Kinh thành Thanh Lạc Vương triều giờ đây trở thành một mảnh hỗn lạc. Với sự xuất hiện của những tu sĩ đến từ nhiều phe thế lực khác nhau, những chuyện như cướp bóc, giết người, đốt nhà, bắt bớ nô lệ là không thể tránh khỏi. Nhiều phe phái như vậy, ai có thể quản ai? Một tên tướng lĩnh của Thái Nguyên Vương triều lại chẳng thể ra lệnh cho nội môn đệ tử của tông môn không phụ thuộc bọn hắn, một tên ngoại môn trưởng lão của tôn môn nọ lại chẳng thể nói gì một đám đệ tử thế gia. Trong khi đó, các Ngũ phẩm Chân nhân, những cao tầng chân chính, có thể định ra mọi chế ước, ước thúc các tu sĩ tầng dưới chót thì lại đang quá bận rộn để chú ý tới những việc cỏn con ấy. Bọn hắn đích thực là bận rộn. Bọn hắn không chỉ gấp gáp tìm lại năm kiện chí bảo truyền thừa thất lạc của Thanh Lạc Vương triều mà còn bận bịu thương nghị, chia sẻ tài nguyên, lãnh thổ của Thanh Lạc Vương triều. Đến nỗi, việc ổn định lại xã hội, an định lại đời sống người dân là trách nhiệm của những vị quan nội chính tài năng, nghĩa vụ của những trưởng lão thành thạo xử lý nội vụ.
Bất quá, dù là vị quan nội chính tài năng nhất hay vị trưởng lão thành thạo xử lý nội vụ nhất cũng khó mà trị được tình huống ở kinh thành. Một là vì nơi này bị tàn phá quá nặng nề trong cuộc chiến vừa rồi khiến cho người ta do dự có nên hay không tái kiến thiết tòa thành này. Hai là nơi này tập trung người đến từ phe quá nhiều thế lực để cho họ bó tay bó chân thi hành các chính sách của riêng mình.
Càng quan trọng hơn là đám người tán tu, người đến từ phe các thế lực khác chưa từng tham chiến nhưng lòng tham không nhỏ, muốn phân đến một chén canh. Này mới là vấn đề khó. Đổi lại là một đám tán tu tu vi thấp một chút hoặc thế lực nhỏ không đáng chú ý, phe liên minh có thể thẳng thừng đuổi đi. Thế nhưng, một số nhỏ tán tu tu vi cao hay người của thế lực lớn thì cần bọn hắn đến ứng xử cần thận. Các tán tu cao minh hay người của các phe thế lực khác, khi nhìn thấy liên minh đạt được lợi ích khổng lồ từ Thanh Lạc Vương triều thì làm sao không đỏ mắt? Bọn hắn tự nhiên sẽ đòi hỏi phân đến một chén canh.
Con người chính là như vậy. Trong rất nhiều tình huống, người ta không thể nói rõ lý lẽ đúng sai. Người ta chỉ biết rằng, người khác được phân đến một phần lợi ích thì bọn hắn cũng phải đạt được lợi lộc gì đó. Bọn hắn sẽ mặc kệ không thèm quan tâm những người kia trước đó đã trả ra cái giá lớn như thế nào để đạt được những lợi ích đó.
Ở đây cũng là một thử thách ứng xử cùng lòng kiên nhẫn. Thái Nguyên Vương triều và phe liên minh đã không ngần ngại chia sẻ một chút lợi ích từ Thanh Lạc Vương triều cho các thế lực bên ngoài. Bọn hắn đạt được một miếng thịt, những người khác có thể đến một chén canh. Cách làm này chẳng những ổn định được cục diện, còn thắng được nhân tâm và quan trọng nhất, bán được một món nhân tình khổng lồ cho rất nhiều phe phái. Mà chân chính xét đến lợi ích, bảo khố hoàng gia cùng một số tài nguyên quý giá nhất khác vẫn nằm trong tay liên minh. Thế cục tổng thể vẫn không thay đổi, đầu to của lợi ích chưa từng rời khỏi tay liên minh.
