Theo sự gia nhập của Linh Nguyên Chân nhân, sĩ khí và sự quyết tâm của phe liên minh tăng mạnh. Từng người, từng người trong số bọn hắn cũng ra sức hơn đánh giết tu sĩ của Thanh Lạc Vương triều. Rốt cuộc, sau năm ngày năm đêm khổ chiến, Hoàng đế Thanh Lạc Vương triều, vị Ngũ phẩm Chân nhân cuối cùng của Lạc gia, cũng ngã xuống trước bảy tôn Ngũ phẩm tầng bốn vây công. Dù cho thân mang theo nhiều bảo vật, đan dược cùng pháp khí, tất cả những gì hắn có thể làm là kéo dài thêm một chút thời gian.
Trước khi vẫn lạc, hắn hét thảm: “Thái Nguyên Vương triều... còn có tất cả các ngươi, Lạc gia chúng ta tại bên dưới địa ngục nguyền rủa các ngươi.”
Một vị Thái thượng trưởng lão của Thái Nguyên Vương triều không nhịn được, vung lên một trưởng. Cỗ linh lực khổng lồ hóa thành sức mạnh khổng lồ, chôn vùi cả nhục thân và thần hồn của vị Hoàng đế cuối cùng. Hình thần câu diệt, vĩnh viễn không có cơ hội chuyển thế luân hồi.
Cho đến đây, toàn bộ Ngũ phẩm Chân nhân của Lạc gia cùng với những kẻ tử trung với bọn hắn đều đã vẫn lạc. Tới giây phút cuối cùng, không một người chạy trốn. Tất cả đều tử chiến.
Cũng phải thôi. Nếu như bọn hắn muốn chạy trốn, vậy đã trốn đi từ thật lâu. Còn có thể ở lại Thanh Lạc Vương đô cho đến ngày hôm nay, chờ đợi cuộc chiến này thì đều là những kẻ làm ra quyết tâm cống hiến tới hơi thở cuối cùng.
Dẫu vậy, trên dưới một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân ngã xuống trong mấy ngày ngắn ngủi cũng làm cho không ít người thổn thức. Dĩ vãng, mỗi một vị Ngũ phẩm Chân nhân đều cao cao tại thượng, được tu sĩ tôn xưng là 'Tiên' cấp bậc tồn tại, có thể sống đến vạn năm quan sát thương sinh chìm nổi, ngự trị tại trên đỉnh phía cao nhất của Ngọc Hòa Châu tựa như thần minh nhìn xuống chúng sinh. Nào có như bây giờ, bị người đánh giết, cũng ngã xuống, cũng có lúc tuyệt vọng, lực bất tòng tâm như phàm nhân tầm thường.
Còn có một điều khác khiến cho người ta thổn thức là Thanh Lạc Vương triều, thế lực khổng lồ, thống trị phía trên triệu tỷ sinh linh, truyền thưa hơn một trăm vạn năm, nội tình thâm hậu, cứ như vậy suy tàn rồi sụp đổ trong mấy năm ngắn ngủi.
Đã bao nhiêu lâu rồi Ngọc Hòa Châu, không, toàn bộ Thủy Linh vực chưa được chứng kiến một trận kinh chiến quy mô lớn như thế này?
Có lẽ bởi vì hoang mang, cũng có thể bởi vì bàng hoàng, lo sợ, rất nhiều người sinh ra cảm giác: trong thời gian sắp tới, Ngọc Hòa Châu sẽ không yên bình. Chỉ e, Thanh Lạc Vương triều sụp đổ mới chỉ là điểm khởi đầu cho một tràng hạo kiếp lớn hơn, quét ngang tất cả mọi thế lực, cuốn tất cả mọi người vào cơn sóng dữ.
Trầm mặc phút chốc qua đi, bỗng nhiên, một vị Chân nhân của Thái Nguyên Vương triều lên tiếng: “Lão tổ, chúng ta nên làm gì với thi thể của đám người Lạc gia?”
Vừa nói, người này vừa chỉ về một cái thi thể trôi nổi gần đó. Không phải ai cũng như Hoàng đế Thanh Lạc, chịu vây công mãnh liệt mà hình thần câu diệt, một chút mảnh vụn cũng không còn lại. Đại đa số chỉ là bị tru sát, hồn phách quay trở về với thiên địa, một lần nữa đi vào luân hồi mà thôi. Lấy tu vi của Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ, những người này thân xác sau khi chết cũng sẽ không thối rữa, không bị phân hủy mà vẫn tồn tại trong trời đất. Nhiều nhất chỉ là thi thể còn sót lại vết thương không thể lành lại do vết thương của trận chiến trước mà thôi.
