Cầu Đạo

Chương 23: Chương 23: Hoàng gia tính toán




Tần Xuyên mục trừng khẩu ngốc nhìn chằm chằm sư muội mình.

“Sư… sư muội, tiểu sư muội nói… nhưng là sự thật?”

Hắn cảm thấy khó khăn mở miệng hỏi thăm. Bởi vì đối phương tu vi vốn cao hơn hắn, cho nên từ đầu đến cuối chỉ biết rằng nàng tu vi có chỗ tinh tiến không nhỏ, nào nghĩ ra nàng vậy mà lại đột phá?

Hỏi ra vấn đề này, chính hắn cũng thấy có chút mất mặt.

Lữ Như Yên chỉ cười, nhẹ gật đầu.

Xong. Nhị sư muội cũng đột phá. Hắn làm người sư huynh này lại là kẻ duy nhất không tiến bộ.

Hắn bất ngờ, nhưng tỉnh táo lại rồi thì càng nhiều hơn là không thể tin được. Nhị sư muội hắn mới bước vào tầng tám có bao lâu? Chưa đầy ba tháng, chỉ nhanh hơn hắn một chút mà thôi. Bất kể nghĩ thế nào, nàng muốn bước vào tầng chín, không có một năm nữa là không thể nào. Càng nghĩ, hắn lại càng thấy bất khả tư nghị.

Đúng lúc này, Lữ Như Yên lại quăng thêm quả bom thứ hai:

“Trần công tử cũng có chỗ đột phá đâu.”

Tần Xuyên cứng ngắc quay đầu nhìn về Trần Nguyên, ánh mắt biểu thị chất vấn. Để rồi nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn, sự chất vấn biến thành u oán.

Hắn, Tần Xuyên, chính thức rơi vào tự bế.

Hắn thật sâu nghi hoặc, chính mình đi vào là chỗ nội vực giả, còn bọn hắn tại đây mới thực sự là thụ Thần Hà sơn dị tượng mạnh nhất.

Tần Xuyên lần này thật có chút hối hận. Nếu như hắn không tranh một chuyến một trăm thiên kiêu, phải chăng hiện tại đột phá cũng có vị trí của hắn?

Còn về Trần Nguyên, hắn đã không dám nghĩ. Loại này yêu nghiệt trong yêu nghiệt đã nằm ngoài phạm vi nhận biết của hắn.

Muốn biết hắn có bao nhiêu yêu nghiệt? Nên biết, một thiên tài tại Nhị phẩm đột phá một tiểu cảnh giới cần hai năm, tại Tam phẩm cần đến bốn, năm năm. Mười tám tuổi, Tam phẩm tầng hai? Hắn nghĩ cũng chưa dám nghĩ. Nói ra, hắn thật sợ người khác cho rằng hắn điên.

Để cho ba sư huynh muội hàn huyên một hồi, Trần Nguyên mới hỏi thăm chuyện chính:

“Tần huynh, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao ma tu đột nhiên tấn công chúng ta?”

Lữ Như Yên cũng một mặt hiếu kỳ nhìn về đại sư huynh. Nàng cũng không hiểu, đang yên đang lành liền bị tập kích. Ma tu vì cái gì bốc lên nguy hiểm muôn phần, đắc tội các thế lực lớn, tập kích bọn hắn?

Tần Xuyên nhìn qua ba người còn lại, có chút do dự. Sau, hắn lại thở dài:

“Thôi, chuyện cũng đã qua rồi, ta sẽ nói lại tất cả những gì ta từ sư phụ, sư thúc nơi đó biết đến.”

Nói rồi, hắn nghiêm túc nhìn Lữ Như Yên, hỏi ngược:

“Nhị sư muội, ngươi vẫn luôn biết, Thần Hà sơn là bảo địa bất khả xâm phạm của Hoàng thị Viên Minh thành. Vậy ngươi có biết, Hoàng gia vì cớ gì nguyện ý để cho chúng ta những tên đệ tử trẻ tuổi này tiến vào tiếp nhận cơ duyên bực này?”

“Sư huynh không phải nói để tạo thanh thế cho Hoàng công tử trước khi nhập Thái Linh học viện sao?” Lữ Như Yên không hiểu. Đây chính là điều sư huynh nàng nói trước đó.

“Không phải.” Tần Xuyên lắc đầu cười: “Cái này chỉ là để che mắt người ngoài mà thôi. Hay ít nhất, nó chỉ áp dụng cho đông đảo tán tu. Với chúng ta, điều này không đúng. Đây là kết quả của một cuộc giao dịch ngầm giữa Hoàng thành chủ với Kính Nguyệt hồ.”

“Giao dịch ngầm? Rốt cuộc là họ đã giao dịch cái gì?”

“Sự an toàn.” Tần Xuyên nói chắc nịch.

“Tần huynh là có ý gì?” Trần Nguyên chen vào. Việc đối phương thoải mái nói trước mặt hắn cũng có nghĩa là đối phương muốn tiết lộ việc này cho hắn.

