Cầu Đạo

Chương 143: Chương 143: Dạo chơi




Nguyệt Vũ phong thành lập ngàn năm, nội tình coi như là có tích súc, lại dưới điều kiện một tòa trận pháp khổng lồ, mấy đầu Lục, Thất phẩm linh mạch uẩn dưỡng, Nguyệt Vũ phong thuận theo thời gian mà phát triển thành một chốn bồng lai tiên cảnh. Núi non sông nước, phong cảnh tuyệt mỹ tự nhiên là nhiều không đếm hết. Trần Nguyên theo một bên Lữ Như Yên ngự kiếm trên tầng trời cao nhìn xuống, cứ mặc cho nhiều tòa sơn phong, nhiều động thiên phúc địa gặp trận pháp che đậy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy, có thể sinh hoạt ở chốn tiên cảnh như vậy, con người cũng trở nên thư thả rất nhiều.

“Trần công tử có hay không muốn xem tuyết?” Lữ Như Yên lúc này ở một bên hỏi thăm.

Trần Nguyên gật đầu, tùy ý nói: “vậy thì đi xem tuyết đi.”

Nội tâm hắn hiện tại có cảm giác tương đối mới lạ. Hắn cảm giác rằng, cho dù là không nói lời nào, cứ như vậy, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Lữ Như Yên thôi, đã đầy đủ làm cho hắn vui vẻ. Hắn hoàn toàn có thể tiếp tục như vậy cho đến thật lâu, thật lâu. Loại cảm giác này tại nửa năm trước đây liền đã xuất hiện, chỉ là thời điểm đó, cảm xúc không có mãnh liệt như hiện tại. Hơn nữa, thời gian đó, hắn bồi tiếp Lữ Như Yên ba ngày liên tiếp, biết đến nhiều kiến thức mới, học được nhiều điều về nội viện, cho nên, cảm xúc nhất thời bị áp chế.

Còn hiện tại? Chỉ cần đứng tại bên cạnh nàng đã đầy đủ hắn thỏa mãn.

Đây là ưa thích? Hắn không rõ ràng. Một kiếp sống trước, hán chưa từng thực sự yêu ai; một thế này, hắn tiếp xúc nữ tử không tính là nhiều. Cảm giác như vậy càng là lần đầu tiên xuất hiện, và chỉ có ở lần này gặp lại Lữ Như Yên, loại cảm xúc như thế mới mãnh liệt bạo phát. Cho nên, hắn không có kinh nghiệm để đánh giá.

Cứ cho là ưa thích đi. Tuy nhiên, cảm xúc như thế bộc phát quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, để hắn có loại cảm nhận, trở tay không kịp.

Bất quá, mặc kệ là như thế nào, Trần Nguyên tận hưởng cảm giác lúc này. Đối với hắn mà nói, ngắm cảnh hay không không quan trọng, cảnh có đẹp hay không cũng không quan trọng, bất kể là tuyết hay rừng cây, sa mạc hay biển cả, kỳ thật, chỉ cần đi cùng nàng, hắn cảm thấy không có quá nhiều khác biệt.

Trần Nguyên hơi ghé mắt nhìn qua Lữ Như Yên phi hành bên cạnh. Ánh nắng ấm áp vẩy lên gương mặt tuyệt mỹ vô song của nàng, để cho hai gò má của nàng hiện lên màu phiếm hồng nhàn nhàn. Con mắt của nàng phiêu hốt, nhịp tim của nàng tăng lên, hiển nhiên, nàng cũng đang bối rối và xấu hổ. Có lẽ, nàng cũng có chung cảm giác như hắn. Ngắm tuyết, bát quá chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Một đường thong thả phi hành về phía Bắc, sau chừng hai khắc đồng hồ, Trần Nguyên và Lữ Như Yên đáp xuống một nơi gọi là Tuyết Lâm. Nơi này vốn là một lòng chảo thung lũng rộng chừng trăm dặm, bao quanh bởi mười hai tòa sơn phong: hai tòa Trung phong vòng giữa, sáu tòa Hạ phong vòng ngoài cùng bốn tòa Tiểu phong xen kẽ, từ đó, hình thành nên bức tường thiên nhiên ngăn cách nội bộ lòng chảo với bên ngoài.

