Trần Nguyên một mực tại bên cạnh lắng nghe, không xen vào một lời. Từ đối thoại của năm vị Chân nhân, hắn có thể hiểu ra tình thế cơ bản của Thần Hà sơn hiện tại.
Chân nhân các Đại tông môn, Cổ thế gia sau khi thoát khỏi khốn trận thì giận dữ không thôi, quyết tâm truy tìm bằng được kẻ chủ mưu phía sau. Tại thời khắc nước sôi lửa bỏng như thế này, mỗi giờ mỗi khắc đều hết sức quan trọng, nói gì đến vây khốn ba ngày liên tục. Không nói đến Thượng Cổ Linh bảo có tìm được hay không, chỉ riêng an nguy đệ tử nhà mình cũng là một vấn đề đáng lo ngại.
Thế rồi, dưới sự dẫn dắt như có như không, mờ mịt ám chỉ của Hoàng gia, tất cả các Chân nhân đều đi đến một quyết định chung cho rằng, bọn họ sa vào bẫy của Ma tu. Ma tu muốn nhân cơ hội này mang theo Thượng cổ Linh bảo rời khỏi đây.
Thế là, một đợt chiến dịch vây bắt ma tu mới nổ ra, so với trước đó còn rầm rộ hơn, oanh liệt hơn.
Trên thực tế, nếu là chỉ có một mình Hoàng gia dẫn dắt, hiệu quả xa xa sẽ không tốt như thế. Thế nhưng là, Minh Hằng Thiên tông ba vị Chân nhân cũng thêm vào không ít sức lực, khiến cho đám người càng tin tưởng thêm mấy phần.
Trần Nguyên nghe đến đây không khỏi thương cảm cho các đại thế lực kia, đặc biệt là những kẻ mưu đồ đạt được Thượng cổ Linh bảo.
Ma tu làm sao có?
Đúng. Đã từng có. Còn giờ thì an vị nằm im bên trong căn cứ Hoàng gia.
Thượng cổ Linh bảo thì đã bị hắn cất kỹ bên người, nhưng người kia làm sao còn tìm thấy.
Càng bi ai hơn, bọn họ một khi thoát khốn sẽ nhận ra, đệ tử trẻ tuổi nhà mình bị người săn giết, tử thương thảm trọng.
Cũng không biết, những người này liệu có thể tra ra hung thủ?
Hoàng gia và ma tu liên thủ chủ yếu nhắm tới tán tu và đệ tử thế lực vừa và nhỏ. Bọn hắn chỉ muốn luyện hóa tinh huyết mà không dám chọc chân nộ của các thế lực lớn.
Minh Hằng Thiên tông thì chuyên nhằm vào thiên kiêu đại thế lực. Bọn hắn không cần tinh huyết, thứ bọn hắn muốn là dẫn động chúng nộ, khiến tình cảnh càng trở nên loạn lạc.
Không biết cuối cùng, các Đại tông môn, Cổ thế gia sẽ tính phần sổ sách này lên đầu ai? Hay thậm chí, kẻ nào sẽ trở thành dê thế tội?
Trần Nguyên khó mà đoán được.
Nhưng hắn biết chắc chắn hai điều.
Thứ nhất, thiên kiêu thiệt hại lần này thật quá thảm trọng, tử thương chí ít cũng đến ba thành. Đây là tổn hao khó có thể chấp nhận đối với một thế hệ trẻ tuổi. So sánh với các Đại thế lực, Kính Nguyệt hồ lộ ra thanh thản rất nhiều.
Thứ hai, sẽ còn mất không ít thời gian để các thế lực tìm ra chân tướng sự việc. Suy cho cùng, căn cứ Hoàng gia nằm sâu trong nội vực Thần Hà sơn, một sớm một chiều là người ta không thể tìm ra nơi đó được. Duy nhất có hai thế lực, Hoàng gia và Minh Hằng Thiên tông là có khả năng tìm tới nơi đó trong thời gian ngắn. Thế nhưng, chỉ cần không phải kẻ ngu, bọn hắn sẽ không hé lộ nửa chữ.
Mặt khác, Hoàng gia từ nay coi như xong. Lực lượng cao tầng đoán chừng bị tiêu diệt gần hết, hướng phía suy sụp mà đi. Minh Hằng Thiên tông không đến mức đó, thế nhưng là tử thương quá nửa số Chân nhân tham dự chiến dịch, lại còn là nhân vật cốt cán. Bọn hắn lần này là tổn thương nguyên khí thê thảm.
Nhấc lên hai thế lực này, Thanh Minh Chân nhân ba người không khỏi sắc mặt khó hiểu. Bọn hắn biểu hiện tại sau khi thoát khốn rất kỳ lạ.
