Chia tay với nhóm người Lữ Như Yên, Thanh Minh Chân nhân, Trần Nguyên rời khỏi Thần Hà sơn.
Người đến từ các Đại tông môn, Cổ thế gia vẫn còn điên cuồng lùng sục phiến sơn mạch này, dần có xu hướng tiến sâu vào nội vực. Có lẽ, bọn hắn vẫn còn một tia hy vọng mỏng manh nào đó về việc tìm thấy Thượng cổ Linh bảo, cũng có thể cảm thấy hẳn có thể vớt vát được chút gì. Chuyến này tìm đi Thần Hà sơn, bọn hắn tổn thất quá nặng nề, tay không mà về, bọn hắn không cam tâm. Chí ít, bọn hắn còn muốn dày vò mấy tháng.
Còn đối với Trần Nguyên, một tiểu nhân vật như vậy, đi hay không, bọn hắn còn chưa thèm để ý. Lại nói, có muốn để ý thì cũng chẳng tìm ra lý do để giữ hắn lại.
Rời đi về sau, Trần Nguyên một đường phi hành không ngừng nghỉ về phía Đông Bắc. Hắn không ghé qua thành trấn, làng mạc nào mà tiến thẳng về nơi thâm sơn cùng cốc vắng bóng người.
Giờ đây, hắn quyết định cần một chuyến bế quan ngắn. Thu hoạch lần này lớn lắm, lớn đến mức hắn không kịp chờ đợi muốn tiêu hóa thu hoạch khổng lồ ấy.
Chưa nói đến Bồ Đề kinh còn đang cảm ngộ dang dở, Vạn Ma Tâm kinh, Vĩnh Hằng thạch, Ngộ Đạo châu, truyền thừa của Hoàng gia,... có vô số thứ cần hắn chỉnh lý lại.
Còn một năm ba tháng đến kỳ Thái Linh học viện chiêu sinh, hắn cũng muốn tham dự. Tại một năm có thừa này, hắn chắc chắn không thể cảm ngộ hoàn toàn số lượng kinh thứ khổng lồ ấy. Bất quá không quan hệ, tăng lên được bao nhiêu vậy liền nhìn chính ngộ tính của hắn đi. Dạng này tốc độ tăng trưởng đã viên siêu hắn tưởng tượng trong quá khứ.
Tu sĩ thông thường đối với địa điểm bế quan yêu cầu vô cùng khắt khe, chẳng những phải là động thiên phúc địa, linh khí dồi dào, bọn họ còn cần nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt, lại còn cần tài nguyên ủng hộ vô số phòng trường hợp đột phá cửa khẩu xảy ra vấn đề,... Trần Nguyên khác biệt, hắn chỉ đơn giản cần một nơi yên tĩnh, không người qua lại, nếu có thể là vùng sơn thanh thủy tú thì không gì tốt hơn. Hắn lựa chọn vị trí càng là chỗ linh khí mỏng manh đến thảm thương, bởi như thế, thiên tài địa bảo không có chất dinh dưỡng nuôi sống, tu sĩ vãng lai gần như không có, hung thú cũng chẳng có điều kiện phát triển.
Ba ngày phi hành liên tục, Trần Nguyên đến vùng biên giới phía Đông của Thiên Nam quận. Trải qua một phen thăm dò, hắn biết được, vị trí hạ lạc hiện tại thuộc về Thanh Giao sơn mạch, một mảnh sơn mạch nhỏ, rộng chưa đến tám nghìn dặm thuộc về lãnh địa Vương triều Đại Ngu.
Nơi đây linh khí mỏng manh đến đáng thương, cơ hồ so với điều kiện Thanh Hoàng sơn mạch chỗ Trần Nguyên bế quan trước đó chỉ khá hơn một chút. Vương triều Đại Ngu thực lực không tính là mạnh. Kể cả như vậy, vùng Thanh Hoàng sơn mạch cũng chỉ có thể coi là mảnh đất nghèo nàn của Vương triều.
