Trần Nguyên đáp xuống mặt đất. Sườn núi bằng phẳng, cỏ cây tươi tốt không biết từ lúc nào đã bị tàn phá không ra hình dạng. Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu vội vã chạy lại phía hắn, rối rít hỏi han:
“Trần công tử, ngươi không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Hắn lắc đầu, lại nói thêm: “Tên ma tu kia đã bị đuổi đi.”
Hà Tiểu Thu vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì như sân bay, thở phào nói:
“Thật may quá, dọa chết bản cô nương. Tên ma tu kia thật đáng sợ.”
Lữ Như Yên thì lại quan tâm hơn đến hắn:
“Trần công tử không có việc gì thì tốt rồi. Nếu không, Như Yên sẽ vô cùng áy náy.”
“Lữ cô nương, rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra? Tại sao ma tu lại tấn công chúng ta?” Lúc này, Trần Nguyên mới truy hỏi căn nguyên.
Nghe vậy, Lữ Như Yên bèn thành thành thật thật đem chuyện Diệp Trường Tuyết truyền âm cho nàng, tất cả khai báo ra. Đồng thời, nàng cũng nhấn mạnh sự nguy hiểm của tình huống hiện tại và cả việc một nhóm thiên kiêu đã bị sát hại.
Bất quá, nàng không hề nói đến sự tình sư thúc căn dặn nàng thức tỉnh hắn, càng không nói đến mình cố tranh thủ thời gian cho hắn và sư muội đốn ngộ.
Hà Tiểu Thu nghe xong, sợ hãi biểu hiện rõ ràng trên gương mặt, cả người co rúm, bám chặt lấy tay áo sư tỷ không buông.
Trần Nguyên nghe xong thì trầm ngâm một lát. Hắn từ đó biết đại khái tình huống hiện tại. Bất quá, độ chính xác và tính toàn diện của thông tin này đến đâu thì vẫn còn là một câu hỏi. Chỉ chừng đó thì chưa thể đưa ra bất cứ kết luận nào chắc chắn được.
Đặc biệt là hắn còn nghi hoặc tên ma tu lúc trước không hề có sát ý đối với bọn hắn. Điểm này để hắn băn khoăn không thôi.
Tất nhiên, nghi hoặc này hắn không nói cho Lữ Như Yên và Hà Tiểu Thu. Nó ra đều vô ích, lại để các nàng lo lắng không cần thiết.
Từ lời của Lữ Như Yên, hắn đều đã đoán ra, nàng âm thầm cảnh giác ma tu mười ngày này để cho hắn cùng Hà Tiểu Thu an tâm tu luyện.
Hắn không phải kẻ ngốc. Tình huống phát giác nguy hiểm, hợp lý mà nói, hắn, kẻ mạnh nhất, nên là người thanh tỉnh đầu tiên. Rất có thể Diệp Trường Tuyết muốn để Lữ Như Yên thức tỉnh trước nhất.
Trần Nguyên im lặng nhìn nàng chốc lát. Hắn không có điểm phá điều này. Phần ân tình của nàng, hắn nhớ kỹ.
“Kế tiếp, chúng ta nên làm gì đây, sư tỷ?” Hà Tiểu Thu lo lắng hỏi.
Tại đây, nàng thực lực yếu nhất, tu vi thấp nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, cho nên, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ áp lực vô hình.
“Trần công tử, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Lữ Như Yên không trả lời mà hỏi Trần Nguyên.
Hắn suy tư chốc lát, nói:
“Lữ cô nương thế nhưng có biện pháp liên lạc Diệp tiền bối?”
Lữ Như Yên lắc đầu: “Như Yên đã thử, nhưng vô dụng. Sư thúc không trả lời.”
Trần Nguyên gật đầu ra vẻ đã hiểu. Như vậy, chắc hẳn bên kia xảy ra chuyện. Lúc này, hắn mới nói: “Đã như vậy, chúng ta trước gia cố trận pháp phòng thủ, trước mắt mấy ngày còn lại, chúng ta thủ tại nơi này, chờ cho Diệp tiền bối cùng tiền bối của Kính Nguyệt hồ tới tiếp ứng. Hiện tại bên ngoài bị ma tu làm loạn, chúng ta xông ra chỉ sợ khiến cho cục diện rối rắm hơn mà thôi. Ngược lại ở tại nơi này, các tiền bối cũng có thể nhanh chóng xác định vị trí của chúng ta.”
Lữ Như Yên thấy hắn nói có lý liền không do dự làm theo.
Hai canh giờ tiếp theo, Trần Nguyên theo hỗ trợ Lữ Như Yên tu bổ lại trận pháp. Quá trình này giúp hắn hiểu thêm không ít kiến thức cơ bản của trận pháp chi đạo. Cũng coi như là có thu hoạch.