Linh Nguyên Chân nhân không thèm suy nghĩ, phất tay phân phó: “Hủy đi.”
Những người khác nhao nhao gật đầu làm theo. Theo bọn hắn thấy, cách làm này không có gì là không ổn. Nếu như thi thể của tu sĩ, đặc biệt là cao giai tu sĩ, để bừa bãi bên ngoài mà không xử lý, có khả năng rất lớn chúng sẽ bị Tà tu thu thập, luyện hóa thành khôi lỗi, cương thi để làm vũ khí. Như vậy thì thật nguy rồi. Cho nên, nếu như thi thể tu sĩ sau khi tạo hóa, hoặc đã chuẩn bị cho mình động phủ, hoặc được hậu bối, thân bằng hảo hữu chôn cất, hoặc phải hủy đi ngay lập tức. Mà đám người Thái Nguyên Vương triều là kẻ thù truyền kiếp của Lạc gia, bọn hắn nào sẽ đi làm loại chuyện an táng đối phương?
Một vị Chân nhân điều động linh lực, chuẩn bị thi triển pháp thuật đánh tan bộ nhục thân gần đó. Thế mà, hắn đột ngột dừng lại. Một cỗ sức mạnh khổng lồ, mênh mông vô biên bỗng nhiên bao phủ xuống, khóa cứng thể nội linh lực của hắn, khiến cho hắn không thể cử động.
Vị Chân nhân này kinh nghi mà hoảng sợ nhìn lên trên đầu. Không chỉ có hắn, mấy trăm vị Chân nhân ở đây, dường như cảm giác được điều gì đó, tất cả cùng hướng sự chú ý lên phía trên. Tại đó, không gian vặn vẹo. Pháp tắc dường như bị bẻ cong. Đường hầm không gian xuất hiện ở ngay chính giữa điểm vặn vẹo ấy. Cỗ áp lực kinh khủng xuất hiện cùng từ đây mà ra.
Tất cả mọi người đều căng thẳng.
Cỗ khí tứ này thật sự là mạnh lắm, thậm chí, so với Linh Nguyên Chân nhân vị này Ngũ phẩm tầng sáu tu sĩ còn phải mạnh hơn hàng trăm lần.
Sẽ lại là vị tiền bối nào xuất hiện ở thời điểm này?
Càng quan trọng hơn, đối phương vì sao sẽ lại xuất hiện ở chỗ này.
Rốt cuộc, một bóng người bước ra khỏi đường hầm không gian. Đó là một nam tử trung niên, thân mang áo bào xám, gương mặt bị che khuất bởi làn sương mờ không nhìn rõ dung nhan. Tu vi của hắn sâu không lường được, dù là Linh Nguyên Chân nhân cũng không nhìn rõ.
Nam tử này vừa đến, ánh mắt của hắn quét qua chiến trường, nhìn ngắm một hồi như xác nhận tình thế. Sau đó, hắn cũng chẳng nhìn nhiều đám người liên minh mà phán: “Lạc gia tu sĩ dù gì cũng là Thanh Lạc Vương triều hoàng thất, cai trị Vương triều trăm vạn năm có hơn. Không thể cứ như thế bị người hủy thi diệt tích.”
Mấy trăm vị Chân nhân run lên từ đáy lòng. Người này vừa xuất hiện liền đứng về phía Lạc gia. Đối phương lại cùng Lạc gia có quan hệ gì? Sẽ không phải là hai bên có giao tình thâm sâu gì đi?
Càng nghĩ, đám người Linh Nguyên Chân nhân lại càng hoảng sợ. Bọn hắn vừa mới diệt đi Lạc gia cùng Thanh Lạc Vương triều. Thâm cừu đại hận là đã kết. Nếu như đối phương quyết tâm muốn truy cứu, lấy tu vi của hắn, bọn hắn chỉ e rằng không có đường sống.