Phạm vi nghìn dặm xung quanh sơn mạch không có lấy một cái Tam phẩm tiểu tông môn. Các thị trấn nhỏ mọc lên ngược lại là không ít, bất quá thế gia chiếm giữ nơi này lại chỉ thuộc cấp độ Nhị phẩm.
Cái gì gọi là Nhị phẩm thế gia?
Chính là trong nhà lão tổ cũng chỉ có tu vi Nhị phẩm mà thôi. Thực lực so sánh với những con quái vật khổng lồ như Kính Nguyệt hồ, Thanh Vân tông hay Thanh Liên Kiếm các, yếu đến mức không chịu đựng nổi.
Không có cách, nơi này tài nguyên quá khan hiếm.
Bằng chứng rõ ràng nhất là tại nơi sâu xa trong Thanh Giao sơn mạch, tài nguyên cũng chỉ đủ dựng dục ra hai, ba đầu Tam giai hung thú. Hung thú còn chỉ có thể lớn đến chừng đó, tài nguyên làm sao mà nhiều cho được?
Thu thập tình báo xong hết thảy, Trần Nguyên hài lòng lựa chọn một cái sơn động nơi sâu làm địa điểm bế quan. Hắn lại dùng ra ba ngày để chỉnh lý sơn động cho phù hợp, bảy ngày sau đó để xua đuổi hung thú cỡ nhỏ trong bán kính trăm dặm để tránh chúng làm phiền lúc quan trọng, lại chế tạo thêm bẫy rập, sử dụng những hợp chất phức tạp tạo mùi để xua đuổi thú dữ.
Những kiến thức này, hắn đều học được từ thợ săn khi còn sống trong làng. Mặc dù thô thiển, nhưng hiệu quả vẫn còn tại phạm vi chấp nhận được.
Linh Hồ, Hắc Xà và Thanh Loan đều được thả ra để làm quen với môi trường xung quanh. Bọn chúng khá là thích thú với công việc dọa dẫm và xua đuổi hung thú. Có lẽ, không chỉ con người mới ưa thích cảm giác làm đại lão.
Xử lý xong hết thảy, Trần Nguyên an tâm lấy ra Ngộ Đạo châu, đặt tàn quyển Bề Đề kinh trước mặt, an tâm tiến vào trạng thái ngộ đạo. Ba con Linh thú nhìn thấy cũng không chạy lung tung nữa. Bọn chúng ngoan ngoãn trở về bên hắn, yên lặng ghé vào bên người hắn, cẩm ngộ đạo vận chậm rãi từ trên người hắn phát tán mà ra.
Một người ba thu cứ như thế yên bình tiến vào trạng thái tu luyện, bỏ mặc ngoại giới gió nổi mây phun, phong vân biến ảo không ngừng.
- ------------------
Thiên Ma Thánh địa, cùng lúc đó.
Tại ba nghìn thế giới, Thiên Ma thánh địa là một thế lực non trẻ mới nổi. Thế nhưng, tốc độ quật khởi của nó lại đủ để khiến những đại năng bối phận cao nhất phải trợn mắt há miệng.
Từ thời điểm thành lập là một cái tiểu môn tiểu phái không người biết đến, trong chưa đầy trăm năm, Thiên Ma Thánh địa, khi đó còn được biết đến là Thiên Ma tông, vươn mình trở thành Nhất lưu thế lực.
Như thế nào là Nhất lưu thế lưc?
Nhất lưu thế lực này là ám chỉ Nhất lưu thế lực tại ba nghìn thế giới, lực ảnh hưởng bao trùm lên không biết bao nhiêu cương thổ, trong tông môn có ít nhất ba tôn Hợp Đạo Đại năng tọa trấn, đệ tử tinh anh không dưới mười vạn, mới tạm được coi là Nhất lưu thế lực.
Thế rồi thời gian lại qua mấy trăm năm, ba nghìn thế giới lại một lần nữa chấn động. Thành lập không ra nghìn năm Thiên Ma tông có cường giả độ kiếp, chính thức bước vào Thánh vị lĩnh vực, trưởng lão trong tông quá hai mươi người đặt chân đến Hợp Đạo cảnh giới, quy mô đệ tử tinh anh càng là phá trăm vạn, được chính thức công nhận là thế lực đỉnh tiêm tại ba nghìn thế giới, danh xưng đổi thành Thiên Ma Thánh địa, từ này trở cự đầu thống lĩnh vô ngần địa vực.
