Cầu Đạo

Chương 336: Chương 336: Lời mời




Rời khỏi đại sảnh, nhóm người Trần Nguyên một đường trầm lặng, gương mặt mang theo lo lắng trở lại nơi ở.

Giữa đường, Ngọc Huyền Vương đánh vỡ yên lặng, mở miệng nói: “Căn cứ theo Ngọc Lâm đ*o nhân tới nói, một tuần này, hai tên tu sĩ kia vào ở Ngọc Lâm thành, mặc dù thái độ đối với tu sĩ bản địa không thân thiện là bao nhưng tuyệt đối cũng không đến nỗi ác liệt. Chí ít, bọn hắn còn biết, đất này là lãnh địa của ai. Dưới tình huống như thế, hai người bọn hắn không có khả năng gây thù chuốc oán nặng, càng đừng nói đến sinh tử tranh đấu.”

Dược Huyên Huyên nói nhỏ: “Có thể nào là hai người bọn hắn kết nhân quả từ trước đó, bây giờ kẻ thù tìm đến Ngọc Lâm thành thanh toán nhân quả, cho nên mới có thảm cảnh hiện tại?”

“Khả năng đó không phải là không có, bất quá không lớn.” Trần Nguyên lắc đầu, phủ nhận: “Nếu như hung thủ chỉ đơn giản là muốn trả thù hai tên tu sĩ xui xẻo kia, hắn, hoặc là bọn hắn, tuyệt đối sẽ không làm cho việc này huyên náo lớn đến như vậy. Hành vi của bọn hắn như vậy chỉ có thể giải thích, là mục đích của bọn hắn muốn làm cho chuyện này chính là khuấy lớn chuyện, gây sóng gió.”

Ngọc Huyền Vương trầm ngâm một lát, lại bổ sung: “Nhớ đến trước đó mấy tháng, có tin đồn nói rằng, cách đây mấy tháng, Ngũ Đại Kiếm tông, Thái Chu Vương triều cùng với Đạo Nguyên tông, một trong Bát Đại thế lực của Vân giới gặp mặt thì bị một nhóm tu sĩ bí ẩn tấn công. Thương vong là không lớn, thế nhưng, buổi gặp gỡ bị phá hỏng. Quan hệ giữa các thế lực đến từ Minh Nguyệt giới cùng Đạo Nguyên tông cũng trở nên cứng nhắc hơn. Quan trọng nhất, cả Đạo Nguyên tông cùng các phương thế lực từ Minh Nguyệt giới đều không bắt được những kẻ tấn công, càng không tra ra manh mối có ích nào.”

Dừng lại một lúc, hắn nói: “Cho nên, hai việc xâu chuỗi lại, rất có thể tồn tại một hoặc một vài chi thế lực ở ngoài kia, chuyên môn nhằm vào tu sĩ đến từ vực ngoại chúng ta mà công kích. Hơn nữa, thực lực của bọn hắn còn không yếu, chỉ e không yếu hơn Đạo Nguyên tông.”

Tất cả mọi người không nói. Sự lo lắng trên gương mặt bọn họ càng dày thêm.

Trên thực tế, ngay từ khi nhận được tin tức cái chết của hai tên tu sĩ từ Minh Nguyệt giới, nhóm người Trần Nguyên đã lờ mờ đoán được có một phương thế lực muốn hướng về bọn hắn ra tay. Sau đó, biết đến càng nhiều thông tin chi tiết từ Ngọc Lâm đ*o nhân, bọn hắn càng khẳng định chắc chắn với điều này. Chỉ là, nội tâm hoặc nhiều hoặc ít không muốn chấp nhận mà thôi.

Nhóm người trở về nơi ở không được bao lâu thì có một vị khách tới thăm. Trần Nguyên nhận ra người này, tại Ngọc Lâm hồ, nàng được xưng là Vân Yên tiên tử, một trong mấy vị mỹ nhân trẻ tuổi nổi tiếng khắp vùng, cha nàng là một vi tu sĩ nổi danh tại Ngọc Lâm sơn mạch, tu vi đạt tới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.

