Trần Nguyên vui vẻ rời đi quảng trường giao dịch. Tâm tình của hắn thật là tốt. Thanh Thủy Ngọc Liên hạt, vốn là sư huynh bất lương sống chết không chịu giao ra, bây giờ liền một hơi đáp ứng hai mươi hạt. Thất phẩm Đao tông kinh thư, Ngọc Hư kinh, vốn là một sự kiện chẳng có một xu liên quan đến hắn, thế rồi hắn chẳng mất một miếng linh thạch, gán thêm cái nợ liền thu về bản kinh thư quý báu này.
Một đợt lại một đợt thu hoạch liên tiếp kéo nhau mà đến để cho Trần Nguyên đối với lo lắng trước đó về vấn đề điểm cống hiến của Lữ Như Yên cũng có phần buông lỏng. Tuy rằng hắn chưa tìm ra biện pháp cụ thể giải quyết giúp nàng, thế nhưng không thể không nói, khởi đầu với một chút may mắn để cho con người ta rất dễ dàng thoải mái.
Rời đi quảng trường giao dịch, tâm tình đã điều chỉnh phần nào, hắn không còn ngự kiếm đi lại lung tung nữa mà một đường hướng về Nguyệt Vũ phong mà đi. Tương tự như Thần Luyện phong, Nguyệt Vũ phong nằm tại vị trí thuộc về mạn phía nam của Thái Linh học viện, khoảng cách Thần Luyện phong chừng ba ngàn dặm, cách quảng trường giao dịch hai ngàn năm trăm dặm về phía Tây Nam.
Hai ngàn năm trăm dặm, đối với Tam phẩm Đại tu sĩ phi hành mà nói, ấy là sự tình chưa đầy nửa canh giờ.
Chân đạp phi kiếm từ phía trên cao gần ngàn trường, ánh mắt xuyên qua tầng mây mù thấp thoáng, Trần Nguyên phóng nhãn nhìn qua dãy sơn mạch trải dài gần ngàn dặm phía trước, nội tâm đối với Nguyệt Vũ phong phát ra cảm khái: “Thật là giàu có.”
Nguyệt Vũ phong trên thực tế không chỉ có một phong. Nó là một hệ thống bao hàm cả thảy hơn một trăm tòa sơn phong lớn nhỏ, lớn nhất là chủ phong, cao đến xấp xỉ chín vạn trượng, sừng sững và bễ nghễ tọa lạc tại vị trí trung tâm; mà nhỏ, thì là mấy chục tọa sơn phong trải dài khắp bốn phương tám hướng ngoài rìa sơn mạch, chu vi không ra mấy dặm, chiều cao không đến ngàn trượng.
Nguyệt Vũ phong hơn một trăm tòa sơn phong không phải là phân bố ngẫu nhiên. Chúng tổ hợp thành một tòa trận pháp khổng lồ và huyền ảo khó lường. Trần Nguyên không am hiểu trận pháp nhất đạo, bất quá hắn có Khởi Nguyên nhãn tại. Hắn có thể nhìn ra Nguyệt Vũ phong bất phàm đến nhường nào, hay nói chính xác hơn là tòa trận pháp khổng lồ bao trùm lên phương viên ngàn dặm Nguyệt vũ phong huyền diệu đến mức nào. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc lấy Nguyệt Vũ phong chủ phong làm trung tâm, vây xung quanh tại mười hai hướng, khoảng cách trăm dặm tính từ trung tâm dời lấy mười hai tòa Thượng phong cao ba vạn dặm, lại tiếp tục mở rộng ra nữa là ba mươi sáu tòa Trung phong cao một vạn dặm và cuối cùng là tổ hợp bảy mươi hai tòa Hạ phong cao ba ngàn trượng, phân bố tại tuyến ngoài cùng. Giữa những tòa sơn phong sừng sững ấy còn có bốn mươi tám tòa Tiểu phong, tọa lạc tại vị trí tiết điểm, xen kẽ ở giữa các mắt xích yếu của trận pháp, đóng vai trò hỗ trợ.
