Cầu Đạo

Chương 297: Chương 297: Dược Huyên Huyên




Trần Nguyên đi tới bên cạnh vị trí Thanh Uyển ẩn mình. Hắn hơi để lộ ra một tia khí tức như để thông bao cho các nàng rằng: hắn đã đến. Trong giới tu hành, dạng này có thể được xem như một lời chào hỏi ngầm. Như bộc lộ toan bộ khí thế, đó chẳng khác nào một sự thị uy. Còn nếu lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận, vậy rất dễ để cho đối phương hiểu lầm rằng người đến có ý định tập kích, lòng mang ý đồ xấu.

Thanh Uyển nhận ra Trần Nguyên lại gần, ngạc nhiên hỏi: “A? Trần công tử, sao người lại tới đây? Công tử không phải đang cùng Ngũ Thái gia gia chơi cờ sao?”

“Cờ không hạ được nữa.” Trần Nguyên đáp: “Có mấy vị khách mới đến này,, chúng ta không yên tâm hạ xuống ván cờ.” Vừa nói, hắn vừa ngắn gọn giải thích chuyện hắn cảm nhận được sự tình hắn nhận được dẫn dắt trong cõi u minh.

Thanh Uyển nghe được thì kinh ngạc không nói nên lời, hết nhìn hắn lại nhìn đám người đang đấu pháp. Loại chuyện thần bí như vậy, nàng chỉ nghe nói qua, lại chưa từng gặp được. Ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến. Trong lòng Thanh Uyển không khỏi nổi lên sự hiếu kỳ cùng hứng thú.

“Trần công tử, đã lâu không gặp. Ngươi vậy mà cũng đến Thủy Tiên cốc.” Một bên khác, nữ tử xinh đẹp trong làn váy xanh nhạt có hơi ngạc nhiên đối với hắn chào hỏi.

So với Thanh Uyển cực kỳ trẻ trung, nữ tử này có phần trưởng thành và thành thục hơn. Vẻ ngoài của nàng giống như một thiếu phụ ngoài hai mươi tuổi, tóc đen nhánh, dày và rất dài được búi lên cẩn thận với chiếc trâm gỗ giản dị. Nàng rất đẹp. Mặc dù nàng không sở hữu loại nhan sắc kinh diễm chúng sinh giống như Thanh Uyển, nhưng cũng đầy đủ cuốn hút vô số nam tử bởi nét bình dị, gần gũi và thành thục, thứ mà Thanh Uyển còn lâu mới có được. Dẫu vậy, sự giản dị đó khó mà che giấu được dáng người quyến rũ, căng đầy cứ như một quả đào chín mọng của nàng.

Trần Nguyên biết nàng, Dược Huyên Huyên, một người bạn quen biết đã lâu của Thanh Uyển. Hai nàng thường xuyên gặp mặt. Dược Huyên Huyên cũng là khách quen của Thủy Tiên Cốc. Mấy lần Trần Nguyên tới thăm Thái Nhạc Chân nhân cũng đều gặp nàng. Bởi vậy, hai người mới có cơ hội quen biết.

Dược Huyên Huyên mang thể chất khá đặc thù, Dược Linh thể, cho phép nàng cực kỳ nhạy cảm đối với các loại dược liệu, đan dược,... Bởi thế, nàng hành nghề y, yêu thích nghiên cứu các loại dược liệu, các triệu chứng bệnh cùng phương pháp chữa trị của chúng. Nàng cũng là một vị Luyện Đan sư tiềm năng, không phải ở năng lực khống hỏa, mà là ở khoản phối hợp, điều hòa các vị dược tài. Bởi vậy, đan dược mà nàng luyện chế ra thường có ít đan độc hơn các loại đan dược bình thường cùng loại trong khí dược lực phải mạnh hơn một chút.

Trần Nguyên gật đầu, cưới đáp: “Dược cô nương, đã lâu không gặp. A? Cô nương đột phá? Chúc mừng Dược cô nương bước vào Tam phẩm tầng ba.”

Niên kỷ của Dược Huyên Huyên chỉ chừng bốn mươi, bốn mươi mốt. Có thể thành tựu Tam phẩm tầng ba Đại tu sĩ, tốc độ tu luyện của nàng đã sánh ngang với tiêu chuẩn tu sĩ thiên tài. Không có cách, Linh thể chính là như vậy, giai đoạn tiền kỳ tu vi tăng lên cực nhanh.