Tuyết Lâm có nguồn gốc tại ba trăm năm trước, một vị Chân quân mở một gian dẫn đạo linh khí từ hai tòa Trung phong, bốn tòa Hạ phong cùng hai tòa Tiểu phong hỗ trợ đến trung tâm lòng chảo, thiết lập nên một tòa trận pháp đặc thù, mở ra một gian động phủ, bế quan tu hành, nhằm trùng kích Lục phẩm Chân quân hậu kỳ. Một lần bế quan này chính là một mực ba trăm năm chưa từng thấy ra. Mà vị Chân quân này, chủ tu công pháp Thủy thuộc tính biến dị, Tuyết thuộc tính. Bởi vì nàng tu vi cao thâm, pháp lực khổng lồ như đại dương, cho nên trong quá trình bế quan, bất tri bất giác cải biến hoàn cảnh môi trường, khiến cho cả tòa lòng chảo rộng trăm dặm quanh năm suốt tháng bao phủ trong tuyết trắng. Mà đây, còn là dưới điều kiện có trận pháp kiềm chế. Nếu như hoàn toàn bỏ mặc không quản, chỉ e phạm vi nghìn dặm xung quanh nơi nàng bế quan đã chìm trong biển tuyết.

Tới biên giới Tuyết Lâm, Lữ Như Yên đã làm sơ qua giới thiệu cho Trần Nguyên về nơi này. Trần Nguyên lúc này không khỏi hỏi: “Lữ cô nương, chỗ này đã là bậc tiền bối Nguyệt Vũ phong bế quan tu hành, chúng ta đi vào liền sẽ không quấy rầy?”

“Sẽ không.” Lữ Như Yên lắc đầu, giải thích: “Lấy vị trí vị tiến bối kia bế quan kéo dài ra mười dặm có một tòa trận pháp bảo hộ, chống thăm dò và cách âm. Chúng ta chỉ cần không gây ra động tĩnh quá lớn, không vượt qua ranh giới này liền có thể. Mặt khác, bên ngoài trận pháp luôn luôn có đệ tử Nguyệt Vũ phong thủ hộ. Nếu chúng ta tiến lại quá gần, các vị sư tỷ sẽ nhắc nhở chúng ta.”

Trần Nguyên lúc này mới yên tâm gật đầu. Hắn không e ngại kinh động các vị đạo sư, hắn e ngại mang đến cho Lữ Như Yên phiền phức.

Trần Nguyên cùng bạn đồng hành hướng về phía trước bước tới. Đằng trước bọn hắn là đầy trời tuyết rơi, một màu trắng ngần bao phủ lấy khắp thiên địa, lất phất tung bay khắp không khí là dày đặc bông tuyết xốp giòn. Phía sau bọn hắn là sườn núi xanh ngắt, linh khí tràn đầy, tẩm bổ cho mảnh đất đai giàu có sức sống. Hắn và Lữ Như Yên đứng ở đó, tựa như đứng trên mép ranh giới giữa hai thiên địa khác biệt. Tiến thêm một bước chính là đi vào thế giới băng tuyết vĩnh cửu.

Trần Nguyên không biết từ lúc nào đã lấy ra một chiếc ô màu cánh sen, che lên đầu cả hai.

Lữ Như Yên kinh ngạc nhìn động tác của hắn, sau đó cười nói: “Trần công tử, tuyết này không tầm thường. Nó là do linh lực của vị Chân quân tiền bối kia trong lúc vô tình thất thoát ra, lại ngưng kết hơi nước trong không khí mà thành, bên trong đó ản chứa lấy đạo vận của nàng, cho dù mỏng manh vô cùng nhưng là ô thông thường không ngăn được. Thậm chí, Nhị phẩm pháp khí chưa hẳn đã ngăn được.”

Quả nhiên, như lời nàng nói, cách bọn thật xa, bên ngoài vài trăm trượng có không ít đệ tử Nguyệt Vũ phong, đầu trần đội tuyết, mặc cho mái tóc đen, dài trở nên ướt át, trắng xóa, không ngừng hành tẩu.

Trần Nguyên lại lắc đầu cười: “Vừa vặn, chiếc ô này là Tam phẩm Pháp khí.”

Lữ Như Yên có chút ngạc nhiên. Vậy mà thật ngăn được tuyết? Nàng cẩn thận cảm ứng thì thấy được một luồng linh lực nhàn nhạt từ trên người đối phương vận chuyển vào chiếc ô pháp khí, cản lại không ít tuyết trắng trên đỉnh đầu. Lữ Như Yên không hỏi thêm gì nữa, lặng lẽ cùng hắn hành tẩu. Trong lúc bất tri bất giác, bóng lưng của nàng kéo lại thêm gần với hắn.

Tuyết Lâm bên trong tuyết rất kỳ lạ. Chúng rơi xuống đất cũng không bởi nhiệt đồ từ mặt đất bị tan ra, thay vào đó, dường như có một cỗ lực lượng vô hình giữ lấy trạng thái của chúng hoàn hảo không tổn hại. Càng kỳ lạ hơn nữa, những đống lớn tuyết này, theo thời gian, dần có xu thế dính lại với nhau, hình thành lên các hình thù kỳ quái, sắp xếp ngẫu nhiên, mật đồ dày đặc dần đều khi tiến vào sâu bên trong khu vực. Len lỏi giữa những khối tuyết khổng lồ ấy, những con đường bằng phẳng, ngoằn ngoèo, rộng không quá một trượng, chạy khắp các chốn bên trong Tuyết Lâm.