Hơn một trăm tòa sơn phong lớn nhỏ chưa phải là tất cả. Chúng chỉ là các mắt trận đóng vai trò chủ lực trong việc phát ra toàn bộ lực lượng khủng bố của cỗ trận pháp khổng lồ. Để duy trì lấy cỗ trận pháp như vậy, nuôi dưỡng bên dưới Nguyệt Vũ phong là một đầu Thất phẩm Linh mạch hùng hậu, tương liên liên tiếp với nội địa tòa đại sơn phong tại trung tâm. Phía bên ngoài, phân chia tại Đông, Nam, Tây, Bắc chính diện bốn phương hướng là bốn tòa Lục phẩm Thượng đẳng Linh mạch, mỗi nguồn linh mạch nối liền với ba tòa Thượng phong, cung cấp nguồn linh khí khổng lồ duy trì chúng. Tiếp đến tản ra ngoài, mỗi một tòa Trung phong, Hạ phong đều có riêng cho mình một đầu Ngũ phẩm, Tứ phẩm linh mạch cung cấp linh khí.
Còn chưa đầy đủ phức tạp? Giữa các tòa sơn phong, liên tiếp các nguồn Linh mạch là hàng trăm dòng Linh tuyền lớn nhỏ, lớn có thể rộng đến ba mươi trượng tựa như một con sông, nhỏ, có thể chưa đầy một trượng, giống như một dòng suối. Những dòng Linh tuyền này chảy xuôi đều là Linh thủy, ẩn chứa trong đó nguồn năng lượng vô biên vô tận, tựa như mạch máu liên kết hết thảy các bộ phận của tòa trận pháp khổng lồ, không ngừng vận chuyển linh khí giữa chúng, đảm bảo sự cân bằng giữa hết thảy các bộ phận, đảm bảo không một tòa sơn phong nào xảy ra tình trạng khô kiệt.
Bên cạnh sơn phong, linh mạch, linh tuyền, cả tòa trận pháp còn có sự góp mặt của mấy chục hồ Linh tuyền, là điểm giao chuyển giữa các dòng linh tuyền, vị trí tích trữ linh thủy tạm thời, cũng là nguồn dự trữ năng lượng khổng lồ. Và hơn hết thảy, tản mát khắp mọi nơi trong khu vực rộng nghìn dặm của Nguyệt Vũ phong là hàng ngàn, hàng vạn trận bàn ẩn giấu bên dưới mười trượng dưới lòng đất, liên tục giám sát và sẵn sàng điều động cả tòa trận pháp.
Trần Nguyên chưa từng gặp mặt trực tiếp một vị Thất phẩm Tôn giả chân chính. Hắn không nắm rõ, Thất phẩm Tôn giả đến tột cùng sở hữu trong tay lực lượng kinh khủng cỡ nào, lại càng không nắm rõ hệ thống tu luyện cho phép bọn hắn mang năng lực gì. Thế nhưng hắn đã gặp qua Lục phẩm đỉnh phong Chân quân. Hắn âm thầm ước tính, chỉ luận thuần túy lực lượng, không tính đến các năng lực đặc thù của cảnh giới, một ngàn vị Hạo Nguyệt Chân quân cùng ra tay toàn lực một lúc, cũng không phá vỡ nổi trận pháp phòng hộ Nguyệt Vũ phong.
Tất nhiên, nếu thật có thời điểm Nguyệt Vũ phong bị công hãm, năng lực phòng thủ của tòa trận pháp này còn thuộc về dấu chấm hỏi. Trong thực chiến, không phải tu sĩ cứ sử dụng man lực là lao vào nhau, không giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn, rằng ta xuất đại chiêu thì ngươi nhất định phải đón đỡ, càng không phải là so kè ai nhiều linh lực liền thắng trận. Phá vỡ một tòa trận pháp phòng ngự, một trận pháp sư chân chính có rất nhiều cách làm mà không phải là dùng lực lượng nghiền ép dũng mãnh đi lên.
