Cầu Đạo

Chương 296: Chương 296: Thanh Lạc Vương triều dư nghiệt




Kỳ nghệ của Thái Nhạc Chân nhân rất cao. Mặc dù kỳ nghệ của hắn so không lên vị kia Diệu Chân Tôn giả, viện trưởng Bách Linh học phủ, tuy nhiên, kém có lẽ cũng không xa. Bằng việc không ngừng chơi cờ cùng với nhiều vị kỳ đạo đại gia, lại sở hữu ngộ tính kinh người, kỳ đạo của Trần Nguyên đạt được tiến bộ kinh khủng mà tu sĩ thông thường không dám tưởng tượng.

“Không nghĩ tới, mới có mấy ngày không thấy, kỳ đạo của tiểu hữu lại tiến một bước dài.” Thái Nhạc Chân nhân tán thưởng.

“Là nhờ có tiền bối chỉ dẫn, vãn bối mới đi nhanh đến vậy.” Trần Nguyên khiêm tốn đáp.

Lời này hắn nói là thật lòng. Chỉ là, Thái Nhạc Chân nhân không phải là người duy nhất chỉ dẫn cho hắn mà thôi. Đây chính là cái lợi của sử dụng nhiều phân thân đồng thời, học bất cứ thứ gì cũng nhanh hơn người khác nhiều lần. Bởi, ở trong cùng một thời gian, người khác chỉ có thể thực hành một lần, suy tư một lần và cảm ngộ một lần thì hắn có thể làm được tất cả nhiều lần.

Huyết Thần Phân Thân thuật thì lại càng kinh khủng hơn. Mỗi một bộ phân thân có đầy đủ năng lực của một cơ thể sống độc lập. Cho nên, bất kể là cảm ngộ đại đao, kinh nghiệm tu luyện, luyện tập pháp thuật, thông hiểu bí tịch,... hết thảy đều có thể học được nếu như các bộ phân thân khác lĩnh hội. Tỷ như, trước đó không lâu, một bộ phân thân của hắn lĩnh hội được Lôi đình Ngụy Lĩnh vực. Hiện tại, tất cả các phân thân khác của hắn đều có thể sử dụng Lôi đình Ngụy Lĩnh vực.

Tất nhiên, hết thảy đều phải cần một điều kiện tiên quyết. Ngộ tính đủ mạnh. Cảm ngộ có đôi khi là chuyện hoặc là một buổi sáng làm xong, hoặc là cả một đời đều làm không đến. Nếu như ngộ tính quá kém, vậy có nhiều hơn nữa phân thân cũng chẳng có ích lợi gì.

Vừa vặn, ngộ tính là thứ vũ khí mạnh nhất mà Trần Nguyên có.

Thái Nhạc Chân nhân tự nhiên nhìn ra điều này. Hắn cười nói: “Trần tiểu hữu chớ có khiêm tốn. chỉ luận về ngộ tính, tiểu hữu mạnh hơn tất cả những người mà ta từng gặp.”

Trần Nguyên không đáp. Hắn không biết Thái Nhạc Chân nhân từng gặp những ai. Tuy nhiên, đổi lại là hắn, trong tất cả những người hắn từng gặp, bên ngoài một cái Thiên Lan hắn không nhìn ra sâu cạn, hắn tự nhận không có một ai có ngộ tính mạnh hơn hắn.

Hai người tiếp tục hạ cờ. Thời gian dần trôi qua. Được chừng hơn hai mươi nước thì động tác trong tay cả hai bỗng nhiên dừng lại. Ánh mắt của bọn hắn đồng thời nhìn về phương Bắc. Thần thức chậm rãi thả ra.

“A? Lại có người tới tận đây đấu pháp?” Trần Nguyên kinh ngạc: “Không đúng, xem bộ dáng này giống như là một bên truy đuổi, một bên chạy trốn.”

Ở những gì hắn cảm nhận được, có hai nhóm người một trước, một sau, vừa chạy, vừa đấu pháp. Chạy trốn có năm người, ba người có Tam phẩm sơ kỳ tu vi, một người chỉ là Nhị phẩm trung kỳ, người duy nhất có Tứ phẩm trung kỳ tu vi thì lại bị thương rất nặng, lung lay sắp đổ, gần như chỉ còn một hơi. Thực lực của hắn không còn một phần vạn.

