Cầu Đạo

Chương 337: Chương 337: Diễn Thế giả, Diễn Thế tháp




Theo thanh âm mềm mại, có phần ôn nhu vang lên, Trần Nguyên và Thanh Uyển được mời vào phòng.

Nhã gian trang trọng nhất Ngọc Tiên lâu giờ đây được bố trí tương đối đơn giản, nhưng cực độ hài hòa, đẹp mắt. Giữa phòng có một chiếc bàn trà lớn, hương khói lượn lờ, tỏa ra thứ mùi trà nhẹ, đặc trưng, vô cùng hấp dẫn. Đối diện là chiếc cửa sổ lớn, rèm che buộc gọn để người trong phòng có thể phóng tầm mắt, nhìn hết một nửa Ngọc Lâm thành, vượt qua bức tường thành xanh xám, dài hàng trăm dặm vắt ngang khung cảnh và kéo dài đến mấy ngàn dặm tới tận nơi sâu của Ngọc Lâm sơn mạch. Quả thực là người thiết kế mang lại cho kẻ ngồi nơi này cảm giác thu hết non sông vào trong tay.

Trước bàn bây giờ có một thiếu nữ trẻ trung ngồi xuống. Nàng ực kỳ xinh đẹp, làn da trắng ngần, không một tia tỳ vết. Mái tóc đen, dài như suối được búi lên gọn gàng, cực kỳ bắt mắt với chiếc trâm ngọc, họa tiết hình thanh loan nơi đuổi. Vóc người yểu điệu, duyên dáng, được tôn lên một cách hoàn mỹ dưới chiếc váy màu tím nhạt, bồng bềnh. Nàng nhãn nhã ở đó thưởng thức trà dưới sự bảo hộ của hai tùy tùng biểu cảm lạnh như băng, tạo nên một sự chênh lệch to lớn vô cùng. Mãi cho đến khi cánh cửa mở ra, một nam một nữ hai vị khách quý bước vào, nữ tử xinh đẹp mới thu hồi tầm mắt khỏi chiếc cửa số lớn mở ra bầu trời rộng mênh mông.

“Trần mỗ thật không nghĩ tới, chúng ta sẽ có lúc gặp mặt riêng tư ở hoàn cảnh như thế này, Đông Liên tiểu thư.” Trần Nguyên cất tiếng nói, cùng với Thanh Uyển đi tới bàn trà, đứng đối diện với thiếu nữ xinh đẹp.

Đúng vậy, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ngồi trước bàn trà chính là Đông Liên tiểu thư, nữ nhi của Đông Liên phu nhân, công chúa cũng là hòn ngọc quý của Ngọc Lâm hồ. Chỉ là, dáng vẻ điềm tĩnh, chững chạc lại có mấy phần thâm sâu khó lường mà nàng biểu hiện ra hiện tại, ở đâu ra có điểm liên hệ với vị kia công chúa đơn thuần, ngây thơ của Ngọc Lâm hồ?

Đông Liên tiểu thư nhẹ đặt chén trá trong tay xuống bàn, hơi vênh đôi mắt đẹp lên, nhìn hai người thanh niên nam nữ mới tới, nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào? Trần công tử giống như thật không chào đón ta?”

“Này thì cũng không phải.” Trần Nguyên lắc đầu, đáp: “Ta chỉ là bất ngờ, không nghĩ tới, người hẹn chúng ta ra gặp mặt lại là Đông Liên tiểu thư.”

“Trần công tử thật bất ngờ sao?” Đông Liên tiểu thư khẽ cười, nói: “Thế mà, ta thấy Trần công tử biểu hiện chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.”

Trân Nguyên không tiếp lời. Hắn không có hứng thú cùng với thiếu nữ này tranh đua miệng lưỡi vô ích.