Bất quá, nói đi thì cũng phải nói lại, Nguyệt Vũ phong quả thực để Trần Nguyên mở rộng tầm mắt. Phong thái như vậy, khí tượng như vậy, cách cục bố trí như thế, này đã so sánh không thấp hơn Thập Đại sơn phong một chút nào, Thần Luyện phong còn xa xa theo không nổi. Nên nhớ một điều đáng kinh ngạc rằng, Khinh Vũ Chân quân hiện tại niên kỷ mới bất quá tiếp cận hai ngàn, lấy thọ nguyên gần mười vạn năm của Lục phẩm Chân quân ra so sánh, nói nàng còn là thiếu nữ cũng không quá đáng. Nàng thành lập Nguyệt Vũ phong cho đến nay mới bất quá ngàn năm mà thôi. Có thể để ngàn năm sơn phong phát triển đến trình độ này, tài năng của nàng là không thể phủ nhận.
Sau khi cảm khái một phen, Trần Nguyên mới từ tốn đáp xuống phía trước sơn môn. Sơn môn Nguyệt Vũ phong ngược lại không hoành tráng đến như vậy. Xây lên từ Ngọc thạch trắng ngần tinh khiết, siwn môn chỉ cao chừng ba trượng, rộng bốn trượng, bên ngoài có một tòa trận pháp chống xâm nhập, nhận diện lệnh bài thân phận đệ tử Nguyệt Vũ phong cùng một tòa mê trận đơn giản ngăn cản kẻ cố ý xâm nhập.
“Xin mời vị đạo hữu phí trước dừng bước, phía trước đã là Nguyệt Vũ phong lãnh địa.”
Trần Nguyên chưa kịp phóng ra mấy bước liền bị một thanh âm êm tai ngăn cản. Hắn nhìn lên phía trước thì phát hiện ra đã có hai vị sư tỷ, thân mang váy trắng tinh khiết, trước ngực có tiêu ký đặc trưng của Nguyệt Vũ phong, bên hông mang theo trường kiếm, ánh mắt nhìn qua hắn. Dựa theo phục sức, hai vị sư tỷ này chỉ đúng hàng đệ tử phổ thông, niên kỷ tiếp cận năm mươi mà tu vi chỉ là vừa vặn bước vào Tam phẩm không lâu, thiên phú không thể nói là cao. Bất quá, thiên phú tu luyện là thiên phú tu luyện, dung mạo của các nàng có thể xưng là tịnh lệ, vóc người thướt tha yểu điệu và đặc biệt là loại khí chất ôn nhu như nước mà đa phần Nguyệt Vũ phong đệ tử sở hữu đủ để cho nhiều nam nhân mê đắm. Bởi nguyên cớ tu luyện, tu sĩ thân thể càng phát ra hướng hài hòa và hoàn mỹ phát triển, cho nên tại tu chân giới kỳ thật rất khó tìm được nữ nhân xấu. Có người nói, tìm ra nữ tu sĩ xấu còn khó hơn đạt được Tam phẩm pháp khí.
Trần Nguyên không biết câu ví von phía sau độ tin cậy cao đến nhường nào nhưng hắn thấy, câu phía trước là có thể tin. Không nói xa xôi, đệ tử Nguyệt Vũ phong, bởi vì tu tập Thủy thuộc tính công pháp, cho nên khí chất mới càng là ôn nhu như nước như vậy.
Tạm thu hồi lại những ý nghĩ miên man, Trần Nguyên đối với hai vị sư tỷ chắp tay nói: “Sư đệ là Thần Luyện phong Trần Nguyên. Làm phiền hai vị sư tỷ thông báo cho Lữ Như Yên Lữ cô nương rằng có bằng hữu cũ tới thăm.”
