Đột ngột mất đi cộng minh cùng với sự dẫn dắt trong cõi u minh khiến cho lòng Trần Nguyên sinh ra cảm giác trống rỗng, mất mát khó lý giải bằng lời.
Thái Nhạc Chân nhân cũng là kinh nghi. Hắn lại hỏi: “Trần tiểu hữu thế nhưng là chắc chắn mất đi liên hệ cũng vật kia, một chút cũng không còn?”
Trần Nguyên khép hờ mắt, lại thử cảm nhận một hồi. Chừng mười hơi thở về sau, hắn mở mắt, lắc đầu đáp lại: “Không có, dù là bản năng thân thể cộng minh cho đến chỗ sâu linh hồn dẫn dắt đều không còn. Giống như... nó trống không biến mất vậy?”
“Quái tai. Quái tai.” Thái Nhạc Chân nhân liên tục vuốt cằm, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Trước đây, tình huống tu sĩ đạt được dẫn dắt trong cõi u minh hắn cũng gặp qua không ít, có lớn có nhỏ, có là cơ duyên, cũng có là cạm bẫy. Thế nhưng, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn gặp qua tình huống dẫn dắt đến nửa đường thì biến mất.
Trầm tư một lát, Thái Nhạc Chân nhân lên tiếng: “Kỳ thực, việc này chính là ta cũng nhìn không ra hàm nghĩa trong đó. Ấn lẽ thường tới nói, việc đứt gãy dẫn dắt giữa chừng như thế hẳn không nên xảy ra mới đúng.” Nói đến đây, hắn dừng một chút: “Nếu không, tiểu hữu ở lại điều tra sự tình mấy ngày, chưa biết chừng có thể tìm ra bí ẩn trong đó.”
Trần Nguyên đồng tình: “Vãn bối xem ra, hẳn là nên làm như vậy.”
Không lâu sau đó, gần hai trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân lần lượt giáng lâm xuống Thanh Lạc Vương triều kinh đô. Những người này có xu thế lấy Linh Nguyên Chân nhân và mấy vị thủ lĩnh các phe thế lực cầm đầu. Tất cả bọn hắn không dừng lại nghỉ ngơi dọc đường mà cùng nhau hướng thẳng đến Hoàng cung, chỗ cất giấu bảo khố trăm vạn năm của Thanh Lạc Hoàng thất, bộ dáng giống như đã không chờ được.
“Ti chức bái kiến lão tổ, bái kiến các vị Chân nhân.” Một viên tướng của Thái Nguyên Vương triều cung kính hành lễ khi gặp gần hai trăm vị Chân nhân đằng không mà đến.
Từ rất sớm, nơi này đã được Thái Nguyên Vương triều quân đội phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Chỉ có được lệnh từ vị này Đệ Nhất lão tổ cùng một đám Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ, khí tức hùng hậu đáng sợ, tòa quốc khố của Thanh Lạc Vương triều mới được phép mở ra.
Linh Nguyên Chân nhân khẽ vẫy tay, ra hiệu cho đám lính lui xuống phía sau. Kế tiếp, hắn mới cùng đám người mang theo thuộc hạ đi vào bảo khố.
Trần Nguyên cũng không vội vã xâm nhập vào bên trong mà lặng lẽ chờ đợi ở bên ngoài. Theo từng hòm, từng hòm bảo vật được vận chuyển ra ngoài, chân mày của hắn nhíu chặt lại càng xâu hơn. Bởi vì, hắn phát hiện ra, không có một món bảo vật nào khiến cho hắn sinh ra cảm giác cộng minh như lúc trước.
Thời gian qua đi chừng nửa ngày, từ sâu bên trong Hoàng cung truyền ra tiếng quát giận dữ của Linh Nguyên Chân nhân: “Đáng chết, nhất định là thủ đoạn của tên Hoàng đế tiểu nhi kia.”
“Không sai, căn hầm này chỉ có ấn tỷ truyền thừa các đời Hoàng đế mới mở ra được. Có thể thi triển thủ đoạn tại đây chỉ có tên tiểu tử kia.”
“Nếu biết như vậy, chúng ta không nên vội vàng giết chết kẻ này. Ai... thật sự là thua thiệt lớn mà. Thua thiệt lớn, thua thiệt lớn.”
“Nhanh. Truyền xuống mệnh lệnh, nhất định phải truy, phải truy cho bằng được.”
Liên tiếp là những tiếng mắng mỏ giận dữ, tiếng người cảm thán, tiếng hạ quyết định không ngừng từ nơi sâu trong Hoàng cung truyền ra. Kèm theo bên trong những âm thanh này là cỗ linh lực hùng hậu, cuồn cuộn như dòng lũ khiến cho tu sĩ trong bán kính mấy vạn dặm xung quanh Thanh Lạc Vương triều kinh đô đều nghe thấy được.