Trái ngược lại, nếu như Thái Nguyên Vương triều tỏ thái độ cứng rắn, một chén canh cũng không chịu chia, ai dám nói, những phe thế lực khác không nóng mắt, không muốn quay sang tấn công ngược lại bọn hắn? Hơn nữa, liên minh vốn là lỏng lẻo, phân chia lợi ích trong liên minh càng không phải lúc nào cũng là vừa lòng tất cả mọi người. Chỉ cần một chút kế vặt, những lão hồ ly bên ngoài có thể khiến liên minh chia năm xẻ bảy. Tới lúc đó, phe Thái Nguyên Vương triều và các thế lực trong liên minh bị cắn ngược, bọn hắn ít nhất cũng phải lột một tầng da.
Tất nhiên, để điều hòa được tình huống này thì cần đến sự ăn ý, bắt nhịp từ nhiều phe thế lực. Tỷ như, phe liên minh sẵn sàng nhường ra một phần nhỏ lợi ích ngoại biên cho những kẻ đến sau. Mà đổi lại, những người kia nên tự biết mình, không thể đòi ngoạm một miếng quá lớn. Vấn đề này không khó. Đều là những lão quái vật sống mấy ngàn năm, chia thịt là một trong những việc bọn hắn làm nhiều nhất và cũng quen tay nhất. Bọn hắn tự biết, giới hạn mà bọn hắn có thể đạt đến ở đâu.
Đây chắc chắn là một môn học thức mà đòi hỏi trong đó cực kỳ nhiều kinh nghiệm cùng sự am hiểu nhân tâm.
Nhưng khoan hãy nói tới điều đó. Bởi vì có đủ các loại người xuất hiện bên trong kinh thành cho nên tình huống nơi này thật sự rối ren. Trần Nguyên đã có không dưới ba lần chính tay chém giết đám tu sĩ ra tay cướp của, giết người giữa ban ngày ban mặt. Nhưng rồi hắn cũng buông tay mặc kệ. Loại chuyện này diễn ra nhiều lắm, như cơm bữa vậy. Lấy sức một mình hắn cơ bản là ngăn không nổi. Hắn có thể ngăn ba lần, năm lần, nhưng sau đó thì sao? Tình huống chẳng có gì thay đổi. Đã như vậy, hắn dứt khoát không làm.
Một bên, Thái Nhạc Chân nhân thấy hắn có chút nặng nề, cười nói: “Đây là nhân chi thường tình, tiểu hữu vì sao lại phải buồn lo? Cho dù tiểu hữu, bằng cách này hay cách khác, ngăn cản được tu sĩ cướp của giết người ở kinh thành, thế còn các thành trì khác thì sao? Lại còn bên ngoài Thanh Lạc Vương triều, bên ngoài Ngọc Hòa Châu, bên ngoài Thủy Linh vực, thậm chí bên ngoài Minh Nguyệt giới thì sao? Những loại chuyện ác này vẫn diễn ra hàng ngày. Dù ở đây không có thì nơi khác cũng có. Dù tiểu hữu ngăn được ở nơi này thì nơi khác vẫn diễn ra. Đã như vậy thì lại vì sao phải buồn lo?”
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Vãn bối vẫn biết là vậy. Bất quá, khi nhìn thấy nó diễn ra trước mặt thì không tránh khỏi cảm thấy không dễ chịu.”
Trần Nguyên không phải Thánh Nhân, muốn cứu vớt toàn bộ thế giới. Tuy nhiên, hắn có lòng trắc ẩn. Bất kỳ ai đều có lòng trắc ẩn. Người ta hàng ngày vẫn thường nghe nói có hàng ngàn người chết dói trên các phương tiện truyền thông mà không có bao nhiêu cảm xúc, thế nhưng khi thật sự nhìn thấy có người nằm co ro trong giá rét ngoài đường giữa trời đông khi ba ngày rồi vẫn chưa được ăn gì, có mấy ai sẽ đủ lạnh lùng để không cho họ một mẩu bánh mì?