Nguyệt Vũ phong là sơn phong thuộc về nữ tu, nam tu sĩ không có khả năng tự tiện xông loạn. Muốn tiến vào sơn phong, hắn phải được người quen là đệ tử Nguyệt Vũ phong dẫn tiến, nếu không, tuyệt không có khả năng tiến vào, dù chỉ là một bước. Đây là quy củ. Không phải là do Khinh Vũ Chân quân có bao nhiêu thành kiến với nam nhân, mà là do nàng chiếu cố đến các nữ đệ tử riêng tư. Có đôi khi, chỉ là nữ nhân ở chung với nhau, các nàng buông thả nhiều lắm, hoàn toàn không thánh khiết như vậy trước mặt nam nhân.
“Được rồi. Mong vị … sư đệ này chờ một lát. Ta sẽ đi thông báo ngay lập tức.” Một vị sư tỷ có chút chần chờ đáp lại. Mặc dù đối phương còn rất trẻ, lại tự xưng là sư đệ, thế nhưng khí tức trên thân hùng hồn mãnh liệt, so với các nàng những người này còn mạnh hơn nhiều lắm. Không chỉ có thế, trang phục đối phương mặc vào lại là Hạch tâm đệ tử hàng thật giá thật, không thể giả được. Chỉ hai điểm này thôi đầy đủ cho các nàng hai người phải cẩn thận đối đãi.
“Đa tạ sư tỷ.” Trần Nguyên khách khí đáp lại, rồi lẳng lặng đứng sang một bên, im lặng chờ đợi.
Trần Nguyên chờ không đến một khắc đồng hồ liền gặp vị sư tỷ nọ quay trở lại. Theo sau nàng là nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp vô song, tuyệt mỹ đến áp đảo phía trên vạn vật, lu mờ hết thảy màu sắc thế gian. Nhìn thấy nàng, Trần Nguyên không khỏi nở nụ cười: “Lữ cô nương, đã lâu không gặp.”
Lữ Như Yên vừa nhìn thấy hắn, liền vội vàng không kịp chờ đợi đáp xuống phi kiếm xuống bên dưới. Váy dài trắng ngần che kín giày tung bay theo làn gió mát, ba ngàn tóc đen của nàng chuyển động nhẹ nhàng theo mỗi bước chân, nàng di chuyển nhanh nhẹn nhưng từng cử động không thiếu đi sự ưu nhã, đoan trang. Cảnh đẹp mà ý vui. Ngay cả hai vị sư tỷ Nguyệt Vũ phong, thân là nữ tử cũng nhìn say mê không thôi.
Lữ Như Yên không để ý đến hai nàng, đến bên cạnh Trần Nguyên, cười đến vui vẻ, nói ra: “Trần công tử, thật lâu không thấy ngươi.”
Hai người cứ như vậy, lâu ngày không gặp, không kiêng nể gì đứng trước sơn phong hàn huyên thật lâu, thanh âm êm tai ríu rít không ngừng. Chỉ cho đến khi Lữ Như Yên để ý tới ánh mắt kỳ dị của hai vị sư tỷ trấn thủ sơn môn, nàng mới đỏ bừng mặt xấu hổ, vội vã kéo Trần Nguyên tiến nhập Nguyệt Vũ phong. Nha, chung quy thì Lũ Như Yên là nữ tử tương đối truyền thống. Bày tỏ tình cảm cùng nam nhân trước mắt người ngoài, nàng có điểm không chịu nổi nội tâm xấu hổ. Trần Nguyên chỉ thấy điểm này đáng yêu không thôi. Bất quá, nếu như cứ để nàng một mực xấu hổ như thế xuống tới, dường như ăn thiệt thòi là hắn.
Đợi hai người ngự kiếm mười mấy dặm tiến vào nội phong, Trần Nguyên mới chủ động lên tiếng, giúp nàng xóa đi xấu hổ lúc trước: “Nói đến, ta phải đa tạ Lữ cô nương vì đã tặng kinh thư. Cuốn Minh kinh kia đối với ta có trợ giúp rất lớn. Tương lai vì nó, đạo hạnh của ta có thể tiến một bước dài trong thời gian ngắn mà không gặp bình cảnh.”