Luận đến Thiên Ma Thánh địa tốc độ quật khởi, công lao lớn nhất không ai bằng La Sát Đại Thánh, chân chính khai sáng giả, là Đệ Nhất Thánh chủ và cũng là một đời kinh tài tuyệt diễm, vang dội cổ kim, rung động ba nghìn thế giới thiên kiêu.
Có người nói rằng, ngày nàng được sinh ra, đầy trời dị tượng, tiên nữ tán hoa, tiên âm vọng ngâm, thiên hoa loạn trụy, linh khí trong vòng vạn dặm sôi trào, linh thú khắp chốn reo hò, linh điểu khắp nơi hót vang, ngay cả tu sĩ cũng nhận dị tượng chúc phúc tu vi trong nháy mắt tăng vọt, thắng qua mười năm khổ tu.
Người ta nói rằng, nàng ba tuổi tu đạo, không đến nghìn năm bước vào Hợp Đạo cảnh giới, ba nghìn tuổi độ kiếp thành Thánh, bốn nghìn tuổi vượt qua tứ trọng lôi kiếp, đặt chân Chân thánh, sáu nghìn tuổi vượt qua thất trọng lôi kiếp, trở thành Đại Thánh, danh xưng chấn động toàn bộ ba nghìn thế giới, lại được các bậc đại năng vinh dự là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử toàn bộ ba nghìn thế giới.
Tu sĩ trẻ tuổi đối với vị nhân vật truyền kỳ này là ngưỡng vọng, hâm mộ không thôi.
Tu sĩ đồng lứa đối với nàng dạng này quái vật thì vừa kính sợ lại vừa tuyệt vọng.
Còn riêng những lão quái vật, đại năng thống trị ba nghìn thế giới từ thời tuyên cổ thì đối với nàng chỉ có e ngại.
Không phải bởi vì tốc độ tu luyện nghịch thiên của nàng, mà bởi vì nàng sát lục quá mạnh. Trong suốt quá trình quật khởi của nàng, cừu địch của nàng, không một cái ngoại lệ, đều bị tàn sát một cách tàn nhẫn. Nàng giết nhiều đến nỗi, thây chất đầy đồng, xương chất thành núi, máu đổ về biển đã không đủ để hình dung. Có người từng nói rằng, cuộc đời nàng chỉ có hai việc, tu luyện và giết chóc.
Không phải ngẫu nhiên mà nàng được xưng là La Sát Đại Thánh.
Giờ khắc này, La Sát Đại Thánh danh tiếng chấn nhiếp ba nghìn thế giới đang lặng lẽ nhìn xuống thiếu nữ váy đỏ tóc trắng chậm rãi đi vào Thiên Ma cung. Nàng ngồi phía trên bảo tọa, ung dung không động, nhưng trong lúc vô tình lại toát ra cỗ khí thế uy nghiêm, cao cao tại thượng, tựa như một vị trời sinh thượng vị giả, tâm tính bao trùm lên thương sinh. Cả tòa Thiên Ma Cung, huy hoàng rực rỡ mà lạnh lẽo cô độc cũng như chính cuộc đời nàng, giờ khắc này hô ứng một cách hoàn hảo, tôn lên uy thế tuyệt đối cho chủ nhân vô thượng của nó.
Ma Môn Thánh nữ vẫn là biểu tình lạnh nhạt như vậy, từ đầu đến cuối, trong hai con người huyết hồng của nàng không lộ ra một tia mảy may cảm xúc dẫu cho người nàng đối mặt là La Sát Đại Thánh uy danh áp đảo ba nghìn thế giới.
Hành lễ tiêu chuẩn, Thánh nữ chắp tay, giọng nói đều đều:
“Sư tôn, nhiệm vụ thất bại.”
La Sát Đại Thánh gật đầu:
“Ta đã biết.” Dừng tạm, nàng lại nói: “Không phải lỗi của người, không ai nghĩ tại cái hạ vị diện cỏn con ấy lại xuất hiện một tôn đại năng cỡ đó.”