Ngược lại, phe truy đuổi có cả thảy mười người, đều là Tam phẩm sơ kỳ tu vi. Trong đó càng là có hai người Tam phẩm tầng ba, bốn người Tam phẩm tầng hai. Bọn hắn khí thế hung hung, biểu tình hung ác. Tuy nhiên, những người này ra tay vẫn có chỗ cố kỵ, dường như rất e ngại vị kia Tứ phẩm Thượng nhân bị thương, lo lắng hắn liều chết, lôi kéo bọn hắn xuống cùng.

Thái Nhạc Chân nhân lại không nhìn đám người này. Hắn chú ý chỉ là Thanh Uyển đang ẩn nấp cách đó không xa, lặng lẽ theo dõi mấy kẻ này người trước truy đuổi người sau. Bên cạnh nàng bất thình lình còn có hai người khác. Đó là hai nữ tử, một lớn, một nhỏ.

“Đúng là không để cho người ta bớt lo.” Thái Nhạc Chân nhân lắc đầu.

Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện ra sắc mặt của Trần Nguyên trở nên nghiêm nghị. Thái Nhạc Chân nhân hỏi: “Trần tiểu hữu thế nhưng phát hiện ra điều gì?”

Trần Nguyên hơi trầm ngâm một chút mới nói: “Cảm giác cộng minh kia, sự dẫn dắt trong cõi u minh, một lần nữa lại xuất hiện. Hơn nữa, phương hướng trùng với những vị khách không mời mà đến.”

Thái Nhạc Chân nhân kinh ngạc. Sau một lúc, hắn cười nói: “Ván cờ này, xem như không tiếp tục hạ được nữa.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tiền bối có muốn hay không đi kiến thức một phen chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều?”

Thái Nhạc Chân nhân khẽ lắc đầu, trả lời: “Ta thì không cần. Vật này có duyên với tiểu hữu, chính tiểu hữu đi thôi. Ta mới trở về Thủy Tiên cốc, cũng không biết thời gian này Thanh Uyển tiểu nha đầu kia bày nơi này thành bộ dáng gì rồi. Ta cần phải chỉnh đốn lại một phen.”

Chỉnh đốn là giả, đối phương không muốn xen vào chuyện này, để lại toàn quyền mọi chuyện cho Trần Nguyên mới là thật. Đây là Trần Nguyên ngầm hiểu.

Có lẽ, vị này Thái Nhạc Chân nhân xem không lên chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều. Phẩm giai của những chí bảo truyền thừa này rất khó đạt tới Lục phẩm. Mà đối phương đâu? Mặc dù vị này để lộ tu vi mặt ngoài là Ngũ phẩm tầng chín, nhưng trong lúc lơ đãng, Trần Nguyên lờ mờ cảm giác, áp bách từ hắn so với Khinh Vũ Chân quân còn lớn hơn một chút.

“Đã như vậy, vãn bối đi trước một bước.” Trần Nguyên chắp tay đứng lên. Khi hắn bước ra một bước, thân hình đã hòa vào trong không gian, biến mất không thấy.

Ở đằng sau, Thái Nhạc Chân nhân nhìn theo, ánh mắt kinh dị, cảm thán nói: “Pháp thuật vận dụng thật cao minh. Không biết là đạo thống nào có thể đào tạo ra được bực này truyền nhân?Nếu như Thanh Uyển chưa có hôn ước, vậy thì...” Nói đến đây, hắn lại lắc đầu bật cười: “Ta lại suy nghĩ cái gì đâu? Thế lực bên kia to lớn, Thanh Uyển gả vào đó lại không phải là chuyện xấu, cũng không thiệt thòi đi nơi nào. Ta sao có thể đứng núi này trông núi nọ?”

“Chỉ là...” Dường như nghĩ đến điều gì không vui, Thái Nhạc Chân nhân thở dài thường thượt.

...