Không lâu sau đó, Trần Nguyên nghe ngóng ra được vấn đề. Nguyên lai, Thanh Lạc Vương triều từ khi lập quốc đến nay, qua các đời Hoàng Đế, truyền thừa xuống tám kiện chí bảo. Trong đó, có ba kiện chuyên dụng trong chiến đấu là Kim Long kiếm, Huyền Nguyên Thuẫn và Thanh Lân Giáp. Phẩm giai của ba kiện pháp khí này đều là nửa bước Lục gia cũng hoặc xưng là Chuẩn Lục giai. Nếu chịu thêm thời gian dài ôn dưỡng từ thiên địa linh mạch nữa, chưa chắc không thể tiến thêm một bước, lột xác thành chân chính Lục gia pháp khí.
Cả ba kiện chí bảo này đều được sử dụng trong cuộc chiến cuối cùng trước đó không lâu, được Đế Tứ Lão tổ mang lên người để phát huy ra sức mạnh lớn nhất. Đáng tiếc, Thanh Lạc Vương triều có chí bải, Thái Nguyên Vương triều cũng có chí bảo, các phương thế lực khác cũng có chí bảo. Bởi vì tu vi yếu hơn, lại rơi vào quần công, cho nên Đế Tứ lão tổ, dẫu có chí bảo trong tay thì vẫn phải chịu kết cục chiến bại. Thậm chí, ba kiện chí bảo cũng phải liên lụy, bản thân hao tổn, phẩm giai rơi xuống còn Ngũ giai Thượng đẳng.
Giờ đây, cả ba kiện chí bảo đều bị các phe đồng minh chia nhau như là chiến lợi phẩm. Trong đó, bởi vì sự có mặt của Linh Nguyên Chân nhân mà Thái Nguyên Vương triều tực tiếp lấy đi hai món pháp khí, Kim Long kiếm và Huyền Nguyên thuẫn. Ngược lại, Thanh Lân giáp bị ba phe thế lực khác tranh giành.
Mặt khác, Thanh Lạc Vương triều còn lại năm kiện chí bảo truyền thừa. Cả năm đều không có tác dụng gì trong chiến đấu mà càng nhiều hơn là thiên về hỗ trợ tu luyện. Trong đó, có chí bảo trợ giúp cải thiện huyết mạch, tư chất của tu sĩ, có vật thì trợ giúp tăng cườngngộ tính trong thời gian ngăn, lại có vật thì trợ giúp ma luyện đạo tâm, một vật khác thì có tác dụng phục trợ đột phá bình cảnh. Trong truyền thuyết, vật cuối cùng có thể trợ giúp tu sĩ tìm kiếm cơ duyên trong khu vực nhất định. Và quan trọng nhất, những vật này được xưng danh truyền thừa chí bảo, ấy là bởi vì chúng có thể được sử dụng lặp lại nhiều lần mà gần như không bị hao tổn.
Mục tiêu của Linh Nguyên Chân nhân trong chuyến này rõ ràng là nhắm đến những vật này. Bản thân là truyền thừa chí bảo tồn tại hơn một trăm vạn năm, cũng xuất hiện nhiều lần trước mặt thiên hạ, danh tiếng của tám vật này đã sớm truyền khắp Ngọc Hòa Châu. Không chỉ Linh Nguyên Chân nhân, bất kỳ vị Chân nhân nào tham dự trong cuộc chiến này cũng đều có phần tâm trí hướng về phía mấy kiện chí bảo truyền thừa này mà đến. Sở hữu bất kỳ một vật nào trong tám kiện truyền thừa chí bảo này cũng có nghĩa là nội tình thế lực, đạo thống của bọn hắn tăng mạnh, tương lai càng dễ dàng bồi dưỡng ra nhiều tu sĩ hơn, càng có nhiều tiền vốn hơn để đứng vững chân trong thế giới tàn khốc này.
Chỉ đáng tiếc, bọn hắn bây giờ phát hiện ra, sau khi Hoàng đế cuối cùng của Thanh Lạc Vương triều vẫn lạc, tựa hồ, một cơ chế đặc thù nào đó được kích hoạt, khiến những chí bảo này bị truyền tống đi nơi xa. Đích đến ở đâu thì không ai rõ ràng.