Trước đó, dẫu bị vây khốn, bọn hắn dù có thể hiện lo lắng, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài. Nhân tinh đều nhìn ra, tận sâu trong nội tâm bọn hắn vững vàng như cẩu.
Thế nhưng vừa ra khốn trận không bao lâu, bọn hắn liền một trận hoảng sợ, ai hỏi cũng không dám nói gì. Vừa thoát khốn không bao lâu liền lấy lý do rời đi vội vã.
Đối với người Hoàng gia thì còn dễ nói. Lần này bị tập kích, ma tu chạy mất, tử thương thảm trọng, hoảng hốt là điều đương nhiên.
Minh Hằng Thiên tông thì có liên quan gì?
Duy chỉ có Trần Nguyên biết, bọn hắn đoán chừng thoát ra ngoài nhưng không có nhận được ám hiệu thông báo hành động thành công. Hơn nữa, có lẽ bọn hắn cố gắng liên lạc lại không thành, cho nên trong lòng sinh hoảng hốt.
Chỉ sợ, hai phe thế lực này không bao lâu sau, cùng tìm tới nơi sâu Thần Hà sơn, lại không thể thiếu một phen sống mái tranh đấu. Thật là như vậy, Hoàng gia triệt để xong. Minh Hằng Thiên tông còn đến chín vị Chân nhân tại Thần Hà sơn đâu.
Diệp Trường Tuyết lúc này cũng kể lại, hai tên Chân nhân truy sát bọn họ tại nửa ngày trước đó đột nhiên biến mất. Hai nàng còn tưởng rằng bọn chúng dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ các nàng ra khỏi nơi cố thủ, thế nhưng về sau bọn hắn là một đi không trở lại.
Các nàng lúc này liều lĩnh đi ra, thăm dò động tĩnh của chúng thì phát hiện, chúng thật đi.
Trên đường trở về, các nàng bắt gặp đoàn người của Thanh Liên Kiếm các và Linh gia. Từ bọn hắn trong miệng biết được, những kẻ truy sát bọn hắn, đồng thời rơi đi tại trước đó nửa ngày.
Thanh Liên Kiếm các, bởi vì tồn tại hai vị Hộ pháp, thực lực còn tại, thân không thụ thương, từ đầu đến cuối chỉ tổn thất một vị đệ tử trẻ tuổi. Những người khác ngoại trừ thương nhẹ thì không đáng ngại.
Linh gia thì thảm rồi, trực tiếp mất đi một vị trưởng lão. Hai người cuối cùng cũng là lết thân tàn, gắng gượng những hơi cuối, đưa Linh gia thiên kiêu trở lại, những đệ tử trẻ tuổi khác phân tán, sống chết không rõ.
Ngược lại, Thanh Thành Chân nhân và Dịch Phong thì hoàn toàn không rõ tung tích.
Trần Nguyên nghe ra, thời điểm những tên Minh Hằng Thiên tông Chân nhân từ bỏ truy sát chỉ sau khi người của Minh Hằng Thiên tông bị Hoàng gia tàn sát chừng một canh giờ. Như vậy, rất có thể chúng có biện pháp gì đó xác nhận những tu sĩ kia của Minh Hằng Thiên tông mất mạng, bất quá, thời gian trễ hơi lớn.
- --------------------
Hàn huyên về hàn huyên, bàn tính về bàn tính, Trần Nguyên cùng mấy vị Kính Nguyệt hồ tu sĩ sau đó quyết định ở lại Thần Hà sơn thêm bảy ngày. Trước là để Yên Nguyệt Chân nhân cùng Diệp Trường Tuyết ổn định lại thương thế. Sau lại làm dáng phối hợp với các Đại tông môn, Cổ thế gia, truy tìm tung tích ma tu.
Lần này, bọn hắn thiệt hại thật sự nhiều lắm, đã chân chính động chúng nộ. Cho nên, phối hợp vẫn phải phối hợp, làm ra sự tình quá khác người, rất dễ để bọn hắn nghi kỵ. Tại thời điểm này, ai biết có kẻ nào có thể nổi điên liều chết?
Không nhìn Linh gia đã sắp lật tung cả Thần Hà sơn sao? Không nên nhìn bọn hắn tổn thất ba vị Chân nhân mà cho rằng bọn hắn là hổ gãy nanh, sói mất vuốt. Luận chân chính nội tình, Linh gia tuyệt không kém hơn Hoàng gia.
Bảy ngày chớp mắt mà qua.
Một ngày này, nhóm người Kính Nguyệt hồ chuẩn bì rời khỏi Thần Hà sơn. Trước khi đi, bọn họ còn đối với Trần Nguyên biểu thị cảm ơn. Thanh Minh Chân nhân nói:
“Đa tạ Trần tiểu hữu trong những ngày trước bảo vệ đồ nhi của ta, Lữ Như Yên. Ân tình này, Kính Nguyệt hồ ta sẽ không quên.”