Hà Tiểu Thu chán nản ngồi một bên. Nàng tu vi không cao, chân tay lóng ngóng, việc không giúp được nhiều, dứt khoát để nàng ngồi chơi.
Cô nàng này tính khí trẻ con vẫn chưa dứt. Không lâu trước đây còn sợ hãi, một mực không dám buông tay sư tỷ, hiện giờ đã vô tư như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nàng ngồi trên tảng đá lớn, ánh mắt hướng về hai bóng lưng đứng cạnh nhau phía xa, không khỏi khẽ thì thầm: “Sư tỷ đối với người này… không được, lưu ảnh thạch của ta đâu?”
- --------
Những ngày sau đó, ba người Trần Nguyên không còn dám tu luyện nữa. Bọn họ luôn luôn ở vào trạng thái cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Cơ duyên thì quý, nhưng mạng còn quan trọng hơn.
Nói đi thì cũng phải nói lại, cả ba người cũng không tiếc nuối về điều này. Bọn họ đều đã đạt được thu hoạch ngoài ý muốn.
Trần Nguyên vốn hy vọng tu luyện đến Đệ Nhất trọng đỉnh phong, hắn vậy mà trực tiếp đột phá đến Đệ Nhị trọng, hơn nữa, đạo hạnh đã là Đệ Nhị trọng trung kỳ, đang dần tăng trưởng đến hậu kỳ.
Lữ Như Yên chỉ mong muốn lợi dụng một tháng này, thắng qua nửa năm khổ tủ, giúp tu vi tiếp cận gần hơn tầng chín. Vậy mà nàng mất chưa đầy nửa tháng, hoàn thành mục tiêu, không, còn vượt xa.
Ba con linh thú đều nhảy vọt một tiểu cảnh giới đạo hạnh. Tại ngày thứ hai mươi ba, Bạch Hồ Tiểu Vũ yên lặng không một tiếng động bước vào Đệ Lục trọng. Hết thảy chỉ có Trần Nguyên một người phát giác.
Đến mức Hà Tiểu Thu, nàng dường như không quá quan tâm tu vi tiến triển bao nhiêu.
Những ngày này, ba người bọn họ tiếp tục bị ma tu tấn công: một lần vào ngày thứ hai mươi sáu, một lần vào ngày thứ hai mươi chín. Thực lực của cả hai tên ma tu không yếu, nhưng cũng không tính quá mạnh. Đều là Tam phẩm tầng năm. Bọn chúng chưa kịp tác quái thì đã bị Bạo Lôi kiếm pháp của Trần Nguyên đánh lui.
Trận pháp phòng thủ rất mạnh, cả ba người đều có thời gian chuẩn bị ứng phó ma tu.
Rốt cuộc, ngày thứ ba mươi đến.
Một ngày này, đại địa lần nữa rung chuyển. Trên bầu trời, ánh sáng huyền diệu bảy màu dần mất đi quang mang của nó. Phạm vi chiếu rọi cũng cấp tốc thu hẹp, tựa như một cuốn phim tua ngược lại lúc nó xuất hiện vậy. Cuối cùng là một tiếng vọng lớn từ trên chín tầng trời, trầm thấp, tựa như đạo âm ngâm vang truyền vào trong não hải mà chỉ có tu sĩ mới nghe được, ánh sáng bảy màu huyền diệu triệt để biến mất.
Cho đến đây, tất cả mọi người đều biết: dị tượng Thần hà sơn triệt để kết thúc.
Thế nhưng, nhóm ba người Trần Nguyên không có buông lỏng. Bọn họ biết, ma tu vẫn còn lởn vởn ngoài kia. Chưa đạt đế tiền bối tiếp ứng, không một ai dám tự ý hành động.
Thế rồi, Lữ Như Yên hơi cau mày, lấy ra một miếng ngọc bội xanh lam, bé bằng nửa bàn tay từ túi trữ vật. Nhìn đến miếng ngọc bội run lên nhè nhẹ, phát ra ánh sáng lam nhạt, hai hàng lông mày thanh tú của nàng mới giãn ra một chút.
“Sư tỷ, có chuyện gì vậy?” Hà Tiểu Thu hiếu kỳ.
“Là đại sư huynh liên lạc chúng ta.” Nàng nhẹ nhàng đáp, bàn tay thon, trắng như ngọc vận chuyển linh lực rót vào ngọc bội.
Từ phía bên kia, giọng nói nam nhân có chút lo lắng vang lên:
“Sư muội, các ngươi không có sao chứ?”
Lữ Như Yên đáp:
“Nhờ có Trần công tử, tất cả chúng ta đều bình an.”
Tần Xuyên không có hỏi thăm chi tiết, hắn nói:
“Sư muội, ngươi giữ miếng ngọc kích hoạt. Ta sẽ tìm tới các ngươi.”
“Tốt. Sư huynh hành động cẩn thận.”