Thái Nhạc Chân nhân lúc này lại nói: “Trần tiểu hữu, nếu như không có việc bận rộn, không bằng đến Thủy Tiên cốc của ta, uống chén trà, hạ ván cờ, buông lỏng tâm tình. Tiểu hữu thấy như thế nào?”
“Vãn bối cầu còn không được. Như vậy, vãn bối làm phiền Chân nhân.” Trần Nguyên sảng khoái đáp ứng.
Nói rồi, cả hai người lặng lẽ đi ra khỏi Thanh Lạc Vương triều kinh thành, đến chỗ không người thì đằng không mà lên, hướng thẳng về phương nam mà phi hành, một chút cũng chưa từng quay đầu nhìn lại kinh thành loạn lạc.
Tuy nhiên, Thái Nhạc Chân nhân lại không biết, Trần Nguyên đã âm thầm liên lạc bản tôn, đánh gãy hắn cảm ngộ Lôi đạo. Tại mấy ngày về sau, cao tầng liên minh bỗng nhiên hạ một đạo tử lệnh, cấm đoán đánh giết, tranh đấu trong phạm vi kinh thành. Kẻ làm trái, giết không tha. Không ai biết nguyên nhân vì sao cao tầng liên minh làm như vậy. Những vị kia Ngũ phẩm Chân nhân cao cao tại thượng cũng chưa từng đưa ra lời giải thích. Bất quá, chỉ có một sự thật, an ninh của Thanh Lạc Vương triều đích thực là bị thắt chặt rất nhiều kể từ ngày đó.
- -------------------------
Thủy Tiên cốc nằm ở bên ngoài biên giới Thanh Lạc Vương triều trước đây, cách kinh thành nước này đến mười hai triệu dặm về phía Đông Nam. Mảnh sơn cốc này có hình lòng chảo, bốn phía xung quanh là những ngọn núi cao mười mấy vạn trượng, to lớn, uy nghiêm và hùng vĩ, hình thành nên một bức tường tự nhiên ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Giữa sơn cốc là một mảnh hồ nhỏ, chỉ rộng chừng vài chục dặm, sâu chưa đến ngàn trượng, là nơi ở của cực kỳ nhiều loài vật thủy sinh, Linh ngư cùng với các loài linh thảo, tiên hoa sống trong môi trường nước ngọt. Nước hồ rất trong và phẳng lặng. Đứng tại trên bờ hồ, người thường cơ hồ có thể nhìn thấu xuống đến mấy trăm trượng bên dưới cho đến khi ánh sáng mặt trời không còn xuyên qua được tầng dày mặt nước nữa.
Xung quanh bờ hồ có một cánh rừng Linh đào kéo dài cho đến tận sát chân núi. Bởi vì thủ đoạn khống chế thời tiết, cánh rừng đào này quanh năm có hoa nở rộ, màu sắc đỏ tươi cho đến hồng nhạt khác nhau, khiến cho mảnh sơn cốc luôn luôn chìm trong sắc màu rực rỡ. Vậy mà, không có bao nhiêu người biết rằng, mảnh rừng đào này lại là một tòa trận pháp cực kỳ cao minh, chẳng những có thể vây khốn kẻ địch, tạo ra huyễn cảnh mà còn có thể chuyển hóa thành sát trận khi cần thiết. Đừng nói cao minh đến bao nhiêu, chính là Ngũ phẩm Chân nhân cũng không chống lại được trận pháp này.
Phi hành liên tục mấy ngày, Trần Nguyên và Thái Nhạc Chân nhân rốt cuộc tiến vào phạm vi Thủy Tiên cốc. Vừa đi qua phạm vi trận pháp vòng ngoài, một cỗ linh khí nồng đậm chẳng kém gì Thái Linh nội viện bao phủ lấy hai người, tắm rửa thân thể hai người, khiến cho bọn hắn như bước vào một thế giới khác vậy.