Trần Nguyên và Lữ Như Yên cứ như thế, đạp trên đường bằng, vừa ngắm tuyết rơi, thưởng thức những bức tượng tuyết kỳ quái, lại bình phẩm phong cảnh chốn này. Bỗng chốc, Lữ Như Yên chỉ về nơi xa, bên ngoài chỗ hai người đứng ba dặm, có chừng mấy chục vị đệ tử Nguyệt Vũ phong, yên tĩnh ngồi xếp bằng. Nàng giới thiệu: “Bởi vì vị Chân quân kia bế quan, đạo vận không kiểm soát lan tràn, ảnh hưởng lên phiến không gian này. Cũng là như thế, Tuyết Lâm đối với Băng hệ hoặc Tuyết hệ thuộc tính công pháp tu luyện có lợi vô cùng. Hàng năm đều có không ít các vị sư tỷ, đạo sư chọn lựa đến nơi đây cảm ngộ Băng Tuyết pháp tắc, tìm thời cơ đột phá bình cảnh.”

Trần Nguyên gật đầu, ra vẻ đã hiểu. Hắn nhìn ra, đây cũng là chỗ tốt của việc gia nhập sơn phong mạnh mẽ, có nhiều tu sĩ tu vi cao. Tại một sơn phong đã xuống dốc như Thương Nguyên phong, như thế nào có nhiều phúc lợi như vậy, lại như thế nào trong lúc vô tình đạt đến Chân quân dẫn dắt. Bất quá, loại cơ duyên này tương đối ngẫu nhiên, không ai có thể nói chắc được.

“Chúng ta đi sang nơi khác, không nên ảnh hưởng đến người khác tu luyện.” Trần Nguyên khẽ nói ra. Tu sĩ tối kỵ là bị người khác đánh gãy cảm ngộ. Trần Nguyên không muốn làm loại chuyện thất đức này.

“Ừm.” Lữ Như Yên khẽ gật đầu, không phản đối hắn.

Đi lại chừng nửa canh giờ, ngắm nhìn những khối tuyết xếp thành các hình thù kỳ lạ, Trần Nguyên bỗng nảy ra một ý.

“Lữ cô nương, tiếp lấy.” Hắn đưa chiếc ô pháp khí cho nàng. Mà Lữ Như Yên cũng rất tự nhiên nhận lấy.

Nhìn hắn rời bước chân đến bên cạnh đống tuyết lớn, nàng không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Trần công tử muốn làm gì?”

“Làm người tuyết.” Trần Nguyên cười đáp.

“Người tuyết? Chúng là sinh vật gì vậy?”

“Chờ một lát, Lữ cô nương sẽ biết.”

Trần Nguyên đáp xong liền lấy tay trần dỡ từng khối tuyết lớn trên mặt đất. Hắn không dùng linh lực. Tay không đắp người tuyết mới có ý nghĩa.

Cùng như trong tưởng tượng của hắn một dạng, cảm giác của tuyết mát lạnh, mềm xốp, trắng phau, sạch sẽ vô cùng. Chỉ là tuyết này có hơi nặng một chút so với tuyết thường. Có lẽ là gấp hai đến ba lần đi.

Không quan trọng. Lấy lực lượng thân thể hắn hiện tại, nặng hơn hai trăm lần cũng không là vấn đề.

Lữ Như Yên yên lặng mà chăm chú quan sát lấy hắn. Nàng không nói một lời. Nàng chỉ thấy hắn vo những khối tuyết lại thành quả vóng lớn. Có cả thảy ba quả lớn nhỏ khác nhau, lớn nhất kích thước chừng hai thước, nhỏ chỉ là một thước.

Thế rồi Lữ Như Yên thấy hắn xếp chồng ba khối tuyết tròn lên nhau, vững vàng và ngay ngắn. Chưa dừng lại tại đó, Trần Nguyên còn tìm tới mấy viên đá nhỏ, đính lên vị trí… ân, hẳn là mắt, mũi, miệng đi. Hắn lại không tìm thấy cành cây khô. Hết cách, hắn chỉ có thể từ nhẫn trữ vật lấy ra hai thanh Nhất phẩm pháp khí gắn vào nơi tay. Kết thúc, hắn lấy ra một tấm vải thô, dày, quấn lên nơi cổ người tuyết, đội lên đầu nó một chiếc mũ rộng vành.