Cho đến lúc này, cả Trần Nguyên và Thái Nhạc Chân nhân đều xác định, có đến tám, chín phần mười cơ hội thứ gây nên cộng minh với người trước chính là một, hoặc thậm chí là vài món đồ bên trong năm kiện chí bảo truyền thừa kia. Thời gian bọn chúng gãy mất cộng minh với hắn cùng với thời gian vị Hoàng đế kia vẫn lạc tương đối trùng hợp. Càng quan trọng hơn, từ khi quân đội của Thái Nguyên Vương triều phong tỏa hoàng cung, muốn lấy được đồ vật từ trong đó ra dưới mí mắt bao nhiêu người, quả thực khó hơn lên trời.
Trần Nguyên lại có chỗ không hiểu: “Tiền bối, người nói xem, nếu như Thanh Lạc Hoàng thất muốn đem giấu mấy kiện chí bảo này đi, vì sao không làm thật sớm từ ban đầu, phái ra Ngũ phẩm Chân nhân mang theo chúng trốn đi thật xa mà lại phải dùng loại thủ đoạn này?”
Thái Nhạc Chân nhân cười, giải thích: “Trần tiểu hữu vẫn là quá coi thường thủ đoạn của những phe thế lực này. Tất nhiên, bọn hắn đã sớm nhắm đến mấy kiện chí bảo này khi nhằm vào Thanh Lạc Vương triều, tự nhiên bọn hắn sẽ thời thời khắc khắc giám thị lấy động tĩnh của Thanh Lạc kinh đô. Thậm chí, bọn hắn có thể phân phát cho mật thám pháp khí dò xét bảo vật. Tiểu hữu nên nhớ, ngay từ đầu, Thanh Lạc Vương triều đã bị rất nhiều thế lực vây công, luôn luôn ở vào thế yếu. Xung quanh nó ở bốn phương tám hướng luôn luôn có Ngũ phẩm Chân nhân nhìn chằm chằm lấy. Lấy tình huống như thế, mang theo chí bảo trốn đi, xác suất thành công không cao.”
Trần Nguyên hiểu ra: “Cho nên, chẳng bằng mang tất cả kẻ địch cùng đến một chỗ, để bọn hắn cùng tụ lại một nơi. Như thế vòng vòng bao vây và giám thị tự nhiên sụp đổ. Ngay tại lúc bọn hắn cao hứng nhất vì đánh bại kẻ thù, cũng là lúc buông lỏng cảnh giác nhất thì chí bảo bị truyền tống ra thật xa kinh đô. Chờ cho hậu nhân của Thanh Lạc Vương triều hoàng thất tới lấy lại. Tương lai, con cháu của bọn hắn chưa hẳn không có cơ hội tái khởi, trả lại mối huyết hải thâm cừu, xây dựng lại Thanh Lạc Vương triều.”
“Chính là như thế. Ta thậm chí dự đoán vị trí những bảo vật này được truyền tống đến đều nằm trong phạm vi Thanh Lạc Vương triều lãnh thổ. Tối đa liền là tiếp cận phạm vi biên giới mà thôi.”
Cho đến đây, Trần Nguyên tất nhiên xâu chuỗi được sự kiện. Hắn nói tiếp: “Ấy là bởi vì Thanh Lạc Vương triều vốn chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày Vương triều của bọn hắn sẽ sụp đổ, càng chẳng nghĩ đến sẽ có lúc phải mang theo chí bảo truyền thừa bỏ trốn theo cách này. Đến khi bọn hắn nhận ra thì tình hình đã vô cùng khẩn cấp. Thời gian Thanh Lạc Vương triều suy tàn cho đến khi nó bị vây công rồi sụp đổ quá nhanh. Tu sĩ của Thanh Lạc Vương triều có quá ít thời gian để chuẩn bị cho kế hoạch đưa chí bảo truyền thừa chạy trốn theo cách truyền tống này. Hơn nữa, trong quãng thời gian này, bọn hắn vẫn các phe thế lực đối địch giám sát cử động chặt chẽ. Hành động ở trong phạm vi lãnh thổ Thanh Lạc Vương triều còn dễ che giấu một chút. Chỉ cần đặt chân sang lãnh địa của đối phương, nhất định là bị bọn hắn xem thấu triệt. Cho nên, địa điểm thiết lập trận pháp truyền tống này nhất định phải thiết lập trong phạm vi lãnh thổ Thanh Lạc Vương triều, còn là nơi tương đối kín đáo và cách xa kinh thành. Như vậy, bọn hắn chỉ cần mang tất cả kẻ địch Ngũ phẩm Chân nhân tới gần kinh đô rồi bày ra một cú lừa ngoạn mục như vậy.”
Nói đến đây, Trần Nguyên không khỏi cảm khái: “Gần một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, mấy ngàn Tứ phẩm Thượng nhân, vô số sinh mệnh cùng hy sinh chỉ để đưa mấy kiện bảo vật tránh khỏi rơi vào tay kẻ địch.”