Nói đến bình cảnh, ấy là một trong những thứ khiến cho tu sĩ sợ hãi nhất. Cảm giác bất lực, tuyệt vọng khi mặc cho bản thân bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu cố gắng mà không có một chút tiến bộ, đây là loại tư vị đắng chát mà có đôi khi tử vong cũng không sánh bằng.
Tất nhiên, bình cảnh mà Trần Nguyên nói, hắn không e ngại. Không có kinh thư, hắn hoàn toàn có thể dựa vào quan tưởng thiên địa, tăng lên đạo hạnh. Tất nhiên, quá trình này là chậm chạp đến buồn bực. Hắn mất hai năm trời để đột phá từ Cảnh giới thứ ba đỉnh phong đến cảnh giới thứ tư. Một khi đã nếm qua kinh thư mang đến ngon ngọt, hắn như thế nào còn muốn trau nghiệm cảm giác trước đó. Cho nên, không thể phủ nhận, Minh kinh Lữ Như Yên tặng cho hắn mang trợ giúp cho hắn cực kỳ lớn.
Mà Lữ Như Yên gặp hắn bởi vì nàng mà có được sự trợ giúp lớn đến như thế, nội tâm kinh hỉ không thôi. Quan trọng nhất là thái độ của hắn. Hắn đó là tại công nhận nỗ lực của nàng. Trong lúc nhất thời, nàng cảm giác bao nhiêu khó khăn trước đó, bao nhiêu nợ nần, hết thảy đều đáng giá. Nàng từ tận đáy lòng hạnh phúc.
“Không có gì.” Lữ Như Yên đáp, nàng cười đến hai núm đồng tiền xinh xắn hiện lên: “Có thể trự giúp cho công tử, Như Yên vui lòng.” Nàng trầm lặng trong chốc lát, nói ra: “Trước đó, Như Yên cũng phải cảm tạ công tử tặng cho bảo đan cùng Ngộ Đạo bồ đoàn. Cả hai đối với Như Yên mang lại trợ giúp rất lớn.” Nhắc đến điều này, Lữ Như Yên lại cười đến càng vui vẻ hơn. Không vì cái gì khác, chỉ vì chúng là món quà từ hắn tặng cho nàng. Mà hơn thế nữa, cũng nhờ có chúng mà nàng có thể theo kịp bước chân của hắn. Sánh ngang vai với hắn mà tiến lên, đây không phải là điều nàng mong muốn sao?
Trần Nguyên cũng không nguyện tiếp tục đề cập chủ đề Minh kinh, nàng còn vì kinh thư này mắc nợ tương đối nhiều, vẫn là không đề cập thì tốt hơn. Cho nên, hắn bắt lấy chủ đề này mà nói: “Lữ cô nương đã phục dụng Thập Niên đan?”
Lữ Như Yên cười, đáp: “Đã phục dụng. Hiệu quả tốt vô cùng. Như Yên lúc đó thật không dám nghĩ tới, Ngũ phẩm đỉnh cấp đan dược sở hữu dược lực kinh khủng mà lại ôn hòa đến như thế.”
“Vậy tại sao tu vi của cô nương…” Trần Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên. Ấy là bởi vì Lữ Như Yên lúc này tu vi biểu hiện ra chỉ là Tam phẩm tầng hai mà thôi, cùng Trần Nguyên lớp ngụy trang ngoài cùng một cái cấp bậc.
“A.” Lữ Như Yên khẽ thốt: “Kỳ thực, nhờ Thập Niên đan của công tử, Như Yên đã sớm bước vào Tam phẩm trung kỳ. Chỉ là Khinh Vũ Chân quân nói rằng, tu vi lộ ra quá cao sẽ không tốt, cho nên truyền cho Như Yên một môn Liễm Linh thuật, để Như Yên thu liễm bớt khí tức trên người.”