Nhấc lên chuyện này, Trần Nguyên cũng là một phen hú hồn. Khi Thanh Minh Chân nhân hỏi thăm đến Lữ Như Yên bọn hắn trải qua như thế nào khi sư phụ bị vây khốn, hắn thật sợ nàng nói thẳng ra nàng bị hắn cho ngủ hai ngày liền.
Lúc đó, chỉ e Thanh Minh Chân nhân không dễ dàng tha cho hắn.
Để hắn ngoài ý muốn là, Lữ Như Yên chỉ liếc nhìn hắn rồi cười nhẹ, nói với sư phụ nàng rằng hắn chăm sóc nàng rất tốt, lại càng bảo trì lễ nghĩa.
Trần Nguyên lúc này chắp tay đáp:
“Thanh Minh tiền bối khách khí. Vãn bối cũng là nhận các vị tiền bối tại đây che chở, nếu không, có thể còn sống hay không bước ra Thần hà sơn cũng là một chuyện. Nói đến, phải là Vãn bối thiếu nợ các ngài một mạng.”
Quả thực, nếu như Trần Nguyên chỉ có thực lực Tam phẩm tầng hai như mặt ngoài như vậy, hắn chỉ có thể sống dưới sự che chở của Kính Nguyệt hồ Chân nhân mới có thể sống sót. Nội tình của hắn lại không thể nói ra, cho nên từ bên ngoài khách quan nhìn vào đúng là như những gì hắn nói.
Mấy vị Chân nhân Kính Nguyệt hồ nghe vậy thì đều âm thầm cười hài lòng. Không phải tu sĩ thế hệ trước nào cũng thích lớp vãn bối ngông nghênh, bá đạo, coi trời bằng vung. Ngược lại, đại đa số tu sĩ lớn tuổi càng ưa thích bọn vãn bối khiêm tốn, lễ độ và nhã nhặn.
Các vị Chân nhân này tương đối vừa lòng với Trần Nguyên. Từ trong ấn tượng của họ, hắn cái gì cũng tốt, thiên phú siêu phàm, làm người khiêm tốn, ôn tồn, lễ độ, cư xử có lễ nghĩa, nhân phẩm tại mấy ngày ở chung lại càng rất được, biết tôn trọng trưởng giả, dung mạo lại xuất chúng. Hắn cơ hồ là tấm gương cho lớp tài tuấn trẻ tuổi.
Điểm trừ duy nhất là lai lịch không rõ ràng.
Cũng bởi vậy mà Thanh Minh Chân nhân và Yên Nguyệt Chân nhân chưa từng phản đối Lữ Như Yên đi lại gần gũi với hắn, nhưng chưa từng chủ động thúc đẩy nàng.
Trước lúc rời đi, Lữ Như Yên đột nhiên hỏi:
“Trần công tử thế nhưng có ý định tham gia Thái Linh học viên chiêu sinh?”
“Thái Linh học viên chiêu sinh?” Trần Nguyên có chút ngạc nhiên. Trước đây, Tần Xuyên cũng từng đề cập qua điều này với hắn.
“Phải.” Lữ Như Yên gật đầu: “Tính từ bây giờ, còn đúng một năm hai tháng nữa, Thái Linh học viện chính thức mở ra chiêu sinh. Thái Linh học viện truyền thừa mấy chục vạn năm, thế lực bao trùm lên toàn bộ Nam Hoàng vực, tài nguyên, công pháp, điều kiện tu luyện đều là tuyệt đỉnh, là nơi mà mọi thiên kiêu hướng đến. Nơi đó là địa điểm thích hợp cho công tử tỏa sáng.”
Nghe Lữ Như Yên giới thiệu, Trần Nguyên tâm động. Hắn không cần tài nguyên, đan dược cái gì, nhưng về mặt kinh thư, công pháp, ghi chép tu luyện thì hắn đúng thật thiếu quá nhiều. Hoàng gia cho hắn hai trăm bốn mươi bản kinh thư, phẩm chất lại quá thấp, đối với hắn trợ giúp chỉ e còn không bằng một bản Bồ Đề kinh tàn quyển. Vẫn là những nơi hội tụ mấy chục vạn năm tinh hoa tu luyện như Thái Linh học viện mới có càng lớn trợ giúp cho hắn.
Ấy là còn chưa kể đến trận pháp, họa phù, luyện đan, luyện khí, kiến thức tu chân,... hắn cảm giác, tiếp tục mù mờ như hiện tại cũng không phải việc tốt.
Bất quá, còn một vấn đề hắn quan tâm.
“Thái Linh học viện kiểm tra linh căn sao?”
