La Sát Đại Thánh nghe xong lời của Thánh nữ, liền gật đầu, ra vẻ đã hiểu rồi lâm vào trầm tư thật sâu.
Khí vận là thứ xưa này huyền diệu nhưng thâm sâu khó lường. Không ai dám vỗ ngực đảm bảo chính mình hiểu rõ thứ quy luật mờ ảo này. Thế nhưng, khí vận thứ này lại ảnh hưởng phi thường to lớn đến tu sĩ cùng tu hành giới.
Từ xưa đến này, tu sĩ tung hoành, xưng bá một phương nào chẳng phải là kẻ có đại khí vận? Chỉ cần có thể tu hành đến Thánh vị, kẻ đó nhất định mang trên mình mệnh cách không tầm thường, đạt được khí vận che chở. Ngay cả La Sát Đại Thánh cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, khí vận trước nay chỉ xuất hiện trên một cá nhân. Khí vận vương triều chẳng qua là sử dụng mệnh cách đặc thù của Hoàng đế hay bảo vật, hội tụ và trấn áp khí vận của muôn vàn sinh linh, dẫn chúng trong cương thổ quản hạt mà thôi.
Còn khí vận của vị diện? Nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
“Lại nói, lực lượng như thế nào có thể điều động đến khí vận cả vị diện?” La Sát Đại Thánh không khỏi lâm vào thật sâu suy tư.
Qua không biết bao nhiêu lâu, La Sát Đại Thánh mới làm ra quyết định:
“Ngươi đi thông báo cho các đệ tử, tạm dừng vô thời hạn tất cả các nhiệm vụ tại vị diện đó. Không có lệnh của ta, không một ai được tùy ý hành động. Mặt khác, điều động hai tên Hợp Đạo trưởng lão tùy thời theo dõi diễn biến vị diện đó, bất quá, tuyệt đối không được tự tiện tiến vào.”
“Vâng.” Thánh nữ gật đầu.
Chờ đến khi ái đồ rời khỏi Thiên Ma cung, La Sát Đại Thánh một lần nữa lâm vào trầm tư.
“Khí vận hội tụ, chẳng trách một cái hạ vị diện cỏn con lại xuất hiện hai nhân vật ta không thể trêu chọc nổi. Rốt cuộc, tại nơi đó đang xảy ra chuyện gì?”
Phải, ngay từ lần đầu nhìn thấy Trần Nguyên, nàng đã biết kẻ này nàng không thể kết thù. Đây không phải là trực giác hay bản năng, mà là năng lực đặc thù của nàng thông báo cho nàng kết quả.
La Sát Đại Thánh có một năng lực đặc thù, không nói đến mức thôi toán, nhưng chí ít có thể cho nàng biết, đối tượng nào có thể gây hấn, đối tượng nào nên tránh né mũi nhọn.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng là kẻ thân mang đầy mình sát lục, hành động lỗ mãng, không kiêng nể chút nào. Chỉ có nàng biết, nàng cho tới này, dù giết chóc đầy mình, nhưng chưa từng bị các đỉnh cấp thế lực vây công, đó là bởi vì nàng biết trước, kẻ nào có thể giết, kẻ nào có thể dọa mà không giết, và kẻ nào thì nên thỏa hiệp.
Đó cũng chính là nguyên nhân cốt lõi cho việc Thiên Ma Thánh địa quật khởi nhanh đến như vậy, dù nội tình mỏng manh đến đáng thương.
“Cùng một lúc cất giấu hai tôn tồn tại đe dọa được đến ta, vị diện này chắc chắn cất giấu bí mật gì đó không tầm thường.”
Đến cuối ngày, La Sát Đại Thánh liên tiếp phát ra mấy chỉ lệnh bí mật cho các trưởng lão Thiên Ma Thánh địa. Mà những người nhận vào mật lệnh, ai nấy đều chấn kinh không thôi.
- ---------------
Thời gian thấm thoát trôi.