Huống chi, Dược Linh thể mặc dù không trợ giúp tu sĩ cô đặc linh lực hùng hậu hơn tu sĩ thông thường, không mang lại cho tu sĩ chiến lực nghịch thiên, nhưng lại mang cho họ năng lực tiêu hóa các loại linh dược cực mạnh. Đó là đúng nghĩa cắn thuốc tăng cao tu vi. Hiệu suất luyện hóa đan dược, các loại thiên tài địa bảo liên quan đến linh dược, linh hoa, linh quả của bọn hắn mạnh hơn nhiều tu sĩ thông thường. Hơn nữa, Dược Linh thể còn cho phép tu sĩ đào thải đan độc, không cần lo lắng vấn đề sử dụng nhiều đan dược sinh ra tác dụng phụ với cơ thể.

Gặp hắn khen ngợi, Dược Huyên Huyên cười đáp: “Trần công tử quá khen, ta chẳng qua là may mắn, gặp được một gốc nhân sâm ba ngàn năm, dành ra thời gian nửa tháng luyện hóa, nhất cử đột phá bình cảnh. Tình đến, chỉ là vận khí của ta tốt một chút.”

“Vận khí cũng là một bộ phận của thực lực.” Trần Nguyên nói.

Lúc này, bên người hơi trầm xuống. Nguyên lai là một cô bé đang bám lên thân hắn. Cô bé này còn rất nhỏ, chiều cao chỉ đến nửa người hắn. Niên kỷ của nàng còn rất nhỏ. Gương mặt nàng tròn trịa, đáng yêu với đôi má đầy đặn và cặp mắt long lanh, to, tròn.

Nếu như có người muốn biết vì sao Dược Huyên Huyên không giống các thiên chi kiều nữ khác mà lại thành thục đến vậy thì đây chính là lý do, Dược Linh Nhi, con gái của Dược Huyên Huyên. Nàng năm nay mới sáu tuổi. Bất quá, có lẽ bởi vì nguyên nhân tu hành, cũng có thể bởi vì từ nhỏ phải theo mẹ bôn ba, tâm trí của nàng phải thành thục hơn một chút so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

“Trần thúc thúc, tháng trước ngươi hứa sẽ mang cho Linh Nhi đồ ăn ngon. Đồ ăn ngon của Linh Nhi đâu?” Cô bé nháy nháy đôi mắt to ngập nước đầy mong chờ nhìn về Trần Nguyên.

“Linh Nhi, không được vô lễ.” Dược Huyên Huyên nổi giận quát khiến cho cô bé ủy khuất không có chỗ nói.

Rõ ràng đều đã hứa cho nàng đồ ăn ngon, bây giờ nàng chỉ đòi lại đồ ăn của nàng thôi mà. Nàng lại có gì sai đâu chứ?

Tuy nhiên, từ nhỏ không có cha, Dược Linh Nhi đối với sự nghiêm khắc của mẹ kính sợ có thừa. Nàng chưa từng dám cãi lại mà chỉ buồn bã né sang một bên.

“Được rồi, Dược cô nương không cần quá nghiêm khắc với Linh Nhi như vậy. Trẻ con thì nên hiếu động một chút.” Trần Nguyên cười, vừa xoa đầu cô bé vừa lấy ra từ trong nhẫn trữ vật mấy viên Nhất giai Linh quả. Đây là Linh quả mà hắn mua được khi đi về phía Bắc Thanh Lạc Vương triều, phương Nam là không có. Mặc dù chúng không phải là hạng quả quý giá gì, thế nhưng đối với Dược Linh Nhi vừa bước vào con đường tu hành là phù hợp nhất. Quan trọng hơn cả, những loại linh quả này đều ăn rất ngon.

Dược Linh Nhi có chút len lén nhìn mẹ của mình, thấy nàng không nổi giận mới vội vã tiếp lấy linh quả, cười tươi đến hai mắt híp thành khe hẹp: “Đa tạ Trần thúc thúc. Trần thúc thúc tốt nhất rồi.”