Quả thực là không sai, Thủy Tiên cốc đích thực là một phương thế ngoại đào nguyên, cách biệt hoàn toàn với thế giới ô trọc bên ngoài. Tòa trận pháp khổng lồ lấy những đỉnh núi cao chót vót xung quanh làm biên giới, ôm trọn lấy mảnh sơn cốc rộng hơn một trăm dặm, chẳng những có tác dụng hội tụ linh khí nồng đậm đến hóa sương mù mà còn che giấu nơi này khỏi tầm mắt của những ánh mắt soi mói đến từ bên ngoài. Không thể không nói, thủ đoạn của Thái Nhạc Chân nhân là thật sự cao minh. Dù là một chút Ngũ phẩm Chân nhân tầm thường có muốn cũng chẳng dò xét được sự tồn tại của Thủy Tiên cốc.
Trần Nguyên và Thái Hạo Chân nhân đáp xuống tòa nhà rộng rãi được dựng nên ở giữa hồ. Gần như ngay lập tức, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, mừng rỡ kêu lên: “Ngũ Thái gia gia, người đã trở về?”
Thiếu nữ này xinh đẹp lắm. Vẻ ngoài của nàng chỉ như cô gái mới đến tuổi đôi mươi, tràn đầy sức sống và sự hồn nhiên. Đôi mắt nàng rất lớn, đen nhánh và lúc nào cũng óng ánh như làn nước. Hai hàng lông mày của nàng cong vút, mảnh mai đầy yêu kiều. Làn da của nàng trắng nõn, không có một tia tỳ vết kết hợp với một gương mặt xinh đẹp tuyệt thế, khuynh thế khuynh quốc, quả thực là tạo nên một vị mỹ nhân tuyệt sắc.
Bằng nhận xét công bằng, nhan sắc của nàng hoàn toàn có thể được đánh giá mười điểm trên mười. Đó là sự hoàn hảo. Chính là ngoại trừ Lữ Như Yên ra, Trần Nguyên đúng thực là không gặp qua mấy người có thể sánh ngang với nữ tử này. Có lẽ, chỉ là vị Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung hay Khinh Vũ Chân quân, Hạo Nguyệt Chân quân mấy người mới đạt tới trình độ này. Bất quá, khác với hai vị Chân quân luôn mang theo phong thái nghiêm nghị, trầm tĩnh của một vị tu sĩ tiền bối, cũng khác với vị kia Thượng Quan Hà Dung lạnh lẽo đến tận xương tủy tựa như hàn băng vạn năm cự người từ ngoài ngàn dặm, vị nữ tử này toát ra khí chất thánh khiết, cao quý trong bộ váy trắng tinh khiết làm nổi bật lên vóc dáng quyến rũ đến cực điểm nhưng cũng không thiếu phần giàu sức sống của tuổi trẻ.
Trần Nguyên là biết đến, nữ tử này chính là vị hậu bối duy nhất của Thái Hạo Chân nhân, cũng là người cầm Linh Thủy của hắn để trợ giúp tu luyện.
Thái Hạo Chân nhân gặp nữ tử tiến đến, khóe mắt lộ ra cưng chiều, cười nói: “Thanh Uyển nha, như thế nào hôm nay lại nhiệt tình chào đón ta như vậy?”
Nữ tử gọi Thanh Uyển đáp: “Còn không phải là Thanh Uyển nhớ người sao? Ngũ Thái gia gia vừa đi ra ngoài chính là gần một tháng trời. Thanh Uyển ở trong Thủy Tiên cốc buồn đến phát bực rồi.”