Chớp mắt, Trần Nguyên đã bế quan được mười tháng. Mặc kệ bên ngoài náo, thiên hạ động ra làm sao, sơn động của hắn vẫn là một mảnh tường hòa yên bình. Theo mỗi nhịp thở đều đều, hắn trả lại cho mảnh thiên địa này không biết bao nhiêu linh khí dư dả. Cảnh giới của hắn càng cao, tốc độ hắn hấp thu Hỗn Động chi lực và Trật Tự chi lực càng nhanh. Tương ứng, mỗi hơi thở hắn mang đến cho thiên địa này linh khí càng nhiều.
Đúng lúc này, Trần Nguyên đình chỉ hô hấp. Hắn mở mắt. Trong ánh mắt hắn hiện lên sự kinh hỉ không cách nào che giấu:
“Bế quan mười tháng, vậy mà ta một mạch đi đến Cảnh giới thứ tư Đệ Ngũ trọng.”
Siết chặt nắm đấm, Trần Nguyên cố gắng bình phục tâm tình. Tốc độ tu luyện này vượt quá xa dự tính ban đầu của hắn.
Muốn biết ban đầu hắn ước tính tốc độ tu luyện?
Tại cảnh giới thứ ba, hắn quan tưởng thiên địa một mạch sáu năm liền, từ năm mười tuổi đến mười sáu tuổi mới đi từ Đệ Nhất trọng đến Đệ Cửu trọng đỉnh phong. Tốc độ trung bình là tám tháng cho một tiểu cảnh giới.
Tất nhiên, cảnh giới càng cao, tốc độ tu luyện lại càng chậm: Đệ Nhất trọng đến đệ Nhị trọng, hắn chỉ tốn sáu tháng thời gian, Đệ Bát trọng đến Đệ Cửu trọng, hắn hao phí gần mười tháng trời.
Đó là cảnh giới thứ ba. Tại thời khắc hắn đột phá đến cảnh giới thứ tư, hắn từng suy tính rằng, nếu tiếp tục chỉ dựa vào quan tưởng tự nhiên, hắn cần ít nhất bốn đến năm năm cho một tiểu cảnh giới.
So sánh với đó, mười tháng này hắn vượt qua hai tiểu cảnh giới, Từ Đệ Nhị trọng đỉnh phong đến Đệ Ngũ trọng, đây quả thực như là nằm mơ vậy.
Bất quá, đây là công lao của Bồ Đề kinh. Trần Nguyên rõ ràng điều này. Bản kinh thư này huyền diệu vô cùng, cho dù chỉ là tàn quyển nhưng mang đến cho hắn lợi ích không thể mô tả. Tốc độ tu luyện cơ hồ là nhanh gấp năm, sáu lần.
Mặt khác, chỉ riêng Bồ Đề kinh sẽ không mang đến cho hắn tốc độ đột phá nhanh đến như thế. Ngộ Đạo Châu cũng đóng vai trò quan trọng trong đó. Nắm thứ bảo vật này trong tay, hắn nhận ra tốc độ tu luyện nhanh gấp hai lần không thôi.
Đáng tiếc, những lợi thế này dần mất đi khi cảnh giới hắn tăng cao.
Bồ Đề kinh hắn đã triệt để cảm ngộ xong. Hiện tại, hắn đối với Bồ Đề kinh lý giải đã đi vào bình cảnh. Tương lai, nếu như có thể gặp được đắc đạo cao tăng, tiến hành một phen trao đổi, có lẽ sẽ để đạo hạnh hắn tiến thêm một đoạn. Tuy nhiên, cũng chỉ là một đoạn mà thôi. Muốn có bước nhảy vọt, cơ hồ là không thể nào, trừ phi là tìm được phần còn lại của Bồ Đề kinh.
Nghĩ đến đó, hắn lại càng mong chờ Niết Bàn kinh từ trong tay La Sát Đại Thánh.
Ngộ Đạo Châu cũng là như vậy. Cảnh giới hắn càng cao, sự trợ giúp lại càng nhỏ. Mười tháng trước, bảo vật này có thể gia tốc hắn ngộ đạo gấp hai lần có hơn. Hiện tại đã chậm đi một chút. Sự chênh lệch này không lớn, chỉ chừng một thành. Có lẽ, chờ đến khi tu vi hắn đến Đệ Thất trọng, Đệ Bát trọng, khác biệt mới lộ ra rõ rệt.