Dược Huyên Huyên thì bất đắc dĩ thở dài: “Trần công tử, ngươi quá nuông chiều Linh Nhi.”

“Không có gì, trẻ con nên được chiều chuộng một chút, chơi vui một chút, kẻo sau này lớn lên rồi lại không còn cơ hội.” Trần Nguyên khoát tay áo nói. Thế rồi, hắn mới đối với Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên hỏi: “Hai người vì sao lại ở đây?”

Thanh Uyển nhẹ giọng đáp: “Thanh Uyển vốn có hẹn trước với Huyên Huyên tỷ cùng đi ra ngoài. Nào ngờ nửa đường thì gặp nhóm người này đang đấu pháp. Dựa theo xu hướng, bọn hắn rất có thể đi tới gần Thủy Tiên cốc nên chúng ta giấu mình ở đây theo dõi.”

Dược Huyên Huyên gật đầu, nói thêm: “Hơn thế nữa, ta còn có thể phát giác ra, trên thân đối phương mang không ít bảo vật. Đều là loại cực kỳ cao cấp, không giống như Tam phẩm Đại tu sĩ bình thường có thể có được.” Vừa nói, nàng vừa chỉ hướng năm người bị vây công.

Trần Nguyên kinh ngạc: “Dược cô nương cũng có thể cảm ứng được bảo vật?”

“Không hẳn là như vậy.” Dược Huyên Huyên giải thích: “Chỉ là Dược Linh thể của ta nhạy cảm với sự hiện diện của dược thảo, linh hoa,... các loại dược liệu mà thôi. Cho nên, chỉ cần đến gần, ta liền có thể phát giác ra sự tồn tại của chúng.”

Đây không phải là bí mật gì, tương phản, có không ít thư tịch ghi chép lại. Bởi vậy, Dược Huyên Huyên không cần giấu diếm.

Trần Nguyên lại hỏi: “Hai người có nhận biết những người kia?”

Hắn chỉ lờ mờ đoán ra những kẻ bị truy đuổi là hậu duệ của Thanh Lạc Vương triều hoàng thất. Còn lại, hắn đều không biết gì cả. Thậm chí những kẻ truy đuổi đến từ phương thế lực nào hắn cũng không rõ ràng. Chung quy, hắn không phải tu sĩ bản thổ. Thời gian hắn đến Thủy Linh vực quá ngắn.

Thanh Uyển mờ mịt lắc đầu. Nàng cũng không thường ra ngoài, tiếp xúc với tu sĩ ngoại giới cũng không nhiều.

Cuối cùng vẫn là Dược Huyên Huyên đi lại thường xuyên, kiến thức rộng rãi, giải thích: “Những kẻ bị vây công, bọn hắn hậu duệ của Thanh Lạc Vương triều. Nữ tử xinh đẹp mang váy vàng nhạt kia là Hoàng Yên Quận Chúa, đã từng là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ này của Thanh Lạc Vương triều. Niên kỷ chỉ chừng bốn mươi nhưng đã là Tam phẩm tu sĩ.”

Dừng tạm, nàng chỉ về một người khác, khoảng cách hơn ba trăm dặm cũng chẳng khiến mấy vị Tam phẩm Đại tu sĩ khó nhìn: “Vị nữ tử ăn mặc giản dị như còn xinh đẹp hơn cả Hoàng Yên quận chúa kia là Thanh Lạc Vương triều quý phi, cũng là thiên tài mạnh nhất thế hệ này của Ngọc Hòa Châu Lục gia, Lục Thiên Tuyết. Niên kỷ cùng Hoàng Yên quận chúa không sai biệt lắm...” Thế rồi, nàng chậm rãi giải thích đoạn giao dịch chính trị, giữa Lục gia và Thanh Lạc Vương triều hai mươi năm trước.

Thanh Uyển đột nhiên nói: “Nếu là dòng dõi hoàng thất của Thanh Lạc Vương triều chạy trốn, như vậy, hẳn là bọn hắn trên thân mang theo truyền thừa chí bảo của Thanh Lạc Vương triều rồi? Mà Trần công tử bị hấp dẫn hẳn là vật này. Chưa biết chừng, Huyên Huyên tỷ cảm nhận được bảo vật cũng là chúng?”

Triệu Huyên Huyên cười đáp: “Này không phải là không có khả năng.”