Thái Hạo Chân nhân nghe ra lời trong ý, không khỏi vẫy tay, nói: “Ngươi nha, không phải liền là muốn đi ra ngoài hay sao? Nếu đã muốn đi, trực tiếp nói với ta là được, làm sao lại cần vòng vo như vậy? Ta lại không có từ chối ngươi”
Bị khám phá ra tâm tư, Thanh Uyển chẳng những không bực mà còn cười hì hì: “Vẫn là Ngũ Thái gia gia tốt với Thanh Uyển nhất. Cái kia, vậy thì Thanh Uyển cảm ơn Ngũ Thái gia gia. Thanh Uyển đi trước.”
Nói rồi, Thanh Uyển muốn quay người vào trong, chuẩn bị đồ đạc rời khỏi Thủy Tiên cốc. Nàng đã có hai năm chưa rời đi nơi này. Cả mảnh sơn cốc rộng lớn này lại chỉ có một mình nàng cùng Thái Nhạc Chân nhân. Người sau cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ đi ra ngoài, để lại nàng một mình ở đây. Không nói nàng một thiếu nữ trẻ tuổi, đổi lại là đa số người khác đều sẽ buồn bực ngán ngẩm.
Thế mà, chưa rời được hai bước, Thái Nhạc Chân nhân đã gọi lại nàng: “Chờ đã. Xem ai đến đây?”
Nói rồi, hắn tránh sáng một bước, để lộ ra Trần Nguyên đứng ở phía sau.
“A? Là Trần công tử.” Thanh Uyển sửng sốt một chút.
“Thanh Uyển cô nương.” Trần Nguyên cười, đáp lại.
Đây không phải là lần đầu hắn gặp Thanh Uyển. Thực tế, mỗi một lần hắn đến Thủy Tiên cốc đều sẽ gặp nàng. Giữa hai người có thể xem như tương đối quen biết, không tính là xa lạ gì. Nàng còn thường xuyên sử dụng Linh Thủy của hắn để tu luyện đâu.
Tuy nhiên, quen biết giữa hai người chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Người mà Trần Nguyên giao thiệp chính vẫn là Thái Nhạc Chân nhân. Đối với Thanh Uyển, Trần Nguyên chưa từng đi xúc tiến sâu hơn quan hệ giữa hai người.
Đổi lại một bên, Thanh Uyển chú ý tới khách nhân tới thăm, vội vàng thu liễm lại biểu lộ thiếu nữ vốn có. Nàng trở nên đoan trang và lịch sự, cùng đối phương chào hỏi rồi lặng lẽ tiến về phía sau Thái Nhạc Chân nhân.
“Tốt.” Thái Nhạc Chân nhân nói: “Thanh Uyển, ngươi ngâm cho chúng ta một bình trà. Ta với Trần tiểu hữu hạ một ván cờ. Còn ngươi sau đó muốn đi đâu thì đi. Ta không quản.”
Áp chế vui mừng trong lòng, Thanh Uyển nhã nhặn thi lễ: “Vâng, Ngũ Thái gia gia.”
“Đi thôi, Trần tiểu hữu.” Thái Nhạc Chân nhân làm ra động tác mời.
“Vậy làm phiền tiền bối và Thanh Uyển cô nương.” Trần Nguyên cười đáp.
Chẳng mấy chốc, trong một tòa định viện giữa hồ, hương trà thơm mát lượn lờ để cho người ta đắm chìm trong mê say. Thái Nhạc Chân nhân chẳng những sở hữu thủ đoạn khó lường mà ngay cả tài phú quả thực cũng khiến người ta hâm mộ. Trà hắn lấy ra chiêu đãi Trần Nguyên là Ngũ giai Linh trà, nước ngâm cũng là Linh thủy, dùng lửa đun sử dụng Linh hỏa, chất gỗ đốt lại là Linh mộc, ngay cả bản thân tách trà pha cũng là một kiện pháp khí.