Tần Xuyên nhìn về xa xăm, nói:

“Chuyện này còn phải kể về chuyến thám hiểm thượng cổ di tích ba năm trước. Sư muội hẳn còn phải nhớ thượng cô di tích bị phát hiện tại Hắc Ám Sâm Lâm Thanh Châu a?”

“Nhớ rõ. Lần đó, sư phụ và sư nương cùng đều tham dự, một đi liền gần hai năm mới trở về. Thời gian đó ta cũng là lo lắng rất nhiều.”

Một bên khác, Hà Tiểu Thu hồn nhiên hỏi:

“Còn có chuyện này nữa sao? Làm sao ta không biết vậy?”

Tần Xuyên lườm nàng một cái, không trả lời. Hắn quay trở lại chủ đề chính:

“Lần đó, Hoàng gia chủ đoạt được một kiện thượng cổ Linh bảo trong di tích. Mặc dù chỉ là không trọn vẹn nhưng uy lực của thượng cổ Linh Bảo này vẫn là mạnh vô song, đương thời khó gặp cái thứ hai.”

“Sư muội còn tưởng rằng, đó chỉ là nghe đồn?”

“Không. Đó là sự thật. Tin đồn chỉ là che mắt kẻ có tâm tư mà thôi.”

Ngừng tạm, hắn suy nghĩ nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào để nói tiếp, một lát sau mới lên tiếng:

“Tất nhiên, giấy thì làm sao gói được lửa. Tin đồn là do Hoàng thành chủ tung ra cũng chỉ là kế hoãn binh nhằm câu kéo chút ít thời gian mà thôi. Chỉ cần tốn chút công phu, không ra vài năm, những kẻ có tâm tranh đoạt bảo vật đều sẽ xác nhận sự thật, rằng Hoàng thành chủ thực sự sở hữu Thượng cổ Linh Bảo.”

Ba người nghe đều gật đầu. Mua chuộc thân tín, gửi mật thám,... có rất nhiều cách để làm việc đó. Cái họ cần là xác nhận thông tin chứ không phải là trộm về.

Tần Xuyên nói tiếp:

“Cho nên, cách duy nhất để chấm dứt hết thảy những kẻ tâm hoài quỷ thai kia chính là luyện hóa thượng cổ Linh bảo, để nó chính thức nhận chủ. Như vậy, những kẻ có ý đồ kia cũng chỉ có thể không công mà lui. Bất quá, Thượng cổ Linh bảo, đồ vật từ vô tận tuế nguyệt xa xưa, lại không trọn vẹn, làm sao có thể dễ dàng bị luyện hóa?

Cho nên, Hoàng thành chủ đánh chủ ý, mượn nhờ thiên địa dị tượng tại Thần Hà sơn, hiển lộ thiên địa đại đạo, hỗ trợ luyện hóa Thượng cổ Linh Bảo.”

“Chờ đã.” Hà Tiểu Thu ngắt lời: “Không phải nói, Thần hà sơn dị tượng không có tác dụng đối với tu sĩ cốt linh trên ba mươi sao? Mà Hoàng thành chủ đã…”

Nàng không nói hết cũng rõ ý. Hoàng thành chủ quá già.

Tần Xuyên lườm nàng:

“Ai nói với muội là Hoàng thành chủ là người luyện hóa Thượng cổ Linh bảo?”

“Vậy tức là, người luyện hóa Thượng Cổ linh bảo là Hoàng Thạch, Hoàng thành chủ nhi tử?” Trần Nguyên suy đoán.

“Đúng vậy. Hoàng Thạch tuổi còn trẻ, thiên tư cao ngất trời. Hai mươi tuổi ra mặt đã có thể nắm thử đột phá Tam phẩm, chỉ sợ so với Nhị sư muội cũng không kém. Có thể nói, hắn là Kỳ Lân nhà họ Hoàng, cũng là thiên tài mạnh nhất Hoàng gia, tương lai trở thành Ngũ phẩm chân nhân không là vấn đề, thậm chí có cơ hội nhòm ngó đến cảnh giới càng cao hơn.

Bây giờ lại phối hợp thêm một Thượng cổ Linh Bảo, há chẳng phải là tốt quá thay? Chỉ cần hắn trưởng thành, nhất định có thể dẫn dắt Hoàng gia đi hướng đỉnh cao.”

“Vậy Diệp sư thúc, nàng tới đây?” Lữ Như Yên có chút không chắc chắn.

“Phải.” Tần Xuyên xác nhận: “Bảo hộ đệ tử trẻ tuổi cũng chỉ là cái cớ mà Hoàng thành chủ và các bậc tiền bối nói cho người ngoài mà thôi. Người mà họ chân chính bảo vệ là Hoàng Thạch tiểu tử kia.”