Bất quá, lòng nàng có hơi căng thẳng lên. Dính đến chí bảo truyền thừa của một cái Vương triều, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một cái Tam phẩm Đại tu sĩ như nàng có thể xen vào.

Suy tư chốc lát, nàng lại nói: “Mười kẻ vây công mặc áo bào màu xanh kia hẳn là người của Cửu Tuyên tông. Trước đó không lâu, bọn hắn còn tham dự cùng Thái Nguyên Vương triều và mấy phe thế lực khác vây công Thanh Lạc Vương triều. Căn cứ họa tiết trên áo cùng tu vi, bọn hắn hẳn phải thuộc về nội môn đệ tử.”

...

Trong khi mấy người Trần Nguyên còn đang nhãn nhã đàm luận tình huống, mấy người Lục Thiên Tuyết, Hoàng Yên quận chúa đã lâm vào tình thế nguy cấp. Người của Cửu Tuyên tông tăng lớn cường độ công kích khiến cho năm người bọn họ chật vật không thôi.

Dược Huyên Huyên khuyên bảo: “Trần công tử, nếu như ngươi có ý định với truyền thừa chí bảo của Thanh Lạc Vương triều thì nên sớm ra tay một chút. Bây giờ mấy tên nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông đã vây công bọn người Hoàng Yên Quận Chúa một đoạn thời gian, chỉ e bọn hắn đã sớm liên hệ tu sĩ trong tông. Nếu như công tử còn đợi thêm nữa, sự tình sẽ phức tạp.”

Trần Nguyên chưa đáp lại. Hắn không phải là không biết điều này. Chỉ là hắn do dự. Nếu như hắn ra tay tại đây, quá gần Thủy Tiên cốc, điều này sẽ gây nên tương đối nhiều rắc rối cho Thái Nhạc Chân nhân. Hắn áy náy với người ta.

Mặc cho sự thật Thái Nhạc Chân nhân để hắn toàn quyền quyết định chuyện chỗ này, thế nhưng, hắn không muốn gây rắc rối cho đối phương. Đối phương không để ý là một chuyện, hắn có làm hay không lại là một chuyện khác. Đây là đối nhân xử thế.

Trầm tư trong chốc lát, Trần Nguyên làm ra quyết định, nói: “Ta sẽ nghĩ cách dẫn bọn hắn rời xa Thủy Tiên cốc vài vạn dặm rồi mới ra tay.”

Cả hai nữ tử ở đây đều là người thông minh, tự nhiên hiểu ý nghĩ của hắn. Thanh Uyển có chút ngạc nhiên. Trong khi đó, Dược Huyên Huyên đồng tình, âm thầm gật đầu. Nam tử nên thành thục ổn trọng một chút, như vậy mới là chỗ dựa vững chắc.

Vậy mà, chưa kịp chờ Trần Nguyên hành động, dị biến đã phát sinh.

Từ trong hư không, một đường kiếm mang sáng chói, kéo dài mười dặm đột nhiên xuất hiện, vắt ngang qua không gian, chém thẳng tới chỗ mười tên đệ tử Cửu Tuyên tông.

Mười tên đệ tử cảm nhận được cỗ nguy hiểm chí mạng, nội tâm run lẩy bẩy, vội vàng từ bỏ công kích, nhao nhao tránh đi. Thậm chí, trận pháp vây khốn mà bọn hắn duy trì trước đó cũng không màng đến, trực tiếp bỏ lại, mặc cho kiếm mang cắt qua, để lại một vết rách lớn.

May mắn, đường kiếm này có tốc độ không cao, lại cũng không truy đuổi. Cả mười tên đệ tử đều an toàn thoát được.

“Là kẻ nào?” Tên đệ tử có tu vi cao nhất trong mười người lớn tiếng quát lên.

Chỉ là, thanh âm của hắn khó mà che giấu được sự run sợ. Không có cách, đường kiếm vừa rồi thật sự là kinh khủng lắm, đã vượt xa thực lực của bọn hắn. Đây tuyệt đối là thuộc về Tam phẩm trung kỳ tầng thứ. Bây giờ hắn vẫn còn chưa hết hoảng hồn.