Cho tới thời điểm này, nàng không hề nghi ngờ gì, Trần Nguyên là tồn tại cùng cấp độ với nàng. Nàng đã nhượng bộ.
La Sát Đại Thánh lại hỏi:
“Chuyến này, ngoài tình báo về Vạn Ma Tâm kinh, đồ nhi còn có thu hoạch gì không?”
Đôi con ngươi huyết hồng nhìn về xa xăm, Thánh nữ lâm vào trầm tư. Sau một hồi lâu, nàng mới nói:
“Tại phương vị diện đó phát hiện một tôn đại năng chuyển thế.”
“Đại năng chuyển thế?”
Thánh nữ gật đầu:
“Đúng vậy, nàng gọi Lữ Như Yên, đi lại rất gần với kẻ tranh đoạt Vạn Ma Tâm kinh. Rất có khả năng, người kia cũng vì tiếp cận vị này đại năng chuyển thế nên mới xuất hiện tại đó.”
La Sát Đại Thánh cau mày. Tu sĩ chuyển thế không có gì lạ. Có vì địch nhân đánh giết mà chuyển thế, có vì đi vào luân hồi mà chuyển thế, có vì lịch kiếp mà chuyển thế, thệm chí có vì tu luyện công pháp cao thâm mà chuyển thế,... đủ các loại lý do khác nhau.
Thế nhưng, tại Thiên Ma Thánh địa, được gọi là Đại năng, đó là nhân vật không tầm thường, tại thời kỳ đỉnh cao, tu vi ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Thánh vị.
“Ngươi có xem thấu lai lịch của nàng?” La Sát Đại Thánh hỏi.
Thánh nữ lắc đầu: “Xem không thấu.”
Chỉ ba chữ đơn giản vậy thôi ẩn chứa trong đó rất nhiều thông tin, tỷ như, vị này đại năng tu vi chỉ sợ còn cao hơn nhiều La Sát Đại Thánh hiện tại, lại tỷ như kẻ này Thiên Ma Thánh địa không thể trêu chọc.
Đừng nhìn Thiên Ma Thánh địa hiện tại thanh thế như mặt trời giữa ban trưa, trên thực tế, thực lực của Thiên Ma Thánh địa còn cách khái niệm ‘một tay che trời’ xa vô cùng.
Ba nghìn thế giới nước vô cùng sâu.
Những cái kia Cổ lão thế gia, Thánh địa, Ẩn thế gia tộc truyền thừa hàng trăm vạn năm, nội tình sâu không ai lường được. Có lẽ bề ngoài bọn hắn khúm núm điệu thấp, nhưng chỉ khi kinh động đến chính bọn hắn căn cơ, người ta sẽ ngạc nhiên vô cùng bởi từng tôn, từng tôn cổ lão quái vật thay nhau xuất thế, đánh đến cho địch nhân trở tay không kịp.
Ấy là chưa kể đến đồ vật từ vực ngoại, thậm chí là Tiên giới trong truyền thuyết ẩn hiện không ngừng xuất hiện. Không ai dám nói chắc, bọn hắn có đang ẩn núp bên ngoài kia, mưu đồ điều gì hay không.
Cho nên, từ trước đến nay, La Sát Đại Thánh nhìn như ngông nghênh, coi trời bằng vung, nhưng hành sự cẩn thận vô cùng.
Lúc này, Thánh nữ lại nói: “Phương này hạ vị diện không tầm thường.”
“Không tầm thường như thế nào?” La Sát Đại Thánh nghiêm túc.
Xưa nay đồ đệ nàng nói không tầm thường, nàng đều phải mười phần coi trọng ứng đối.
“Là dòng chảy khí vận.”
“Có ý gì?”
“Khí vận đang hội tụ một cách bất thường về phương hạ vị diện đó. E rằng không ra mấy nghìn năm, phương vị diện này sẽ xảy ra biến động lớn, phạm vi ảnh hưởng có lẽ sẽ lan tỏa khắp ba nghìn thế giới.”