Chẳng những thế, ở giữa chốn bồng lai tiên cảnh lại có một vị mỹ nữ tuyệt sắc, đẹp đến hoàn mỹ ở một bên châm trà, này quả thực là một dạng nhân gian diễm phúc. Thanh Uyển đích thực rất khéo léo. Động tác của nàng cực kỳ ưu mỹ, hết thảy từ đầu đến cuối liền thành một mạch, để người xem có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.
“Ngũ Thái gia gia, Trần công tử, mời dùng trà.” Thanh Uyển ưu nhã đưa lên hai chén trà vào ban cờ bên cạnh.
“Đa tạ Thanh Uyển cô nương.” Trần Nguyên khách khí đáp.
Thái Nhạc Chân nhân cũng khẽ gật đầu, nâng lên chén trà, chậm rãi thưởng thức. Qua thật lâu, hắn mới nói: “Trà nghệ của Thanh Uyển lại có một bước tiến bộ. Xem ra không bao lâu liền có thể đuổi kịp ta lão già này.”
“Ngũ Thái gia gia trêu đùa. Thanh Uyển còn xa xa không kịp người. Lại nói, Ngũ Thái gia gia mới có hơn tám ngàn tuổi, lại như thế nào già đâu? Người vẫn còn trẻ trung lắm.” Đến đây, Thanh Uyển không khỏi cười: “Người bộ dáng này thường xuyên ra ngoài, chưa biết chừng còn có thể mang về cho Thanh Uyển mấy vị Thái nãi nãi.”
“Phốc...”
Thái Nhạc Chân nhân suýt chút nữa sặc nước trà. Hắn nhìn chằm chằm vào đứa hậu bối này, sau thật lâu chỉ có thể lắc đầu, cười khổ nói: “Ngươi nha... ngươi nha... được rồi, muốn đi ra ngoài thì đi thôi. Không cần ở đây cố tình chọc tức ta.”
Thanh Uyển mừng rỡ, nói: “Vâng, đa tạ Ngũ Thái gia gia. Thanh Uyển cái này đi luôn.” Nói rồi, nàng hướng về phía Trần Nguyên, thi lễ: “Trần công tử, Thanh Uyển xin phép cáo lui trước.”
“Thanh Uyển cô nương có việc, xin cứ tự nhiên.” Trần Nguyên đáp.
Thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng thiếu nữ đã đi xa, lại thưởng thức trong tay ly trà, hắn không thể không công nhận, trà nghệ của nàng lại tiến bộ một bước so với lần cuối hắn thưởng thức.
Tất nhiên, điều này không phải nói rằng nàng trước đây pha trà không được. Hoàn toàn tương phản, trong thế hệ trẻ tuổi, trà nghệ của Thanh Uyển có thể xếp vào mấy thứ hạng đầu. Nàng hoàn toàn kế thừa nghệ thuật pha trà từ Thái Hạo Chân nhân, đầy đủ xuất sắc để tại trong thế hệ trẻ ngạo thị.
Bất quá, cũng như nàng nói, khoảng cách giữa nàng và chân chính Trà đại gia như Thái Hạo Chân nhân còn kém đến rất xa. Chỉ có nếm qua vị Chân này tự tay pha trà, người ta mới có thể minh bạch sự khác biệt trong đó. Chênh lệch này cũng giống như người chuyên nghiệp và kẻ vừa mới lần đầu tiếp xúc với bộ môn vậy.
Không phải sao? Một kẻ đã đắm chìm trong trà đạo gần một vạn năm làm sai có thể bị một tiểu cô nương mấy chục tuổi đuổi kịp dễ dàng như vậy?
Người trẻ tuổi duy nhất có tạo nghệ trên Trà đạo theo kịp, thậm chí vượt qua các tu sĩ thế hệ trước như Thái Hạo Chân nhân mà Trần Nguyên biết chỉ có Lữ Như Yên mà thôi. Và cho đến nay, hắn vẫn chưa hiểu tại sao nàng có thể làm đến một bước như vậy. Đây vẫn luôn là vấn đề mà hắn cực kỳ quan tâm, muốn tìm lời giải đáp.