“Nói như vậy, Thanh Vân tông, Thanh Liên kiếm các, Liệt Hỏa tông, Minh Hằng Thiên môn, Linh gia, Vân gia... các đại tông môn, thế gia chỉ e cũng là đạt thành cùng một giao dịch với Hoàng thành chủ giống như Kính Nguyệt hồ chúng ta đi?” Lữ Như Yên nghi vấn

“Việc này ta không được biết, bất quá xem đến tình huống hiện tại, chín phần mười là như vậy.”

“Tần huynh, ta vẫn còn có chỗ nghi hoặc. Kẻ muốn cướp Thượng cổ Linh bảo hẳn phải nhắm vào Hoàng công tử mới đúng. Tại sao bọn chúng lại tấn công các thiên kiêu? Ta nghe nói, có không ít thiên kiêu bị sát hại dã man. Chúng không sợ chọc vào chúng nộ sao?”

Tần Xuyên lắc đầu, đắc ý nói:

“Đây mới là mấu chốt kế sách bọn hắn. Dưới mí mắt của nhiều Tứ phẩm chân nhân, thậm chí là có Ngũ phẩm chân nhân ẩn mình trong bóng tối như thế, muốn đột kích, cướp đoạt Thượng cổ Linh bảo là không thể nào. Chúng cần phân tán sự chú ý của họ.”

“Bởi vậy, chúng tấn công các thiên kiêu, để câu kéo sự chú ý của tu sĩ thế hệ trước?”

“Phải. Tuy nhiên, chọn lựa thiên kiêu để ra tay cũng là một vấn đề. Trần huynh, ngươi có biết, cho đến nay, có đến năm trăm thiên kiêu bị sát hại dã man; không ít hơn số đó bị đánh trọng thương?”

“Nhiều như vậy?’

“Rất nhiều. Gần như đâu đâu cũng gặp cảnh thiên kiêu bị ma tu tập kích qua. Bây giờ khắp Thần Hà sơn là hỗn loạn, đại loạn. Hỗn loạn mới là cái chúng muốn, bởi chỉ có loạn chúng mới có cơ hội ra tay. Tuy nhiên, chúng khéo léo điều khiển hỗn loạn này, để chỉ loạn mà chưa đến mức đường cùng.”

“Cái gì là loạn đến đường cùng?” Lữ Như Yên truy vấn.

“Chính là các thế lực lớn nổi điên, điên cuồng truy sát chúng.”

Nhìn ánh mắt nghi hoặc còn chưa rõ ràng của nàng, Tần Xuyên giải thích:

“Cái này phải xem thiên kiêu bị bọn chúng tấn công. Tất cả những thiên kiêu bỏ mạng đều có đặc điểm chung, đó là lũ quỷ xui xẻo ấy đều là tán tu, hoặc là người xuất thân tiểu môn, tiểu phái, tiểu thế gia, không có thế lực lớn chống lưng. Mặt khác, những kẻ chỉ bị thương…”

“Đều là người đại tông môn, đại thế gia.” Trần Nguyên tiếp lời: “Có như vậy, các đại thế lực mặc dù loạn, cũng rối loạn trận cước, nhưng chưa đến mức dốc hết sức lực ngăn cản kẻ địch. Nhìn thấy hậu bối nhà mình chỉ bị thương liền hiểu đối phương biết phân tấc, cũng không nguyện ý cùng họ là địch. Còn Hoàng Thạch có thành công luyện hóa Thượng cổ Linh bảo hay không thì phải xem ý trời. Bọn họ đã ra sức. Có phải như vậy không?”

Tần Xuyên gật đầu khen:

“Chính xác là như thế, Trần huynh đệ sáng suốt.”

Nghe đến đây, Lữ Như Yên không khỏi hiếu kỳ:

“Vậy kết quả ra sao? Hoàng công tử có thành công luyện hóa Thượng cổ Linh bảo?”

Nhắc đến chuyện này, gương mặt Tần Xuyên thu liễm ý cười, ánh mắt nghiêm túc:

“Không có.” Hắn lắc đầu: “Hoàng Thạch gia hỏa kia không luyện hóa thành công Thượng cổ Linh bảo, còn thất bại. Thời khắc mấu chốt, hắn bị số lượng lớn ma tu tập kích. Nghe nói, ngay cả tấn thăng Tam phẩm cũng thất bại, bản thân gặp phản phệ nên bị thương nặng, sống chết chưa rõ, bản thân Thượng cổ Linh Bảo cũng bị cướp đi.”

“Cái gì?” Ba người Trần Nguyên chấn kinh rồi. Nhưng còn chưa đợi bọn họ hồi phục, Tần Xuyên vứt thêm một quả bom nặng ký khác:

“Hoàng thành chủ liều mình ngăn cản ma tu, bị chúng vây công, kết quả bị thương nặng. Tu sĩ của Hoàng gia cũng trong trận chiến này tử thương vô số. Rất nhiều tiền bối từ các thế lực khác thấy vậy cũng ra tay giúp đỡ, bất quá không làm gì được, thậm chí bị phản kích, đánh cho thương tổn không nhẹ. Hoàng gia lần này thất bại triệt triệt để để.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.