Không có cách, kết khảo thí tông môn đối với hắn vẫn còn rõ như ngày hôm qua.
Mà ba sư huynh muội Lữ Như Yên nghe vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy. Tại trong ấn tượng của bọn họ, thiên phú tu luyện như Trần Nguyên thì linh căn chí ít cũng là Lục phẩm, thậm chí càng có khả năng Thất phẩm trong truyền thuyết, Bát phẩm trong thần thoại.
Lữ Như Yên nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười nói:
“Sẽ không. Không giống tông môn kiểm tra linh căn, bọn họ chỉ kiểm tra tu vi.”
Nàng là tại cho rằng, Trần Nguyên e ngại bại lộ linh căn quá xuất chúng, kéo theo phiền phức không cần thiết. Ở chung lâu như vậy, nàng hiểu hắn là người ưa thích điệu thấp.
Kỳ thật, Trần Nguyên là không biết rằng, học viện và tông môn là hai cơ cấu tổ chức khác biệt, cho nên cách thức kiểm tra cũng khác biệt.
Tông môn yêu cầu đệ tử trung thành tuyệt đối với tông môn, một khi gia nhập thì cả đời làm người của tông môn. Cho nên, bọn họ muốn đo lường linh căn để xác định lên dốc tài nguyên bồi dưỡng hạt mầm ngay từ sớm nhất có thể.
Ngược lại, học viện không đòi hỏi sự trung thành tuyệt đối. Đại đa số các học viên đều sẽ rời khỏi học viện sau năm mươi hay một trăm năm hoàn thành nhiệm vụ, đáp lại công bồi dưỡng. Tại học viện, tài nguyên được phân phối dựa trên điểm cống hiến chứ không phải trực tiếp đo lường bằng linh căn, cho nên họ sử dụng tu vi làm tiêu chuẩn đầu vào. Chỉ có một số lượng cực nhỏ học viên ngoài mức xuất chúng mới được nhận làm đệ tử thân truyền, đạt đãi ngộ khác biệt phần còn lại.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Trần Nguyên nhẹ gật đầu:
“Vậy được, đến lúc đó Trần mỗ lại thử một lần.”
Lữ Như Yên cười như hoa nở rộ:
“Lấy Trần công tử thiên phú, vượt qua kiểm tra là điều dễ dàng.”
Trần Nguyên không cho ý kiến. Trải qua hắn thăm dò nhóm thiên kiêu tham dự sự kiện Thần Hà sơn, không phải hắn kiêu ngạo, nhưng chỉ cần lấy Tam phẩm tầng hai tu vi, hắn gần như chắc chắn vượt qua khảo hạch.
Nếu hắn trượt, đoán chừng tất cả thiên kiêu tại đây đều không qua nổi.
Thiên Nam quận thiên kiêu không thể nào kém đến mức đó đi?
“Lại nói, Lữ cô nương dường như rất quan tâm Thái Linh học viện chiêu sinh?” Trần Nguyên nghi vấn.
Hà Tiểu Thu một bên chen vào:
“Là bởi vì Nhị sư tỷ cũng sẽ tham dự chiêu sinh?”
“Lữ cô nương cũng tham dự? Thanh Minh tiền bối sẽ đồng ý sao?”
Lữ Như Yên gật đầu:
“Là sư phụ để cho ta đi. Sư phụ nói muốn để cho ta tại trong học viện mấy chục năm rèn luyện cùng với tiếp xúc xã hội. Ngài nói, đây coi như một lần lịch luyện tốt. Trên thực tế, Thái Linh học viện là thế lực đứng trung lập trên hầu hết mọi phương diện, không can thiệp vào tranh đấu giữa các tông môn hay thế gia, cho nên có khá nhiều đệ tử ưu tú từ các thế lực lớn đến đây học tập.”
Còn một điều nữa nàng chưa nói. Truyền thừa mà nàng đạt được thuộc về Khinh Vũ Chân quân, một uy tín lâu năm Lục phẩm Chân quân.
Vừa vặn thay, Khinh Vũ Chân quân là người của Thái Linh học viện. Thanh Minh Chân nhân thông qua nhân mạch, muốn nhờ Khinh Vũ Chân quân chỉ đạo nàng tu luyện mấy chục năm.
Lữ Như Yên vốn định nói trực tiếp ra điều này cho Trần Nguyên. Truyền thừa này là hắn nhường cho nàng, nàng không muốn giấu diếm. Bất quá, sư phụ còn tại ở gần, nàng không dám trái lệnh sư phụ, tùy tiện tiết lộ ra ngoài.
“Tốt. Vậy lần sau hẹn gặp lại Lữ cô nương tại Thái Linh học viện.”
Trần Nguyên gật đầu đáp ứng.
Đối với Thái Linh học viện, hắn càng lúc càng chờ mong.