Lại nói, gặp được Đông Liên tiểu thư ở đây, hắn có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Không phải sao? Ngọc Lâu thuộc sở hữu của ai? Lại là những người nào có thể dễ dàng như vậy sắp xếp tầng năm trong thời gian ngắn. Càng quan trọng hơn, nơi ở của nhóm người Trần Nguyên ở vào hạch tâm của Ngọc Lâm hồ, chỉ có thành viên cao tầng mới có thể tiếp xúc đến, ngày ngày được canh giữ cẩn mật, Ngọc Lâm đ*o nhân tùy thời tọa trấn. Phải là người có tu vi cao bực nào, hoặc có thân phận bực nào mới dễ dàng xâm nhập rồi để lại tin tức cho Thanh Uyển.

Phải, là Thanh Uyển. Trần Nguyên bế quan tu luyện. Những người khác thì ra ngoài đi tìm dược tài, không biết khi nào mới quay trở lại. Chỉ có duy nhất Thanh Uyển là có thể nhận tin trong thời gian ngắn. Điều này nói rõ, người đưa tin chí ít là biết rõ ràng hành tung của nhóm người Trần Nguyên. Đây cũng là một điều đáng suy ngẫm.

Tổng hợp lại hết thảy, không khó để khoanh vùng đối tượng hoài nghi.

Đông Liên tiểu thư cũng là người thông minh. Trong chớp mắt, nàng liền đoán được suy nghĩ của Trần Nguyên, hoặc giả định là Trần Nguyên có thể suy nghĩ gì, nàng đã sớm dự tính được. Mời Trần Nguyên và Thanh Uyển ngồi xuống, yêu cầu thị nữ dâng lên hai ly trà quý, thi triển pháp thuật dựng lên kết giới chống nhìn lén, chống nghe trộm, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

“Trần công tử, Thanh Uyển tiểu thư, lời dư thừa ta sẽ không nói. Mục đích của ta mời hai vi đến không ngoài gì khác những thứ ta đã đề cập trên mẩu giấy vụn kia. Bây giờ, ta muốn cùng hai vị đàm luận về kẻ đã giết hai tu sĩ đến từ vực ngoại nửa tháng trước. Hẳn là Trần công tử và Thanh Uyển tiểu thư đã sớm đoán ra, bọn hắn, những kẻ này là chuyên môn nhắm vào tu sĩ vực ngoại để tấn công. Lấy thân phận là tu sĩ đến từ vực ngoại, ta thiết nghĩ, Trần công tử và Thanh Uyển cô nương sẽ quan tâm hơn bất cứ ai hết về vấn đề này.”

Nàng mở đầu rất trôi chảy, ngữ điệu mang theo sự tự tin tuyệt đối. Dường như, nàng đã nắm chắc phản ứng cùng cách suy nghĩ của nhóm người Trần Nguyên.

Bất quá, Trần Nguyên làm sao để cho nàng nắm lỗ mũi dẫn theo nhịp điệu của nàng cho được. Hắn trầm ngâm trong giây lát, sau đó mới mở miệng: “Nói như vậy, Đông Liên tiểu thư tựa hồ như biết hung thủ sát hại hai tu sĩ từ vực ngoại là ai, hơn nữa, còn biết bí mật thế lực sau lưng bọn hắn?”

Đông Liên tiểu thư nhẹ gật đầu, không che giấu chút nào, nói: “Đích thực là như vậy. Ta là có biết đến một chút những kẻ này, cũng biết mục đích của bọn chúng, cũng hiểu động cơ của bọn chúng vì sao làm như vậy, lại càng hiểu bọn chúng là ai.”

“Ồ?” Trần Nguyên nhấp một ngụm trà, ra vẻ khó hiểu, hỏi: “Nếu như Đông Liên tiểu thư đã biết đến hung thủ gây án là ai, càng biết động cơ phía sau của bọn hắn, tiểu thư hẳn phải tìm Đông Liên phu nhân hoặc Ngọc Lâm đ*o nhân mới đúng? Lẽ nào Đông Liên tiểu thư không biết, mẫu thân cùng ngoại công của người đang dằn vặt đau khổ vì vấn đề này sao? Áp lực mà bọn họ phải chịu lúc này không phải nhỏ đâu.”