Thái Nhạc Chân nhân lắc đầu, không đồng ý, nói: “Chúng không chỉ là mấy kiện bảo vật. Chúng là tương lai, là hy vọng và cũng là cơ hội duy nhất để hậu nhân của Thanh Lạc Vương triều Hoàng thất quật khởi. Mặt khác, nếu như ta đoán không nhầm, Thanh Lạc Vương triều Hoàng thất đã sớm an bài đệ tử trẻ tuổi, ưu tú của bọn hắn sớm mấy năm trước bí mật thoát đi. Còn lại, những kẻ tử thủ ở đây ngày hôm nay, hoặc là đời này đã hao hết tiềm năng, không thể tiến thêm một bước, hoặc là đã nản lòng thoái chí, muốn cùng Vương triều cùng một chỗ chôn cùng, để sang thế giới bên kia không thẹn với liệt tổ liệt tông, hoặc cũng có những kẻ điên cuồng, biết rõ phải chết cũng muốn cắn xuống trên người kẻ địch một miếng thịt, hoặc lại có kẻ cho rằng, hắn thoát đi cũng là vô dụng, ngược lại, đối với đám người trẻ tuổi cần chạy trốn kia lại là gánh nặng. Đương nhiên, trong đó cũng có những kẻ, cả thân phận và địa vị đặc thù, luôn luôn bị kẻ địch nhìn chằm chằm, không thể không tọa trấn Thanh Lạc Vương triều kinh thành, tỷ như vị kia Đệ Tứ lão tổ, lại tỷ như vị kia Hoàng đế cuối cùng chẳng hạn.”
Dừng tạm một lúc, Thái Nhạc Chân nhân lại nói: “Tại trong mắt bọn hắn, hy sinh này là đáng giá. Chỉ cần huyết mạch có thể bảo lưu, chỉ cần tương lai lại có cơ hội quật khởi, hết thảy đều đáng giá.”
Bỗng nhiên, lời nói của hắn xoay chuyển: “Thế nào, Trần tiểu hữu? Đã chúng ta biết truyền thừa chí bảo bị truyền tống đi không ra khỏi lãnh địa Thanh Lạc Vương triều, tiểu hữu có hay không muốn thử một phen vận khí, tìm kiếm bảo vật. Tất nhiên, giờ phút này Thái Nguyên Vương triều và các phe thế lực đã sớm đoán ra được kế hoạch của Thanh Lạc hoàng thất và bắt đầu tìm kiếm. Bất quá, lấy thực lực của tiểu hữu và ta, chưa hẳn là không có cơ hội.”
Trần Nguyên từ chối ngay lập tức: “Đã Thanh Lạc Vương triều bày xuống kế hoạch như thế, hiện tại đoán chừng phía bên kia đã có thiên kiêu của hoàng thất bọn hắn chờ sẵn, đón lấy bảo vật rồi, chúng ta có đến cũng là vô ích.”
“Có lẽ là vậy. Bất quá, vì sao không thử tranh một hồi. Thiên kiêu tuổi trẻ của Thanh Lạc hoàng thất chắc chắn không mạnh đến đâu. Cho dù bọn hắn có hộ đạo giả, dưới tình huống này, thực lực chắc chắn không mạnh, hơn nữa lại cực kỳ kiêng kỵ tranh đấu dẫn phát động tĩnh lớn. Chúng ta chỉ cần tìm ra dấu vết, không hẳn là không mưu đồ được chí bảo.”
Trần Nguyên vẫn là lắc đầu: “Vãn bối vẫn là không cần. Vật này tại ngay trước mắt vãn bối bị truyền tống đi đã nói rõ, nó cùng vãn bối vô duyên. Lại cố tranh đoạt, như vậy chỉ là phí công vô ích. Nó vãn bối và nó thực sự có duyên, tương lai, vãn bối sẽ còn có cơ hội gặp lại.”
Thái Nhạc Chân nhân đã không còn thuyết phục nữa. Đồng thời, ở sâu trong hai con mắt của hắn nhìn về Trần Nguyên có lóe lên một vệt không rõ sự tán thưởng. Tuổi còn trẻ, nhưng tâm tính không tệ. Có thể cầm được, nhưng cũng có thể buông được, không quá chấp nhất vào một điều nhỏ nhặt bên lề.
Thế nhưng, cả hai người nào có thể ngờ, Trần Nguyên không cố đi tìm cơ duyên kia, không lâu sau đó vật đó lại tự động đưa đến cửa. Điều này chỉ có thể nói, hết thảy đã được nơi sâu xa an bài.