Bất quá, có người nhanh trí hơn liền nhận ra không đúng. Nếu như người này quyết tâm muốn bảo vệ Lạc gia, vậy hắn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lạc gia suy sụp đến ngày nay. Không chỉ có thế, nếu hắn thật sự muốn che chở Lạc gia, nào sẽ chọn thời điểm vị Chân nhân cuối cùng của Lạc gia vừa ngã xuống thì xuất hiện. Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Quả nhiên, lợi tiếp theo của nam tử khiến cho đám người buông lỏng rất nhiều: “Các ngươi không cần lo lắng. Ta và Lạc gia thật lâu trước đây có một chút giao tình rất nhạt, sẽ không vì thế mà bảo hộ bọn hắn, càng không vì bọn hắn báo thù mà tìm các ngươi bọn tiểu bối này phiền phức. Bất quá, Lạc gia thân là đã từng thành viên Hoàng thất, thi thể cũng thể người phá hủy. Những thi thể này ta mang đi, thay hậu đại bọn chúng an táng. Các ngươi không có ý kiến?”
Nào ai dám có ý kiến gì. Mấy trăm vị Chân nhân nhìn nhau cười khổ. Nếu như bọn hắn dám có ý kiến, chỉ sợ bị đối phương một bàn tay chụp chết. Bọn hắn không biết người nam tử bí ẩn này tu vi cao bao nhiêu, thế nhưng, khí thế của hắn so với Linh Nguyên Chân nhân còn mạnh hơn cả trăm lần. Loại tồn tại này, dù mấy trăm người bọn hắn hợp kích lại cũng chẳng đả động được mảy may.
Linh Nguyên Chân nhân là người đi đầu bày tỏ thái độ: “Tiền bối nhân nghĩa, vãn bối khâm phục.”
Những người khác cũng vội vàng chắp tay, đồng thanh nói: “Tiền bối nhân nghĩa, chúng vãn bối khâm phục.”
Nam tử áo xám nọ khẽ gật đầu, biểu thị hài lòng. Hắn không nói thêm bất cứ lời nào dư thừa nữa mà vung tay lên. Một cỗ sức mạnh kinh khủng lan tràn ra phương viên mấy trăm vạn dặm, nhấc lên một trận cuồng phong, hút lấy thi thể của gần một trăm Ngũ phẩm Chân nhân và mấy ngàn Tứ phẩm Thượng nhân cùng không biết bao nhiêu Tam phẩm, Nhị phẩm tu sĩ của Lạc gia từ bên dưới mặt đất. Tất cả bị mang vào trong một kiện pháp khí không gian dạng túi bên hông nam tử. Xong việc, hắn quay người biến mất trong không gian thông đạo. Hết thảy biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu như không phải vẫn còn một cỗ pháp lực mênh mông lưu lại trong không gian cùng một vũng pháp tắc quấy nhiễu sót lại, bọn hắn có lẽ cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mấy trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân vẫn còn ngơ ngác đứng tại giữa không trung hồi lâu, không dám động đậy. Bọn hắn rất e sợ, đột nhiên sẽ lại toát ra thêm một vị tiền bối thần bí nào đó ngăn cản bọn hắn đám người này.
Rốt cuộc, sau chừng mười mấy hơi thở, một vị Chân nhân của Thái Nguyên Vương triều do dự hướng Linh Nguyên Chân nhân hỏi thăm: “Lão tổ, ngài xem... chúng ta bây giờ nên làm cái gì?”
Linh Nguyên Chân nhân lấy lại tinh thần, giận dữ quát: “Còn làm cái gì? Tự nhiên là đi đến bảo khố hoàng cung đoạt chiến lợi phẩm. Việc này cũng cần ta dạy dỗ?”
“Vâng... vâng... Lão tổ nói phải.” Vị Chân nhân kia nhao nhao đáp lời, bắt đầu tổ chức người của Thái Nguyên Vương triều đi thu thập chiến lợi phẩm.
Những phe thế lực khác, sau khi lấy lại tinh thần cũng vội vàng điều động nhân thủ, làm ra chuẩn bị tới đoạt bảo vật. Bọn hắn bốc lên rủi ro, liều mạng chiến đấu trong nguy hiểm chẳng phải là vì chờ đợi giây phút này sao. Tới một bước cuối cùng này, không có một ai muốn chậm chân hơn người khác.
Trong nháy mắt, giữa mấy tầng trời, trong vùng không gian rộng lớn, mênh mông và trống trải, chỉ còn lại duy nhất Linh Nguyên Chân nhân, một mình đứng tại đó, ánh mắt mang theo u sầu nhìn về nơi vị nam nhân kia xuất hiện rồi biến mất.
