ba nữ hai nam hơi liếc nhìn nhau một chút, lại nhìn qua chiến trường tàn phá bừa bãi, hơi cảm nhận linh lực bạo động trong không khí vẫn còn quanh quẩn chưa tan. Bọn họ khẽ gật đầu ra hiệu với nhau, lặng lẽ không một tiếng động, ngự kiếm vây quanh Trần Nguyên, giữ khoảng cách và đề phòng nhìn qua hắn.
Trần Nguyên không phản ứng, cũng không điều động thể nội năng lượng, yên lặng chờ đợi đối phương lên tiếng trước. Thứ nhất, những người này không tạo ra đe dọa được đến hắn. Thứ hai, tại trong tình huống nhạy cảm như thế này, bất kỳ một động tác sơ ý nào đều có thể khiến cho đối phương hiểu lầm.
Quả nhiên, nam tử kia, sau khi mất chừng hai hơi thở thời gian đánh giá, liền nhìn chằm chằm Trần Nguyên, trầm giọng hỏi: “Vị sư đệ này, sư huynh Lý Vũ, Thiên Kiếm phong Thân truyền đệ tử, tọa hạ Thái Nhất Chân quân, đội trưởng đội chấp pháp. Sư huynh lấy danh nghĩa đội trưởng đội chấp pháp, hỏi, sư đệ là học sinh phong nào, động tĩnh ở đây là do sư đệ gây ra, hết thảy là có điều gì đã xảy ra?”
Lý Vũ vừa nói, thể nội linh lực bạo phát, khóa chặt lấy Trần Nguyên, cố tình tạo ra cho hắn sức ép tựa như Thái Sơn áp đỉnh. Năm người khác cũng là như vậy, khí thế đồng loạt bạo phát, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.