Mặc dù nói là Vân Yên tiên tử tới thăm, kỳ thực ai nấy cũng đều biết, nàng là tới tìm Ngọc Huyền Vương.

Phải. Vị Vân Yên tiên tử này phải lòng Ngọc Huyền Vương.

Trong hơn hai tháng Trần Nguyên bế quan cảm ngộ thư tịch, công pháp, Dược Huyên Huyên, Thanh Uyển bế quan đột phá, Lục Thiên Tuyết và Ngọc Huyền Vương chiến đấu mười mây trận với Tà Ma tại Ngọc Lâm sơn mạch, đánh ra danh tiếng lớn tại vùng này. Hơn nữa, hai người này, ai nấy đều trẻ trung, vẻ ngoài xuất chúng, khí chất siêu tuyệt, dù la trong tình huống áp chế tu vi, bọn hắn cũng là nhân vật thiên kiêu đỉnh tiêm, không khó để mỗi người bắt lấy cho mình một nhóm lớn người hâm mộ.

Vân Yên tiên tử thuộc về nhóm hâm mộ Ngọc Huyền Vương, hơn nữa, còn là loại cuồng nhiệt nhất, si tình nhất.

Sau khi đột phá, biết được chuyện này, tâm tình của Dược Huyên Huyên chẳng thể nào cao. Dù nàng luôn miệng nói xấu Ngọc Huyền Vương, bài xích hắn, nhưng nội tâm suy nghĩ gì thì lộ rõ trên mặt.

Hiện tại, Vân Yên tiên tử tìm tới cửa, dẫu tận lực khắc chế, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương và nàng vẫn náo loạn một trận ra trò. Bọn người Trần Nguyên xem đến vui tai thích mắt cho đến khi ca ba rời đi, biến mất sau cửa lớn.

Bầu không khí trở nên thả lỏng hơn rất nhiều.

...

Lại là nửa tháng nữa thoáng qua đi trong chớp mắt.

Một ngày này, Dược Huyên Huyên ra ngoài. Mục đích của nàng là tìm kiếm Linh dược ôn hòa, phụ trợ Dược Linh Nhi đột phá cảnh giới. Trước đó, Linh dược mà nàng chuẩn bị tại Thôi Nguyên thành cùng phần dự trữ đã hoàn toàn dùng hết khi nữ nhi nàng đột phá Nhất phẩm sơ kỳ, bước vào cảnh giới Nhất phẩm trung kỳ. Chính là nàng cũng không thể nghĩ ra rằng, tốc độ tinh tiến tu vi của Dược Linh Nhi sẽ nhanh đến như vậy.

Hết cách, Dược Huyên Huyên phải một lần nữa làm chuẩn bị.

Hơn thế nữa, bản thân mang theo Dược Linh thể, nàng đối với tiên hoa, linh thảo,... các loại Dược tài của dị giới vẫn là rất có hứng thú.

Một chuyến này, Dược Huyên Huyên cao hứng bừng bừng mà đi. Vì lý do an toàn, cũng bởi lo ngại trước kẻ địch vô hình nhằm vào tu sĩ từ vực ngoại, đồng hành cùng với nàng còn có Ngọc Huyền Vương và mấy vị bộ hạ của hắn. Lục Thiên Tuyết cũng góp mặt.

Trần Nguyên tương đối ngạc nhiên. Trong hơn hai tháng hắn bế quan tu luyện, quan hệ giữa Ngọc Huyền Vương và Lục Thiên Tuyết tựa như kéo lại rất gần. Trước đó, hắn không phải là không biết hai người có qua lại. Củ nhân sâm tám vạn năm kia đã nói lên điều đó. Chỉ là, thời gian đầu, hai người bọn họ luôn biểu hiện ra lạnh nhạt như người xa lạ mà thôi. Không giống như bây giờ, có đôi khi, người ta sẽ nhìn thấy hai người này đơn độc gặp mặt, bộ dáng còn tương đối gần gũi. Dược Huyên Huyên còn vì điều này buồn bực một hồi, nhưng nàng chưa từng nói ra.