Những người khác không biết, ấy là bởi vì cảnh giới không đủ. Thế nhưng, hắn là rõ ràng, vị nam tử vừa mới xuất hiện, tu vi ít nhất cũng là Ngũ phẩm tầng chín, thậm chí có thể đã bước vào cảnh giới Lục phẩm Chân quân trong truyền ngôn kia. Nghĩ đến đây, hắn làm sao không buồn cho được. Mặc dù tư chất của hắn, đặt tại Ngọc Hòa Châu thuộc về đỉnh tiêm thiên kiêu một nhóm, thời còn trẻ cũng được xưng là một phương thiên chi kiêu tử, thụ vô số người kính ngưỡng; mặc dù, thọ nguyên của hắn còn lại tương đối dài, những hơn một ngàn năm để cố gắng. Tuy nhiên, lòng hắn biết rõ ràng, đời này, thành tựu của hắn chỉ đến đây thôi. Nhiều nhất, hắn chỉ như vị kia Đệ Nhất lão tổ của Thanh Lạc Vương triều, dừng bước tại Ngũ phẩm tầng sáu đỉnh phong. Muốn bước vào Ngũ phẩm hậu kỳ, khó, khó như lên trời. Tài nguyên không đủ, công pháp không đủ, pháp tắc, chân lý áo nghĩa, cơ duyên không có, lại không được cao nhân chỉ điểm, lấy gì mà đột phá. Cưỡng ép mà làm, rất có thể nối gót vị kia Đệ nhất lão tổ, tài nguyên hao tổn nhiều mà công dã tràng, sinh mệnh cũng mất.
Càng nghĩ, hắn lại càng u sầu, loại này cảm giác tuyệt vọng, chỉ có thể đứng ở trước ngưỡng cửa, ngưỡng vọng thế giới cao hơn là cỡ nào đau khổ, cỡ nào tuyệt vọng?
Qua thật lâu, hắn mới thở dài: “Thôi, số trời là vậy, mệnh ta là vậy, nên biết đủ, biết chấp nhận. Chỉ hy vọng con cháu đời sau của ta có thể siêu việt gông xiềng cực hạn, không phải giống như ta đau khổ tuyệt vọng như thế.”
Hắn ngược lại nghĩ tương đối thoáng. Tâm cảnh gần vạn năm tu hành để hắn rất sớm điều chỉnh lại tâm tình. Ánh mắt của hắn nhìn xuống mặt đất bên dưới. Một chuyến này diệt đi Thanh Lạc Vương triều, tuy sát nghiệp tích lũy hơi nhiều, cần chí ít vài ngàn, thậm chí vạn năm Thái Nguyên Vương triều chậm rãi làm việc thiện để rửa đi, tuy nhiên, thu hoạch không thể nói là ít. Bảo khố tích lũy hơn trăm vạn năm của một cái trung đẳng đỉnh tiêm Vương triều sao có thể ít đi đâu được. Hơn nữa, lãnh địa, tài nguyên của Thanh Lạc Vương triều cũng mênh mông vô cùng. Thái Nguyên Vương triều đi tiên phong trong chiến dịch lần này, cũng xuất lực nhiều nhất, tự nhiên khi phân lợi ích cũng phải chiếm đầu to.
Tới đây, Linh Nguyên Chân nhân không khỏi có chút mong đợi về tương lai gia tộc.
...
Bên dưới mặt đất, chiến tranh kỳ thực đã kết thúc từ thật lâu. Tam phẩm, Nhị phẩm tu sĩ tranh đấu không có kéo dài như Thượng nhân, Chân nhân cấp bậc tu sĩ. Tàn quân của Thanh Lạc Vương triều dựa vào nơi hiểm yếu, những trận pháp phòng ngự cấp thấp, các loại bẫy rập và các động thiên phúc địa bên trong phạm vi kinh đô để chống cự. Bất quá, đứng trước quân số áp đảo đến mấy lần cùng vô số hung cầm dị thú, pháp khí chiến tranh, bạo vật phá trận, phù lục công kích,... của kẻ địch, tu sĩ của Thanh Lạc Vương triều chẳng cầm cự được lâu.
Chưa đầy một tháng, lực lượng tu sĩ dưới Tứ phẩm Thượng nhân của Thanh Lạc Vương triều đã bị quét sạch khỏi kinh đô.