Vừa nói, nàng giải trừ Liễm Linh thuật, để lộ ra tu vi chân thực. Trần Nguyên gật đầu tán thưởng. Môn Liễm Linh thuật này đúng là rất cao minh, so với Lĩnh Linh thuật mà Băng Ngọc Chân quân truyền cho hắn còn muốn nhỉnh hơn một chút. Tại trong tình huống không sử dụng Khởi Nguyên nhãn, lại không sử dụng Tinh Thần lực mạnh mẽ cưỡng ép dò xét, hắn đúng là nhìn không ra Lữ Như Yên tam phẩm tầng bốn tu vi.
Trần Nguyên không phục dụng Thập Niên đan, không biết đến đa dược này thần kỳ, hắn tu vi tăng trưởng bề ngoài chỉ là tượng trưng. Chỉ có Lữ Như Yên mới thật sự trải qua quá trình này, một đường thẳng tắp tăng lên từ Tam phẩm tầng một sơ kỳ đến thẳng tầng bốn trung kỳ. Cái khó được là sau khi phục dụng Thập Niên đan, thể nội linh lực hùng hồn mạnh mẽ, căn cỡ vững chắc ổn định như khổ tu chi sĩ bế quan một mạch mười năm trời mà không có hiện tượng linh lực phù phiếm, còn cần tu sĩ dành nhiều thời gian rèn rũa như phục dụng đan dược thông thường. Đây mới là cái quý giá của Thập Niên đan mang lại. Ngũ phẩm đỉnh cấp đan dược, sử dụng không ít hơn năm loại Ngũ phẩm đỉnh cấp dược tài cùng hàng trăm dược liệu phụ trợ, thêm vào đó là đạo uẩn của Lục phẩm Luyện đan sư, giá trị không hề kém hơn Lục phẩm Thượng đẳng đan dược, Thập Niên đan hoàn toàn xứng đáng với cái giá của nó.
“Khinh Vũ Chân quân nói không sai.” Trần Nguyên gật đầu tán thành: “Cây cao chịu gió lớn. Thu liễm một chút mới là lựa chọn sáng suốt.”
Hắn trước đó cao điệu, một là vì hắn không nhận biết rõ ràng trình độ thực sự của thiên tài trẻ tuổi Minh Nguyệt giới; hai lại là vì dễ dàng hơn thu hoạch đến sự công nhận của các tu sĩ khác, đặc biệt là lớp tiền bối đi trước. Hắn không phải là loại người khổ bức, ưa thích chơi chế độ độ khó địa ngục, lại càng không yêu thích giả heo ăn thịt hổ. Bày ra thực lực, để mọi người tán đồng, như thế thu đến tài nguyên và cơ duyên chẳng phải dễ dàng lắm sao. Chỉ là, theo thời gian đi qua, các loại cơ duyên cứ liên tiếp kéo đến, từ Thần Hà sơn dị tượng cho đến Thập Niên đan, Ngộ Đạo bồ đoàn, để cho hắn kẻ này không thể không nhấc lên tầng tu vi giả trang bên ngoài đó. Cơ duyên thu hoạch không ngừng, tu vi của hắn không nâng lên, ngược lại là lộ ra kỳ quặc.
“Tốt. Như Yên nghe công tử.” Lữ Như Yên gặp hắn cũng tán đồng, liền không còn gì để nói. Kế đến, nàng hào hứng mang theo Trần Nguyên phi hành về một phương, giới thiệu: “Đã Trần công tử ghé thăm Nguyệt Vũ phong, để Như Yên mang theo công tử đi dạo ngắm cảnh một vòng. Nguyệt Vũ phong lập phong đã có ngàn năm, có rất nhiều nơi quang cảnh tuyệt mỹ, chắc chắn công tử sẽ thích.”