Không ra mấy hơi thở sau, một nhóm bảy người ngự kiếm phi hành đến phía trước mặt đệ tử của Cửu Tuyên tông. Kẻ dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, bộ dáng chỉ hơn hai mươi, cực kỳ tuấn tú, ăn mặc một bộ quần áo hoa quý, sang trọng. Đặc biệt hơn, hắn sở hữu một cỗ khí chất thành thục, bá khí lại có chút lạnh lùng, rất giống như một kẻ đã quen thuộc ngồi trên vị trí cao nhiều năm. Theo phía sau hắn còn có bốn nam hai nữ, cả thảy sáu người trẻ tuổi khác, tất cả đều là Tam phẩm sơ kỳ tu vi.

Tên đệ tử dẫn đầu nọ của Cửu Tuyên tông nheo mắt lại, cẩn thận cảm nhận khí tức của đối phương. Nét mặt của hắn càng trở nên ngưng trọng hơn. Khí tức của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm. Hắn đã là Tam phẩm tầng ba hậu đoạn tu vi. Đối phương mạnh hơn hắn nhiều, vậy đích thực là Tam phẩm trung kỳ tầng thứ. Dạng này, bọn hắn đánh không lại.

Ánh mắt xoay chuyển, giọng hắn trở nên ôn hòa hơn: “Không biết các hạ là ai? Vì sao can thiệp vào sự tình của Cửu Tuyên tông chúng ta? Tại hạ là Mạnh Kha, nội môn đệ tử của Cửu Tuyên tông. Các hạ hôm nay như lùi bước, hiểu lầm hóa giải, chúng ta lại kết giao một cái bằng hữu. Các hạ cảm thấy như thế nào?”

Mạnh Kha cảm thấy, hắn làm như vậy đã rất ổn thỏa, lời nói cũng rất khách khí. Trước tiên dời ra Cửu Tuyên tông cái này Ngũ phẩm trung đẳng thế lực, sau đó lại đưa ra thân phận nội môn đệ tử và ý đồ kết giao. Vừa hù dọa một phen lại đưa đến một cơ hội giao thiệp với tầng lớp đệ tử tinh anh đại tông môn, như vậy đối phương hẳn là lĩnh tình.

Đáng tiếc, cách làm này của hắn đối với phần lớn tu sĩ là có hiệu quả. Tuy nhiên, phần lớn chỉ là phần lớn mà thôi, không phải tất cả. Trên đời, luôn luôn có ngoại lệ.

Còn không đợi nam tử tuấn mỹ, ăn mặc hoa quý kia lên tiếng, một nam tử tương đối thô kệch ở phía sau hắn đã quát lớn: “Ngươi lại là cái thứ đồ gì mà lại dám cùng Vương gia nhà chúng ta kết giao? Quả thực là không biết ngượng. Chỉ bất quá một cái nội môn đệ tử cỏn con mà dám ngồi ngang hàng với Vương gia.”

“Vương gia?” Tất cả mọi người tại chỗ đều kinh ngạc.

Có thể được phong Vương, vậy đối phương chắc chắn là huyết mạch Hoàng thất của Vương triều nào đó. Bất quá, để bọn hắn nghi hoặc là, muốn phong Vương, dù là ai thì tu vi chí ít cũng phải bước vào cảnh giới Tứ phẩm Thượng nhân trở lên. Tại Tam phẩm, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến Phó Vương mà thôi.

Nam tử tuấn mỹ trước mặt, dù lại mạnh hơn nữa nhưng bất quá cũng thuộc về Tam phẩm tầng thứ, tuyệt đối không có loại kia khí thế kinh khủng, mênh mông như trời cao của Tứ phẩm Thượng nhân. Hắn, như thế nào lại là Vương gia?

Dường như nhìn thấy đám người nghi hoặc, nam tử thô kệch ngạo nghễ mà tự hào, vừa muốn tuyên bố lai lịch của chủ tử hắn. Đáng tiếc, nam tử tuấn mỹ đánh gãy hắn.

Nam tử tuấn mỹ lạnh lùng và ngắn gọn tuyên bố: “Hoàng Yên quận chúa. Ngày hôm nay ta đến đây chính là vì món dược tài kia. Ngươi mau chóng giao ra. Giao dịch của chúng ta đến đây xem như chấm dứt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.