Đông Liên tiểu thư lại lắc đầu, trực tiếp nói thẳng: “Chuyện này không thể để cho mẫu thân và ngoại công liên lụy vào. Vấn đề quá lớn, nhân quả cũng quá sâu. Ngọc Lâm hồ một khi liên lụy vào, ích lợi chẳng những không có, thậm chí còn có thể dẫn tới tai họa diệt vong.”

“Đông Liên tiểu thư cứ như vậy tin tưởng ta một cái này người ngoài hơn là thân nhân của chính mình?”

“Ta chỉ tin tưởng thực lực.”

“Ồ? Đông Liên tiểu thư nhìn ra?”

“Không quá chắc chắn, không thật rõ ràng. Bất quá, ta nhìn được, tu vi của Trần công tử, chí ít phải sánh ngang với Pháp Tướng cảnh của chúng ta đi? So với ngoại công của ta chỉ có Thiên Nhân cảnh trung kỳ tu vi, Trần công tử phải mạnh hơn nhiều lắm.” Đông Liên tiểu thư chậm rãi nói, ánh mắt lóe qua tia sáng sắc bén.

Tại Vân giới, Pháp Tướng là cảnh giới phía sau Thiên Nhân cảnh. Ở Thiên Nhân cảnh, thần hồn tu sĩ giao hòa với thiên địa, cảm ngộ pháp tắc vận hành thế giới, nếm thử đưa thần hồn dung nhập với pháp tắc, sử dụng lực lượng của thiên địa. Khi thần hồn hoàn toàn thích ứng với pháp tắc của thiên địa, cũng là khi tu sĩ có thể triệt để mượn nhờ sức mạnh của thiên địa, đó là lúc bọn hắn đạt tới cảnh giới Thiên Nhân viên mãn. Tại đây, tu sĩ tiến thêm một bước, cụ hiên hóa lực lượng của bản thân và lực lượng của thiên địa mà bọn hắn vay mượn, hình thành nên hình ảnh thực tế của lực lượng dưới dạng pháp tướng. Một pháp tướng chẳng những có thể dung nhập thể nội, hỗ trợ tu luyện, trợ giúp rèn luyện linh lực mà còn có thể hiện thế, tăng cường năng lực chiến đấu.

Đến thời điểm này, tu sĩ chính thức bước vào cảnh giới Pháp Tướng.

Tại ba ngàn thế giới, Pháp Tướng cảnh có thực lực tương đương với Tứ phẩm sơ kỳ. Kỳ thực, có nhiều hệ thống tu hành tại Ba Ngàn thế giới cũng có năng lực cụ hiện pháp tướng khi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân. Bất kể là Võ tu, Phật Môn, Nho gia hay Đạo tông,... đều có chi nhánh mở ra pháp tướng. Tuy nhiên, độ phổ biến không tính là cao.

Đối với câu trả lời của Đông Liên tiểu thư, Trần Nguyên cười, nói: “Cho nên, Đông Liên tiểu thư muốn sử dụng chúng ta làm cây kiếm, thay thế Ngọc Lâm hồ gánh lấy nguy hiểm, đâm vào thế lực này.”

“Trần công tử nói lời ấy là sai rồi.” Đông Liên tiểu thư khẽ đáp: “Thứ nhất, ngươi hẳn phải biết, phương kia thế lực là nhằm vào các ngươi những cái này tu sĩ đến từ vực ngoại. Chuyện này vốn là can hệ trực tiếp tới các ngươi, cũng ảnh hưởng trực tiếp an nguy của các ngươi. Ngay từ đầu, các ngươi đã trốn không thoát. Ngay từ đầu, các ngươi chỉ có hai lực chọn, hoặc đối đầu trực diện thế lực này, hoặc trốn tránh nó, không có đường thứ ba.