Bất quá, những tu sĩ đê giai, quân đội, tướng lĩnh này, sau khi đánh bại kẻ địch, cũng chỉ dám phân bố người tỏa ra các phía nghiêm cẩn canh gác, đề phòng có kẻ thừa nước đục thả câu,, nhân dịp hỗn loạn mà chuộc lợi. Không thể không nói, hạng người này đích thực là có nhiều. Không ra mấy ngày, bọn hắn đã bắt được trên trăm tên tán tu muốn tranh thủ thời điểm loạn lạc, trà trộn vào thu hoạch chỗ tốt. Chưa biết chừng, vận khí bạo rạp, còn có thể tìm ra bảo tàng đâu. Đối với hạng người này, tu sĩ phe liên minh không do dự chút nào mà tru sát tại chỗ.
Không răn đe, không thể dọa sợ được hạng giá áo túi cơm như thế.
Tất nhiên, trong số những người trà trộn không thiếu được kẻ khéo léo, dễ dàng qua mặt được tu sĩ phe liên minh.
Tựa như Trần Nguyên vậy, hắn tìm được một tên Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ đi lạc, đánh gục đối phương rồi sử dụng phép Giả Hình để lẫn vào thân phận người này. Thái Nhạc Chân nhân cũng đi theo. Trong tình huống mà nhiều phe thế lực hợp thành liên minh hỗn loạn, người người xa lạ như thế này, chỉ cần thủ đoạn cao minh một chút, hành động cẩn trọng một chút, đích thực là rất khó bị phát hiện ra.
Mục đích của hai người cũng rất rõ ràng. Bọn hắn không phải đến nhặt nhạnh chỗ tốt hay lẻn vào bảo tàng hớt tay trên mà là muốn tìm hiểu xem, đến cùng là vật gì gây nên cộng minh với Trần Nguyên. Đáng tiếc, đồ vật kia ở sâu bên dưới lòng đất Thanh Lạc hoàng cung, thuộc về bảo khố ơi sâu nhất của Hoàng thất. Muốn mở ra thứ này cần trải qua đám Ngũ phẩm Chân nhân, thủ lĩnh các phe thế lực trong liên minh cộng đồng có mặt mới có thể tiến hành.
Trần Nguyên chẳng thể làm gì hơn ngoài loanh quanh trên đường phố, giết thời gian chờ đợi cho đến khi thời điểm đến.
Thái Nhạc Chân nhân vẫn còn lâm vào trầm tư. Kể từ khi nam tử thần bí kia xuất hiện, hắn dường như vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó.
Trần Nguyên không nhịn được mà hỏi thăm: “Tiền bối phải chăng phát hiện điều gì?”
Thái Nhạc Chân nhân khẽ gật đầu: “Là có chút nghi ngờ nho nhỏ.”
“Liên quan đến nam tử thần bí xuất hiện lúc trước?”
“Chính là. Tu vi của kẻ này đã bước vào Lục phẩm Chân quân cảnh giới.” Dừng một chút, Thái Nhạc Chân nhân trở nên nghiêm túc, nói: “Bất quá, ta cảm giác khí tức của hắn có chút bất thường, dường như đang cố che đậy điều gì đó?”
“Che đậy điều gì đó?”
Bộ phân thân này của Trần Nguyên có tu vi quá thấp. Không vận dụng lực lượng của bản tôn, hắn đích thực là nhìn không ra đối phương có gì bất thường.
“Tà khí.” Thanh âm của Thái Nhạc Chân nhân sâm nghiêm: “Hắn... rất có thể là Tà tu.”
“A?” Trần Nguyên kinh ngạc. Hắn không nghĩ đến kẻ này còn có lai lịch như vậy.
Vậy mà, rất nhanh, lại một thứ khác cũng khiến hắn ngạc nhiên không kém. Ánh mắt của hắn kinh nghi lại mờ mịt nhìn về phía nơi đã từng là Thanh Lạc Hoàng cung.
“Trần tiểu hữu, sao vậy? Có gì không ổn sao?” Thái Nhạc Chân nhân nhận ra hắn biểu lộ khác thường, không khỏi hỏi thăm.
“Vãn bối đột nhiên... không còn cảm ứng được vật kia?”
“Vật kia? Thế nhưng là vật hô ứng, kêu gọi tiểu hữu?”
“Chính là nó. Vãn bối đột nhiên không còn cảm nhận được loại cảm giác kêu gọi ấy nữa, cũng không còn cảm thấy thân thể sinh ra cộng minh. Nó... dường như đột ngột biến mất vậy.”