Phía Bắc Thủy Tiên cốc, bên ngoài sáu trăm dặm. Đây là một mảnh sơn cốc khô cằn, nghèo nàn với những đỉnh núi trọc liên miên không dứt. Cũng là bởi vì Thái Nhạc Chân nhân bày ra đại trận, dẫn dắt linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm về Thủy Tiên cốc mới khiến cho khu vực vốn đã hoang vu vắng vẻ nay lại trở nên càng thưa thớt linh khí.

Lúc này, trên bầu trời sơn cốc là những tiếng nổ kinh tâm động phách, quét ngang khu vực mấy trăm dặm. Chốc chốc, lại có những khối cầu lửa nở rộ, sáng chói và nóng hừng hực như một viên mặt trời giáng trần, khiến cho cả một đoạn sông bốc hơi lộ ra đến đáy. Có khi lại là những trận cuồng phong kinh khủng thổi qua, đánh dạt đi mây trời, khiến cây cối, đất đá trong phạm vi chục dặm cuốn lên bầu trời. Lại có khi là lôi đình cuồn cuộn đánh xuyên thủng từng tầng không khí, để lại phía sau những vệt ánh sáng kéo dài như những con mãng xà dữ tợn kéo ngang trời xanh. Hoặc lại có lúc chỉ đơn giản là một chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, dễ dàng xóa sổ mấy đỉnh núi liên tiếp...

Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ giao chiến, mỗi một đòn tung ra đều mang theo sức mạnh tương đương với một quả bom hạt nhân đúng nghĩa đen. Hai mươi lăm ngàn tấn thuốc nổ cùng một lúc bạo phát tạo ra thứ sức mạnh đủ để quét sạch mọi thứ trong bán kính mấy dặm. Huống chi, mười mấy vị Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ cùng một chỗ hỗn chiến, mỗi hơi thở có thể tung ra hàng chục, hàng trăm đòn công kích như vậy, tràng cảnh chỉ có thể sử dụng từ 'hủy thiên diệt địa' để hình dung. Chiến tranh hạt nhân của Trái Đất hiện đại cũng chẳng thể sánh bằng mức độ khủng khiếp như thế.

Tình thế của những kẻ bị truy đuổi không tốt một chút nào. Kẻ địch không ngừng dây dưa, từ từ mài mòn mài dần thể lực, tinh thần lực và linh lực của bọn hắn. Cho tới bây giờ, đối phương đã thành công dùng trận pháp vây khốn năm người trong phạm vi hẹp, nhất thời không thoát thân ra được. Nếu tình huống không có đột phá, bọn hắn chỉ có hai con đường để đi: hoặc đầu hàng giơ tay chịu trói, hoặc bị kẻ thù ngạnh sinh sinh mài chết.

Bất luận là hướng nào đều không phải là lựa chọn tốt.

Lúc này, vị Tứ phẩm Thượng nhân đang giằng co với hai tên Tam phẩm tầng ba tu sĩ, bỗng nhiên truyền âm với bốn người còn lại: “Quận Chúa, Quý phi, cứ tiếp tục như thế này không phải là cách. Lát nữa, lão thân sẽ tự bạo nguyên thần, mong Quận Chúa và Quý phi tranh thủ cơ hội thoát khỏi vòng vây.”

“Không thể, Ngọc bà bà, bà bà không thể làm như vậy.” Vị thiếu nữ xinh đẹp hoảng hốt la lên.

Nàng là Hoàng Yên Quận chúa của Thanh Lạc Vương triều, không, đã từng là Thanh Lạc Vương triều mà thôi. Hoàng Yên rất đẹp, dáng người yêu nhiên linh lung trong bộ váy màu vàng nhạt, tinh xảo, cực kỳ bắt mắt và là một kiện phòng ngự pháp khí hiếm thấy. Càng khó được hơn dung nhan tuyệt mỹ là thiên phú tu luyện của nàng. Niên kỷ chỉ vừa tròn bốn mươi, tu vi đã bước vào Tam phẩm. Bằng vào thể nội linh lực linh lực hùng hậu và pháp thuật tinh diệu, một mình nàng nghịch chiến với một tên tu sĩ Tam phẩm tầng hai mà không mảy may rơi vào hạ phong.

Ngọc bà bà lắc đầu, kiên quyết nói: “Quận Chúa, chúng ta không còn cách nào khác. Trận pháp vây khốn này quá mạnh. Bằng tình trạng của lão thân hiện tại đã không có cách nào xông mở đại trận. Như vẫn còn không xông ra được, chúng ta chỉ có thể bị bọn chúng một mực dây dưa tới chết.”