Thứ hai, Ngọc Lâm hồ bị cuốn vào chuyện này, bất quá là sự kiện ngẫu nhiên mà thôi. Ta có thể khẳng định chắc chắn rằng, ngay từ đầu, bọn hắn không có ý định ra tay tổn hại Ngọc Lâm hồ, cũng không có ý định nhắm vào Ngọc Lâm hồ trong tương lai. Ngọc Lâm hồ chúng ta hiện tại bất quá chịu đến áp lực, bất quá từ Đạo Nguyên tông một chút làm cho ra dáng trước mặt dân chúng thiên hạ cùng với loại kia lo lắng kẻ địch ác ý không thật sự tồn tại.

Bởi thế, Trần công tử không thể nói là các ngươi thay Ngọc Lâm hồ gánh chuyện này được. Nói một cách chính xác, chúng ta là đang giúp các ngươi xử lý mối nguy hại trí mệnh.”

“Ồ, giúp chúng ta?” Trần Nguyên cười, nhẹ lắc đầu: “Này có lẽ không sai, bất quá, ta không tin trong chuyện này Đông Liên tiểu thư không có lợi ích gì, hoặc là nói, thế lực kia không tạo thành nguy hại gì với các người. Nếu không, vì sao Đông Liên tiểu thư nhiệt tình đến như vậy?”

Đông Liên tiểu thư đáp: “Trần công tử không nên suy nghĩ hẹp hòi như vậy. Ta đồng ý chia sẻ tình báo của ta với công tử, ấy là thuần túy xem xét trên mối quan hệ giữa các vị và Ngọc Lâm hồ, nào có tính toán gì ở đây.”

“Ha ha... Như thế, là Trần mỗ này là người hẹp hòi rồi?”

...

Cứ như vậy, Trần Nguyên cùng Đông Liên tiểu thư tiếp diễn nói lời khách sáo không ngớt. Thanh Uyển ở một bên lặng lẽ uống trà, chưa từng xen vào.

Thế nhưng, không nên hiểu lầm rằng nàng chỉ ngồi đó mà không làm gì, cũng không nên hiểu lầm rằng cả Trần Nguyên lẫn Đông Liên tiểu thư đều rảnh rỗi mà ngồi đó nói chuyện thừa thãi. Để ý một cách kỹ lưỡng, người ta sẽ phát hiện, hai người này đang tại lẫn nhau thăm dò, đánh giá động cơ của đối phương, xem xét độ tin cậy, kiểm tra tác phong làm việc cùng lần mò ranh giới chịu đựng cuối cùng của người còn lại. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ra quyết định, có thể chia sẻ thông tin đến bao nhiêu, hợp tác bao nhiêu sâu cùng nên triển khai hợp tác như thế nào và cư xử trong quá trình đó ra sao, của cả hai người.

Chính là ở một bên khác, Thanh Uyển cũng đang cẩn thận lắng nghe và phân tích đây. Sinh ra tại một thế gia không tầm thường, bản thân lại là đích trưởng nữ, những kỹ năng giao tiếp xã hội như vậy, nàng được giáo dục vô cùng kỹ lưỡng.

Cuối cùng, giống như cảm thấy đã nắm được nam tử trước mặt không sai biệt lắm, Đông Liên tiểu thư nói thẳng vào vấn đề chính: “Trần công tử, đã như vậy, ta sẽ nói thẳng những gì ta biết về những kẻ gây nên án mạng hai vị tu sĩ vực ngoại nửa tháng trước đi.”

“Còn xin Đông Liên tiểu thư chỉ giáo.”

“Nói thật đi, cụ thể hung thủ gây án nửa tháng trước là ai, ta còn chưa biết được, cũng không biết tung tích của bọn hắn, càng chưa nói đến chuyện bắt được bọn hắn.”

Trần Nguyên cau mày, có chút không phản ứng kịp: “Ý của Đông Liên tiểu thư là gì?”

Không biết bọn hắn là ai, không có tung tích, không dấu vết, vậy nàng hẹn bọn hắn tới đây làm gì?