Ngược lại là Trần Nguyên, thời gian một tháng rưỡi đầy đủ để hắn hoàn tất cảm ngộ số kinh thư, công pháp, bí tịch,... mà hắn đổi được từ chỗ Ngọc Lâm đ*o nhân. Số kinh thư, công pháp, bí tịch đó nhìn như là nhiều, nhưng kỳ thực phẩm giai không thể nào cao, quá chín phần mười là thuộc về Nhất phẩm hàng ngũ. Truyện Huyền Huyễn

Trần Nguyên sử dụng ba mươi bộ 'Giấy Phân thân', mỗi chiếc có khả năng cảm ngộ hoàn toàn một quyển Nhất giai kinh thư, bí tịch trong chưa đầy ba canh giờ, ba mươi bộ giấy phân thân có thể hấp thu chừng một trăm năm mươi cuốn Nhất giai kinh thư trong một ngày. Một tháng rưỡi, ba mươi bộ Giấy phân thân đã cảm ngộ xong hơn năm ngàn cuốn Nhất phẩm kinh thư, chuẩn Nhị phẩm cùng một bộ phận Nhị phẩm kinh thư.

Phần Nhị phẩm, chuẩn Tam phẩm cùng mấy cuốn Tam phẩm hạ đẳng kinh thư còn lại đều do bản tôn đảm nhiệm. Lấy tứ phẩm cảnh giới của bộ phân thân này của hắn, đi cảm ngộ Tam phẩm cùng bên dưới Tam phẩm kinh thư lại không dễ dàng. Huống chi, ngộ tính của hắn lại kinh khủng như vậy.

Thời điểm này, Trần Nguyên thu hồi toàn bộ số cảm ngộ khổng lồ tích lũy bên trong ba mươi cỗ giấy phân thân. Vô số chân lý áo nghĩa, cảm ngộ huyền diệu về đại đạo, quy tắc vận hành cơ bản của thế giới cứ như thế tràn vào trong đầu não của hắn, điên cuồng quán chú vào thức hải của hắn, hòa nhập làm một với kiến thức của hắn, tăng trưởng đạo hạnh của hắn.

“Thật thoải mái.” Trần Nguyên khẽ thì thẩm.

Cảm giác đốn ngộ quen thuộc, toàn thân như rơi vào trạng thái thăng hoa khi từng tế bào trong cơ thể tương tác với quy tắc cơ bản nhất của thiên địa khiến Trần Nguyên si mê không thôi. Quá trình này kéo dài đằng đẵng một ngày một đêm mới dừng. Tu vi của hắn cũng liên đới tăng mạnh, khoảng cách đến Tứ phẩm tầng ba trung đoạn lại tiến gần thêm một bước. Nếu như phải dùng só liệu để miêu tả đi, Trần Nguyên tại tầng ba sơ đoạn đã hoàn thành được năm mươi phần trăm.

Trần Nguyên hài lòng kết thúc bế quan, chuyến đi này của hắn tới Ngọc Lâm hồ xem như kết thúc viên mãn. Hắn vốn định tới vườn hoa đi dạo vài vòng thì bỗng nhiên, Thanh Uyển tìm tới cửa.

Này thì thật là hiếm gặp nha. Trước đó, hai người tiếp xúc riêng lẻ với nhau không nhiều, càng đừng nói là nàng chủ động đơn độc tới tìm hắn.

Suy nghĩ trong đầu lóe qua như vậy, Trần Nguyên đồng thời mở miệng hỏi thăm: “Thanh Uyển cô nương có việc tìm ta?”