Trong mười tháng này, Trần Nguyên không chỉ chuyên tâm cảm ngộ Bồ Đề kinh. Hắn còn rút ra một phần thời gian chỉnh lý lại toàn bộ kinh thư thu hoạch được từ căn cứ Hoàng gia. Rất nhiều, bất quá cấp độ lại không cao. Nếu như nói Bồ Đề kinh là một công trình nghiên cứu khoa học nghiêm túc thì những cuốn kinh thư kia chỉ như những cuốn sách giáo khoa tiểu học vậy.
Thế nhưng, điều đó không có nghĩa là chúng vô dụng. Dụng tâm cảm ngộ chúng chẳng những có thể đẩy Trần Nguyên đạo hạnh tăng thêm một tầng nữa mà còn cung cấp hắn đạo lý cơ sở trên đạo tu, nho tu cùng phật tu,...
Đối với Vĩnh Hằng thạch, hắn có dành thời gian nghiên cứu. Bất quá, phẩm cấp thứ này dường như cao quá độ. Hắn của hiện tại là vô pháp tìm ra điều huyền diệu. Ngay cả Khởi Nguyên nhãn cũng chỉ có thể cung cấp những thông tin vụn vặt không có nhiều ý nghĩa.
Ngược lại, Vạn Ma Tâm kinh hắn chưa từng tìm hiểu qua. Không phải hắn không muốn tìm hiểu. Hắn tại e ngại xung đột giữa phật tu và ma môn triết lý có thể ảnh hưởng đến hắn.
Tương lai nếu như có cơ hội, hắn sẽ cảm ngộ kinh thư này. Thánh kinh của Ma môn chắc chắn không phải phàm phẩm. Chỉ là, hắn cần chuẩn bị kỹ lưỡng, chí ít cần đảm bảo bản thân không bị tẩu hỏa nhập ma.
“Chít… Chít… Chít…”
“Xì… Xì… Xì…”
“Chiếc… Chiếc… Chiếc…”
Tại bên cạnh, ba con Linh thú cảm nhận được hắn động, không kịp chờ đợi liền hướng đến sát thân thể hắn bày tỏ vui mừng.
Ba con Linh thú một mực bồi bạn tại bên cạnh hắn, cũng một mực ở bên cạnh hắn tu luyện.
“Xem ra, các ngươi đều có thu hoạch lớn.” Trần Nguyên ôn nhu sờ đầu từng con linh thú, an ủi chúng nó.
Dựa vào đạo vận trên người hắn, lại thêm nhờ tác dụng của Ngộ Đạo Châu, cảnh giới gia tăng đâu chỉ là một bước nhỏ.
Bạch Hồ Tiểu Vũ hiện tại đã đứng ở Đệ Thất trọng đỉnh phong, Hắc Xà vừa bước vào Đệ Ngũ trọng, trong khi Thanh Điểu đã đứng ở Đệ Tứ trọng trung kỳ.
Linh thú, Yêu thú vốn là tu hành không dễ, cho dù đã đản sinh linh trí, tuệ căn không kém con người nhưng trở ngại hình thể nên tốc độ tu luyện xa xa không sánh được với Trần Nguyên trước đây. Chỉ chờ cho đến khi chúng đột phá cảnh giới càng cao, hóa làm Tiên Thiên Đạo thể, tốc độ tu luyện mới có cải biến rõ rệt.
Gánh nặng đường xa. Thời gian cho đến lúc đó không phải một sớm một chiều.
- ------------
Rời khỏi sơn động, Trần Nguyên không có dự định bế quan nữa. Còn năm tháng trước khi Thái Linh học viện chiêu sinh. Thời gian này, hắn chậm rãi tìm hiểu địa điểm tổ chức chiêu sinh, lại thuận tiện du lịch thiên hạ, thưởng lãm phong cảnh. Hắn không phải là khổ tu chi sĩ, hắn không chịu được cảnh đóng cửa bế quan, cách biệt với thế giới muôn màu bên ngoài.
Cảnh giới, đạo tâm của hắn chưa tu luyện đến mức đó.
Mang theo ba con Linh thú, Trần Nguyên rời khỏi phiến sơn mạch cằn cỗi.