“Ý như trên mặt chữ, ta đích xác tạm thời không có tin tức về những người kia. Bất quá... “Nàng kéo dài lời nói: “Về những kẻ đứng sau bọn hắn, trước đó thật lâu, ta đã để mắt đến những kẻ này, có tiến hành điều tra đôi chút, cũng thu hoạch được không ít manh mối.”

“Ồ.” Trần Nguyên khẽ hô, chơ đợi Đông Liên tiểu thư tiếp lời.

Nàng cũng không có để hắn chờ lâu, trực tiếp vào đề: “Về phần thế lực đứng sau bọn hắn đi, từ những gì ta được biết, những kẻ này tự xưng với nhau là Diễn Thế giả, đến từ một phương thế lực gọi là Diễn Thế Tháp.”

“Diễn Thế giả? Diễn Thế tháp?” Trần Nguyên lẩm bẩm hai cái danh từ xa lạ, trong đầu lại không có một chút ấn tượng nào.

Hoàn toàn là mới. Bất kể tại Ba Ngàn thế giới hay Vân giới, hắn đều chưa từng nghe tới, chưa từng gặp qua, cũng không có bất cứ ấn tượng nào. Có điều, hắn vẫn là ngạc nhiên. Hắn vốn cho rằng, kẻ gây nên chuyện này, hẳn là một trong Bát Đại thế lực, đặc biệt đáng tình nghi hẳn là hai phương thế lực luôn tỏ ra thù địch đối với tu sĩ vực ngoại.

“Đúng, chính là Diễn Thế giả từ Diễn Thế tháp.” Đông Liên tiểu thư gật đầu khẳng định: “Trần công tử như chưa nghe thấy cũng là điều bình thường. Những kẻ này hành động cực kỳ bí mật, rất ẩn nấp. Đừng nói tới các người là tu sĩ đến từ vực ngoại, cho dù là tu sĩ Vân giới chúng ta, có thể biết đến sự tồn tại của bọn chúng đoán chừng cũng không có bao nhiêu. Dẫu là mẫu thân ta, thậm chí là ngoại công của ta cũng không chắc biết đến những kẻ này.”

Dừng lại một chút, nàng bổ sung: “Từ những dấu tích ta thu được, phương này thế lực bắt đầu xuất hiện vào khoảng chừng hai mươi đến ba mươi năm trước. Bất quá, khi đó, sự hiện diện của chúng vô cùng mờ nhạt, hành động cũng không gây nên động tĩnh to lớn nào. Bất quá, chừng mười năm trở lại đây, thanh thế của Diễn Thế tháp ngày càng lớn, hành động ngày càng trắng trợn. Một số sự tình bọn hắn gây ra đã đầy đủ khiến cho cao tầng các phương thế lực chú ý đến. Chỉ bất quá, những điều này bị các phương thế lực cao tầng ép lại cho nên danh tiếng cùng sự tồn tại của Diễn Thế tháp cùng Diễn Thế giả không quá nổi bật.”

“Tình báo chi tiết về Diễn Thế giả cùng Diễn Thế tháp, sau đó, ta sẽ chuyển đến Trần công tử sau.” Nói tới đây, Đông Liên tiểu thư trầm giọng, ánh mắt sắc bén. Biểu lộ của nàng chưa bao giờ nghiêm nghị đến như vậy: “Bất quá, có một điều mà các vị phải ghi nhớ rằng, Diễn Thế tháp cùng Diễn Thế giả, bọn hắn cũng giống như các vị, đều là đến từ vực ngoại, không phải là tu sĩ bản thổ Vân giới chúng ta.”

Trần Nguyên sững sờ. Thanh Uyển giật nảy mình. Cả hai mở to mắt, khó tin nhìn về thiếu nữ xinh đẹp. Rất rõ ràng, không một ai trong hai người bọn hắn sẽ ngờ tới kể quả như vậy.

Thanh Uyển vội hỏi: “Bên ngoài đường hầm không gian kết nối tới Minh Nguyệt giới chúng ta, còn có đường hầm kết nối với vực ngoại khác tại Vân giới?”