Thanh Uyển nhẹ gật đầu, nàng đáp: “Đúng vậy, Thanh Uyển có việc muốn bàn bạc với Trần công tử.” Vừa nói, biểu cảm của nàng vừa để lộ ra lo lắng cùng bất an.

Trần Nguyên kinh ngạc.

Đây là thế nào? Việc gì có thể khiến vị tiểu thư xuất thân bất phàm, lai lịch bí ẩn, thực lực xuất chúng trở nên hốt hoảng như vậy?

Hắn cũng trở nên nghiêm túc. “Thanh Uyển cô nương, có chuyện gì, cô nương từ từ nói với ta.”

“Ừm.” Thanh Uyển đáp lại, chậm rãi đem sự tình kể ra.

Nguyên lai, Dược Huyên Huyên ra ngoài tìm dược thảo, để lại nữ nhi của nàng là Dược Linh Nhi cho Thanh Uyển trông giữ. Dược Linh Nhi không chịu được buồn chán tại động phủ nên năn ni Thanh Uyển đưa nàng tới nơi phồn hoa của Ngọc Lâm hồ chơi.

Thanh Uyển tự nhiên là đồng ý.

Vậy mà, vừa rời đi nửa ngày, đến khi trở lại động phủ, nàng phát hiện có một mảnh giấy nhỏ đính trước cửa, trên có một hàng chữ ngắn gọn.

“Muốn biết hung thủ giết người và thế lực nhằm vào tu sĩ vực ngoại, đến tầng năm Ngọc Tiên lâu.” Trần Nguyên lẩm nhẩm đọc mấy chữ trên tờ giấy nhỏ: “Đây chính là nguyên văn toàn bộ?”

“Là nguyên văn toàn bộ nhưng gì Thanh Uyển nhặt được.” Thanh Uyển nhẹ gật đầu khẳng định.

“Thanh Uyển cô nương có phát hiện là ai đưa đến hay bất kỳ dấu vết nào còn sót lại?”

“Này thì lại không có.” Thanh Uyển cẩn thận nhớ lại, sau đó nhẹ lắc đầu: “Thanh Uyển không nhìn ra điểm nghi vấn nào.”

Trần Nguyên lâm vào suy tư. Ngón trỏ của hắn vô ý thức nhẹ gõ trên mặt bàn đá, tạo thành từng đợt thanh âm đều đặn, giòn vang.

Qua một lúc lâu, Thanh Uyển dường như mất đi kiên nhẫn, hỏi thăm: “Trần công tử, công tử xem, chúng ta nên làm như thế nào?”

Trần Nguyên không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức đáp: “Đi. Tất nhiên là đi một chuyến. Nếu như đối phương đã mời, ta tất nhiên đi một chuyến.”

Hắn cảm thấy, loại sáo lộ này sao mà quen thuộc. Tiểu thuyết, truyện tranh, cho đến phim ảnh đều xuất hiện qua. Điều này khiến hắn đối với sự tình này càng thêm hứng thú. Tất nhiên, khi nó xảy ra ngoài đời, Trần Nguyên tự nhiên không thể đem tình tiết trong tiểu thuyết, truyện tranh và phim ảnh đến cân nhắc được.

Thanh Uyển chần chờ: “Trực tiếp đi? Nếu chúng ta làm như vậy, có phải hay không quá lỗ mãng rồi? Không chừng sẽ rơi vào bẫy của kẻ địch?”

“Này ngược lại là không. Ngọc Tiên lâu là tòa nhà nổi tiếng nhất, ngày ngày có nhiều tu sĩ nhìn chằm chằm. Tầng năm là chỗ cao nhất, cũng bắt mắt nhất của Ngọc Tiên lâu. Mà bản thân chúng ta có địa vị tại Ngọc Lâm hồ không tầm thường. Không nói thời thời khắc khắc bị giám sát, nhưng đoán chắc, từng cử động đều bị vị kia Ngọc Lâm đ*o nhân thu vào trong mắt. Cho nên, bất kể người đưa thư là ai, ta đoán, hắn cũng không liều lĩnh mà ra tay.”