Một canh giờ qua đi, Tần Xuyên rốt cuộc đuổi đến nơi. Hắn đứng bên ngoài trận pháp, âm thầm líu lưỡi nhìn vào tầng tầng lớp lớp phòng thủ sâm nghiêm.
“Chẳng trách sư muội các nàng nói không có làm sao? Trận pháp thủ hộ dày đặc như vậy, lại đến Trần huynh đệ lấy Tam phẩm tu vi chủ trì thôi động, cho dù Tam phẩm tu sĩ thông thường cũng không có khả năng xâm phạm.”
Khó trách hắn nghĩ như thế, Trần Nguyên tu vi mới chỉ Tam phẩm tầng một, trong hàng Tam phẩm cũng là yếu nhất, đối đầu trực diện với Tam phẩm ma tu không có nhiều khả năng thắng.
Còn nhị sư muội của hắn, trận pháp chi đạo đã sánh ngang với Tam phẩm tu sĩ, tinh diệu, huyền ảo khó lường.
Càng quan trọng hơn. Hắn đứng ở bên ngoài… thế mà vào không được. Tần Xuyên không thể làm gì hơn là ra hiệu cho sư muội buông xuống trận pháp.
Có sư muội quá xuất chúng, hắn sống cũng không dễ dàng. Có đôi khi, Tần Xuyên không khỏi nghĩ, giá mà nhị sư muội học hỏi một chút tính ham chơi của tiểu sư muội, như vậy người làm sư huynh như hắn càng trải qua tốt đẹp hơn.
Vừa gặp nhau, Tần Xuyên lập tức hỏi han:
“Trần huynh, bên các ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lữ Như Yên lúc này đứng ra giảng giải. Nàng chỉ tóm tắt qua quá trình nhận được Diệp Trường Tuyết cảnh báo, lại phát giác ra ma tu tấn công và rồi, Trần Nguyên xuất sắc như thế nào đẩy lui ba đợt ma tu tấn công. Nàng êm tai nói mà dường như toàn bộ công lao đều là của hắn, đến mức cả hắn nghe mà cũng không có ý tứ nhận hết. Trong giọng nói của nàng không che giấu chút nào cao hứng, vui vẻ như thể chính nàng tự tay đẩy lui kẻ địch.
Trần Nguyên không có nói cho Lữ Như Yên hai nàng tu vi kẻ địch. Tần Xuyên vì thế cũng không biết đến, cho nên, hắn không bất ngờ chút nào, chỉ cho là Trần Nguyên vừa vặn gặp đối thủ cùng cấp bậc tu vi.
Đến lượt Tần Xuyên giảng giải, trên mặt hắn lập tức lộ ra phẫn nộ. Hắn cắn răng nghiến lợi:
“Cẩu thí lũ ma tu. Ta cảm ngộ, tu vi một đường tăng vọt. Ước chừng được nửa tháng thì thì chạm đến tầng bảy đỉnh phong, chuẩn bị đột phá tầng tám. Vậy mà lúc này gặp phải ma tu tập kích. Bị thương thì không đến, thế nhưng sau đó chịu quấy nhiễu, ta không cách nào tiếp tục tập trung tu luyện.”
“Nói cách khác, sư huynh, ngươi còn chưa có đột phá?” Lữ Như Yên kinh ngạc nhìn qua địa sư huynh. Tại trong ấn tượng của nàng, sư huynh đã bước vào tầng thứ bảy một năm có thừa, đột phá hẳn là chuyện trong tầm tay. Hơn nữa, hắn tiến vào khu vực nội, ảnh hưởng của dị tượng hẳn là mạnh hơn ngoài này, điều kiện tu luyện cũng là tốt hơn. Theo lý mà nói, không đến năm ba ngày là có thể đột phá.
Vậy mà sư huynh dùng trọn vẹn một tháng không đi đến bước này?
Lữ Như Yên nghi hoặc không thôi.
Nàng còn chưa ý thức được bên người mình mang theo máy gian lận.
“Di… tiểu sư muội, ngươi dĩ nhiên đột phá?” Tần Xuyên lúc này chú ý đến Hà Tiểu Thu, không nhìn được lớn tiếng hô.
Hắn tại nội tại nội vực tân tân khổ khổ không bước qua một bước này, đối phương tại ngoại vực dĩ nhiên dễ dàng như thế hoàn thành.
Hà Tiểu Thu một mặt đương nhiên nói:
“Không phải là điều bình thường sao? Nhị sư tỷ cũng có đột phá kia mà.”
- -------------
Nếu các bạn thấy yêu thích truyện thì ủng hộ giúp mình nhé, có thể comment hoặc chia sẻ.
Nếu các bạn thấy truyện không vừa ý hoặc có điểm bất hợp lý thì làm ơn comment góp ý bên dưới.
Mình cảm ơn các bạn đã theo dõi đến tận đây.