Căn cứ theo lời nói của đối phương, Diễn Thế tháp cùng Diễn Thế giả đã xuất hiện tại Vân giới hơn hai mươi năm. Đường hầm không gian tại Thái Chu Vương triều mới mở ra bao lâu? Cho nên, Diễn Thế tháp cùng Diễn Thế giả không thể thông qua cùng một cách nhóm các nàng đi để đặt chân xuống Vân giới được.

Ai ngờ, Đông Liên tiểu thư ngay lập tức phủ nhận: “Không có đường hầm không gian nào kết nối tới vực ngoại tại Vân giới cả, hoặc chí ít từ trong hiểu biết của ta cùng Ngọc Lâm hồ là không có.”

“Như vậy, Diễn Thế giả cùng Diễn Thế tháp lại như thế nào xuất hiện tại Vân giới?” Trần Nguyên hỏi vào điểm chính.

“Ta không rõ ràng, bọn hắn sử dụng phương pháp cụ thể nào đi vào Vân giới. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định, bọn chúng không giống như các vị, đường đường chính chính, quang minh chính đại tiến vào mà sử dụng một phương pháp lén lút nào đó, không để cho người biết. Mặt khác, bọn hắn cũng có thủ đoạn đặc thù để che giấu thân phận. Giống như Trần công tử như vậy tu sĩ vực ngoại, chúng ta những cái này tu sĩ Vân giới, chỉ cần liếc qua một ánh mắt là có thể nhận ra. Bất quá, Diễn Thế giả từ Diễn Thế tháp lại không giống. Nếu như chỉ nhìn bằng mắt thông thường, cảm nhận khí tức, thậm chí là một số thủ đoạn dò xét thông thường, chúng ta đều khó lòng mà nhìn ra khác biệt trong đó.”

“Che che giấu giấu, vậy ắt hẳn là lòng mang ý đồ xấu, không muốn để người khác biết.” Thanh Uyển nhàn nhạt nói.

Đông Liên tiểu thư nhìn liếc qua nữ tử còn xinh đẹp hơn nàng một bậc thang, ánh mắt mang theo tán thưởng nói: “Đích thực là như thế. Đặc biệt là trong mười năm trở lại đây, Diễn Thế giả và Diễn Thế tháp có không ít hành vi gây nên các phương Đại Thế lực bất mãn. Vì lẽ đó, có không ít thế lực tại Vân giới ôm thái độ thù địch và bài xích với tu sĩ vực ngoại.”

Lời nàng nói như vậy, không khó để nhận ra nàng đang ám chỉ ai. Hiện tại, không phải còn có hai nhà trong Bát Đại Thế lực còn muốn chống đối sự xuất hiện của tu sĩ từ Minh Nguyệt giới sao?

Đối với điều này, Trần Nguyên lại không có quá nhiều để tâm. Hắn càng chú ý hơn tới một điểm khác: “Đông Liên cô nương, nếu như các ngươi đã biết đến sự tồn tại của Diễn Thế giả và Diễn Thế tháp, các ngươi có hay không phương pháp hữu hiệu nhận biết bọn chúng.”

Đây là một vấn đề mấu chốt, cũng hết sức quan trọng. Nếu như ngay cả kẻ địch là ai cũng không nhìn ra, vậy bọn hắn còn cùng đối phương đấu cái gì?

May mắn, Đông Liên tiểu thư cho câu trả lời chắc chắn: “Có.”

Sau đó, nàng khẽ vỗ bàn tay. Hai tùy tùng luôn phục thị sau lưng nàng đã rời đi từ lúc nào không hay, bây giờ quay trở lại với một thi thể, không, phải nói là một tên nữ tử trẻ tuổi, khá xinh đẹp trong bộ váy áo giản dị trên tay. Nữ tử này đã ngất đi, hai mắt nhắm hờ, hơi thở bình thản như đã ngủ thiếp đi vậy. Khí tức trở nên yếu ớt cực kỳ, sinh mệnh lực cũng mỏng manh, tựa như ngọn đèn trước gió, chỉ hơi lay động là sẽ dập tắt bất cứ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.