Dừng tạm, hắn nói tiếp: “Hơn nữa, thực lực của ta còn tại đó. Lấy hạn chế của thế giới này áp chế lên cảnh giới và pháp khí, không nói đánh bại kẻ địch, nhưng hắn muốn lưu lại ta là điều không thể.”

Thanh Uyển nghĩ lại, phát hiện cũng như vậy. Trần Nguyên thực lực còn bày tại đó. Ngọc Huyền Vương, Dược Huyên Huyên cùng Lục Thiên Tuyết có thể nhìn không ra, nhưng nàng tầm mắt vốn cao, sao còn nhìn không ra? Thực lực của hắn đã đủ để chống lại Ngũ phẩm Chân nhân, bày ra tại Vân giới chính là có thể đi ngang. Hắn lại không phải hai tên tu sĩ xấu số kia, thực lực yếu kém, bị người giết không một tiếng động.

Thanh Uyển hỏi dò: “Chuyện này... chúng ta có nên hay không chờ đợi nhóm người Huyên Huyên tỷ trở về rồi quyết?”

Trần Nguyên lắc đầu, phủ định: “E là không kịp. Dược cô nương bọn họ đã ra ngoài gần mười ngày, không biết khi nào mới quay trở lại. Mặt khác, người đưa tin không chỉ định thời gian gặp mặt cụ thể, đoán chừng, hắn ám định là ngay hiện tại đi.”

Cứ như thế, hai người bằng năm ba cầu liền quyết định chuyện này.

...

Thời gian uống cạn một chén trà sau đó, Trần Nguyên cùng Thanh Uyển sóng vai dạo bước trên phố lớn Ngọc Lâm thành.

Ngày này, Ngọc Lâm thành rất náo nhiệt, dòng người đi đường đông đúc, so với ngày thường phải nhiều hơn năm, bảy lần. Hai bên đường phố kết đèn, kết hoa rực rỡ. Bên dưới là hai hàng dài người bày bán đủ mọi loại mặt hàng, từ đồ chơi cho đến thức ăn vặt, sặc sỡ muôn màu.

Ứng với người Vân giới tới nói, mấy ngày này là ngày lễ hội tô chức để ăn mừng sau một mùa thu hoạch. Nguyên bản, lễ hội này chỉ là tập tục truyền thống từ xa xưa do phàm nhân tổ chức để cảm tạ tiên thần ban phúc cho một mùa màng bội thu. Dần dà, lễ hội trở nên phổ biến, không còn là dịp để người ta tế bái tiên thần nữa mà còn là cơ hội để người ta tụ tập, ăn mừng, giải phóng bản thân khỏi áp lực cuộc sống thường nhật.

Lại nói, tu sĩ cũng không phải từ phàm nhân mà tu luyện lên. Cho nên, đối với lễ hội này, chính là bản thân tu sĩ cũng sẽ tận hưởng nhiệt tình.

Nhìn xem dòng người náo nhiệt, Thanh Uyển không khỏi cảm thán: “Thế gian thật phồn hoa. Ngọc Lâm thành bao nhiêu con người náo nhiệt như vậy, lại có mấy ai biết được nơi này đang đối mặt với một hồi kiếp nạn.”

Nàng nói là sự thật. Kể từ hai vị tu sĩ của Minh Nguyệt giới bị giết tại Ngọc Lâm thành hai tháng trước, tầng lớp cao tầng của Ngọc Lâm thành luôn rơi vào trạng thái khủng hoảng. Bọn họ từ đó thắt chặt an ninh của Ngọc Lâm hồ ở trong bóng tối, không chút do dự vận dụng toàn bộ thế lực tiến hành điều tra chuyện này.