“Xong.” Trần Nguyên vỗ tay, phủi đi tuyết, hài lòng nhìn qua tác phẩm nghệ thuật của mình. Mặc dù phong cách so với người tuyết một thế trước có chút khác biệt, pháp khí hình kiếm thay cho tay, mũ rộng vành thay cho mũ len, dẫn đến hình tượng người tuyết lệch ra, nhưng đại khái là công trình hoàn thành.

Lữ Như Yên nghi hoặc nhìn qua sinh vật gọi ‘người tuyết’, nàng có chút không chắc chắn, hỏi: “Cái… gọi là người tuyết?”

“Đúng, chính là nó.”

Nàng lại tiếp tục đánh giá một hồi, đại khái đầu và ngũ quan có thể nhận ra, thế nhưng, bộ phận đáng lẽ là chân thì lại là một quả bóng tròn. “Trần công tử, người tuyết không có chân?” Nàng hiếu kỳ. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp qua sinh vật kỳ dị như vậy, ngay cả trong sách vở cũng chưa từng thấy qua.

Người tuyết có chân hay không?

Trần Nguyên lần đầu tiên gặp phải câu hỏi này. Sau một hồi đắn đo, hắn mới trả lời. “Lữ cô nương, chân nó chính là khối bóng tròn bên dưới.”

“Khối bóng tròn? Vậy nó đi được sao?”

“Dường như là không đi được.”

“Nếu vậy, nó có thể bay sao?”

“Hình như cũng là không.”

“Không thể bay cũng không thể đi, người tuyết là thuộc về thụ yêu sao?”

“Có lẽ là không đi.” Cái này Trần Nguyên cũng không chắc chắn. Theo truyền thống, mũi của người tuyết là cà rốt, hai tay là cành cây khô, thấy thế nào cũng thoát không khỏi liên quan đến thực vật.

“Không thuộc về thụ yêu, không thể bay cũng không thể đi, chân thì tròn như quả bóng, hai tay sắc bén như kiếm.” Lữ Như Yên tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Sinh vật như thế, Như Yên vẫn là lần đầu thấy được.”

Trần Nguyên đầu đầy mồ hôi, dần có chút không dám tiếp nhận chủ đề này. Hắn ánh mắt đảo quanh, tìm cớ giải thích: “Lữ cô nương chưa từng nghe thấy cũng là điều dễ hiểu. Người tuyết sinh vật này đã tuyệt tích từ thời viễn cổ, cho tới nay thư tịch ghi chép về nó cũng thất lạc gần hết.”

“Nguyên lai là sinh vật từ thời viễn cổ.” Lữ Như Yên khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra.

Vì không muốn tiếp tục truy vấn những câu hỏi hóc búa như trước, hắn tiếp tục dẫn dắt: “Trước đây, ta từng đi qua một vùng đất, nơi đó, người ta thường nặn ra những người tuyết này, chúng thường được sử dụng để làm biểu tượng cho sự bình an và niềm vui.”

Lữ Như Yên nghe tới đây, ngón tay khẽ điểm lên cằm, hai hàng lông mi hơi nhíu lại, như có điều suy nghĩ. Qua một lát, nàng nói khẽ: “Trần công tử, cầm.”

Nói rồi, nàng đưa chiếc ô pháp khí cho Trần Nguyên, bản thân xắn lên hai ống tay áo, tự thân nặn lấy ba khối tuyết lớn, tương đương như thế Trần Nguyên làm trước đó. Lại qua chưa đầy một khắc đồng hồ, con người tuyết thứ hai đã vững vàng xuất hiện bên cạnh con người tuyết Trần Nguyên làm ra. Con người tuyết mới hơi thấp hơn con người tuyết thứ nhất một chút, gầy hơn một chút, sau đầu có thứ tương tự như mái tóc dài rủ xuống sát lưng, hai tay dang rộng, vừa vặn khẽ điểm vào đầu tay con người tuyết thứ nhất.

Lữ Như Yên lúc này mới hài lòng gật đầu, tự nhiên đi về bên cạnh Trần Nguyên, đứng dưới mái ô của hắn. Nàng ngắm nhìn hai con người tuyết, cười nói: “Nếu đã là biểu tượng của niềm vui, nên là hai con, chúng nó mới vui vẻ.”

Trần Nguyên nghe vậy, nở nụ cười tươi, nói ra: “Lữ cô nương nói đúng. Nếu là một mình, vậy liền không trọn vẹn.”

Nói rồi, hai người sóng vai nhau mà đi. Dưới lớp tuyết rơi đầy trời, một mái ô che, chỉ có hai bóng lưng dần đi xa, khoảng cách giữa hai bờ vai mỗi lúc một gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.