Có thể, vừa bay cao mấy trăm trượng, hắn giật nảy cả mình. Nguyên bản, phiến sơn mạch khô kiệt linh khí, nghèo nàn chất dinh dưỡng, chỉ có lớp thực vật thông thường mọc thưa thớt ven các vách núi thì nay đã biến thành một chốn thế ngoại đào nguyên. Linh khí nồng nặc gấp năm, bảy lần trước kia, lấy vị trí sơn động hắn bế quan làm trung tâm, lan tỏa ra phạm vi năm chục dặm có hơn. Thực vật đạt được năng lượng tinh túy của trời đất ngày đêm tẩm bổ, sinh trưởng cấp tốc, phủ xam mướt khắp các triền núi, thung lũng. Thậm chí, một vài nơi đã ẩn ẩn xuất hiện linh thảo, linh thụ, cùng các loại tài nguyên tu hành, cho dù chúng vẫn chỉ còn là bất nhập giai.
“Xem ra sau này bế quan tu luyện cần để ý đến hoàn cảnh xung quanh.” Trần Nguyên tự nhắc nhở bản thân.
Bởi vì tu vi mặt ngoài vẫn còn là Tam phẩm tầng hai, hắn ngự kiếm phi hành. Một kiện Tam phẩm pháp khí không có bao nhiêu nổi bật được hắn sử dụng. Lôi Đình kiếm quá mức bắt mắt, còn Thượng Cổ Linh Bảo lại càng không thể lấy ra. Hiện tại, còn không ít thế lực đang lùng sục bảo vật trong tay hắn đâu.
Phi hành nghìn dặm có thừa, thoát li phạm vi nội vực Thanh Giao sơn mạch, Trần Nguyên bỗng dừng lại.
Phía dưới hắn là một ngôi làng nhỏ, hai mươi, ba mươi người đàn ông mang trong tay vũ khí thô sơ đang chiến đấu chống lại một đầu hung thú.
Những người đàn ông này không phải tu hành giả, trên thân không có nửa điểm linh khí, thể chất không khác với con người tại Trái Đất là bao.
Trái ngược lại, đầu hung thú kia hung mãnh vô cùng. Người tại thế giới này gọi nó là Thiết Bối Man Trư, đỉnh cấp Nhất giai hung thú, khi trưởng thành thân thể có thể lớn ngang một con voi, da dày và cứng cáp vô cùng, vũ khí thông thường khó mà xuyên qua được, tốc độ của nó không kém một con ngựa, miêu tả loài hung thú này là một cỗ xe tăng sống cũng không sai chút nào.
Thiết Bối Man Trư là hung thú thuộc về giống lợn, mà lợn thì là loài ăn tạp. Nó đối với con người cũng là mối đe dọa không nhỏ.
Đầu Thiết Bối Man Trư tấn công ngôi làng, từ vóc dáng đến xem vẫn còn thuộc về vị thành niên, thực lực xa xa chưa đủ đạt đến Nhất phẩm đỉnh phong. Thế nhưng, dựa hình thể nặng đến ba nghìn cân cùng với tốc độ của một con ngựa, hai chiếc răng nanh lớn như đao, con hung thú này đủ để khiến một tên Nhất phẩm tầng bốn chật vật, chứ chưa nói gì đến đám phàm nhân không có nửa điểm tu vi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những người này chẳng mấy chốc sẽ thành bữa trưa cho con hung thú.
Trần Nguyên thở dài.
Nếu là tu sĩ, hắn có thể sẽ buông tha. Đổi lại là phàm nhân, hắn không đành lòng.
Thế là hắn đáp xuống bên cạnh đám người, một kiếm vung ra chém bay đầu con hung thú.
Máu vẩy cao ba thước, thân hình khổng lồ của con hung thú đổ ầm ầm trên mặt đất tạo nên rung động không nhỏ.
Hai mươi mấy, ba mươi người đàn ông sợ ngây người chứng kiến một màn này, nhất thời trợn mắt không kịp phản ứng.
Qua không biết bao nhiêu lâu, một người bỗng nhiên lớn tiếng khóc ròng:
“Đa tạ tiên trưởng xuất thủ cứu giúp.”
Những người khác cũng là nói theo:
“Đa tạ tiên trưởng diệt trừ hung thú.”
“Đa tạ tiên trưởng đại ân đại đức.”
“Tiên trưởng công đức vô lượng.”