Đạo Nguyên tông trước đó cũng biểu đạt thái độ đối với vấn đề này. Dù không nói rõ ràng, nhưng Ngọc Lâm đ*o nhân nhìn ra, nếu hắn không xử lý chuyện này cho thỏa đáng, phía trên sẽ không thiếu biện pháp trừng phạt đối với Ngọc Lâm hồ.

Áp lực là vậy, nhưng tiến độ chẳng tới đâu.

Trần Nguyên và Thanh Uyển tới Ngọc Tiên lâu khi mặt trời đã quá đỉnh. Trước cửa lâu trang hoàng sặc sỡ các dải lụa màu, đèn hoa, câu đối để chào mừng cho ngày hội lớn. Trước con phố lớn, cửa chính cùng đại sảnh không lúc nào là vắng khách. Người ra, người vào nườm nượp không dứt, tiếng kêu gọi, chào đón náo nhiệt vô cùng.

Hai người vừa tới, lập tức có một tên phục vụ chào đón.

“Hai vị khách quý mờ vào.” Hắn niềm nở nói: “Hai vị là có đặt trước, hẹn người, hay là...”

“Chúng ta có hẹn trước.” Trần Nguyên ngắn gọn đáp: “Tầng năm.”

Tên phục vụ nghe vậy thì sửng sốt, nụ cười cứng lại. Hắn khó tin nhìn Trần Nguyên cùng Thanh Uyển, trong lúc nhất thời không biết đáp lại như thế nào. Bước chân cũng chưa từng tiến lên.

Không phải hắn không đón khách mà là tầng năm của Ngọc Tiên lâu tương đối đặc thù. Tầng này là chỗ mà người thường không thể bước vào, cũng không phải là nơi mà người ta có thể tùy tiện nói ra cái tên liền có thể đến. Khách được phụ vụ tại tầng này, chẳng những cần tu vi, địa vị cùng tài nguyên lớn, mà còn cần đặt trước.

“Cái này...” Tên phục vụ lâm vào khó xử, không biết đáp như thế nào.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên, dáng người thấp béo, nét mặt hiền hòa đi xuống. Hắn đuổi đi tên phục vụ bằng một ánh mắt, sau đó lại hướng hai người Trần Nguyên cười lấy lòng, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi để hai vị khách quý buồn phiền. Tên phục vụ này mới tới, không hiểu quy tắc. Mong hai vị thứ lỗi.”

Nói rồi, hắn làm động tác mời, cung kính nói: “Mời hai vị lên lầu năm, vị đại nhân kia chờ hai vị khách quý đã lâu.”

Trần Nguyên và Thanh Uyển liếc nhìn nhau, có phần kinh ngạc. Xem ra, đối phương đã chuẩn bị chu đáo.

“Vậy làm phiền ngươi dẫn đường.” Trần Nguyên đáp.

“Mời hai vị khách quý.”

Nam tử trung niên này dường như có địa vị rất cao tại Ngọc Tiên lâu. Hắn một đường dẫn hai người Trần Nguyên đi theo lối riêng, cực kỳ trang nhã, riêng tư lại cẩn mật. Không có một người đứng ra làm khó, cũng không có ai đưa ra bất kỳ chất vấn nào cả. Nhiều nhất chỉ là sự hiếu kỳ và cung kính.

Lên tới tầng năm, bọn họ đi tới trước cửa gian phong trang trọng nhất, nơi vẫn luôn đóng kín. Bên ngoài có hai người đứng gác, mặt đeo mặt nạ, thân mang áo chùng, thần sắc trang nghiêm không gì sánh bằng. Thực lực hai người này đều rất mạnh, chí ít đặt tại Ngọc Lâm thành là như vậy.

Nam tử trung niên đi tới trước cửa, cung kính nói: “Đại nhân, khách quý đã tới.”

Từ trong phòng truyền ra một giọng nói nhu hoa, êm tai lại quen thuộc: “Để khách quý vào đi.”

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...

Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.