Lúc này, vị kia Quý Phi trong miệng Ngọc bà bà lên tiếng, thanh âm lạnh lùng: “Tốt. Quyết định như vậy. Ngọc bà bà, một lát nữa, ta dẫn dụ mấy tên kẻ địch tới gần chỗ ngươi. Ngươi tự bạo, tốt nhất có thể kéo xuống bọn hắn. Ta sẽ mang theo Hoàng Yên ngay lúc đó rời khỏi.”

Vị Quý phi này rất trẻ trung, cũng rất đẹp. Thậm chí, nhan sắc so với Hoàng Yên Quận Chúa còn nhỉnh hơn mấy phần. Niên kỷ của nàng năm nay cũng mới chỉ có bốn mươi. Hai mươi năm trước, nàng được gả đến Thanh Lạc Vương triều, trở thành Quý phi cho vị Hoàng đế cuối cùng của Thanh Lạc Vương triều. Mà nói rằng nàng là Quý Phi cho một vị Hoàng đế hơn nàng những mấy ngàn tuổi, chẳng bằng nói đó là một vụ giao dịch chính trị kệch cỡm.

Ở thời điểm đó, Thanh Lạc Vương triều nguy cơ trùng trùng, gần như đứng bên bờ sụp đổ. Bọn hắn cần một đồng minh mạnh, đáng tin cậy để chống lại những kẻ thù đang nhăm nhe xâm lược bờ cõi.

Mà đổi lại, cái giá để có được đồng minh này chẳng nhỏ chút nào. Ngoại trừ một lượng tài nguyên và lãnh thổ khổng lồ để đổi lấy sự trợ giúp đến từ bên ngoài, điều kiện của đối phương còn là để cho thiên kiêu của bọn hắn được tiếp xúc với chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều để cải thiện thể chất, tăng cường thiên phú.

Tuy nhiên, điều này sao có thể?

Tổ huấn của Lạc gia không cho phép chí bảo sử dụng lên người ngoài dòng tộc.

Đã không muốn làm trái tổ huấn, lại cần đồng minh viện trợ, bọn hắn đi đến một biện pháp điều hòa trung gian: đưa vị thiên kiêu kia gả cho Hoàng đế, trở thành Quý phi trên danh nghĩa. Khi tu vi của nàng đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân thì quay trở lại quê nhà.

Đáng tiếc, vụ giao dịch còn chưa kịp hoàn thành thì Thanh Lạc Vương triều sụp đổ. Bản thân nàng cũng phải bỏ trốn cùng thành viên hoàng thất trẻ tuổi trước khi phe liên minh tấn công vào kinh thành. Thậm chí, nàng còn mất đi liên lạc với người tiếp ứng của Cực Hạo Vương triều, thế lực mẹ đẻ của nàng, cho nên mới dẫn đến tình trạng chạy trốn chật như hiện tại.

Lúc này, nàng đang lấy Tam phẩm tầng một đỉnh phong tu vi đơn độc chống lại ba tên Tam phẩm tầng hai tu sĩ mà vẫn còn ẩn ẩn chiếm thế thượng phong. Mượn nhờ chí bảo truyền thừa của Thanh Lạc Vương triều thức tỉnh Huyền Băng Linh thể, bất luận là thiên phú, tư chất hay chiến lực, nàng đều đạt được tăng trưởng cực lớn.

Thậm chí, nếu như không phải, mấy năm gần đây chiến tranh xảy ra, cung ứng tài nguyên suy giảm, Quý Phi có lẽ đã sớm bước vào Tam phẩm tầng hai, thậm chí là tầng hai trung, hậu đoạn.

Đúng lúc này, dường như cảm nhận được nhóm Quận Chúa và Quý phi có ý định bất thường, tên thủ lĩnh nhóm người truy bắt quát lớn: “Các vị sư đệ, tăng lớn cường độ công kích. Không cần dây dưa với bọn chúng. Nhanh một chút cầm xuống Thanh Lạc Vương triều dư nghiệt, tránh để lâu sinh biến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.